hìn cô đầy căm thù, hai hàm răng nghiến chặt.-Hà Anh Vũ !!!! Tất cả là tại mày, mày đã hài lòng chưa? Leo vì mày mà sắp chết rồi, tại sao mày dám kéo anh ấy vào chuyện này chứ? tại sao mày dám khiến Leo gặp nguy hiểm….Hả ????
Sa Lệ lại tiếp tục xông vào, nhưng Cát Cát và mọi người không để cô ta đụng vào Anh Vũ nữa, Minh Nhật đỡ cô bé lên và lấy khăn lau vệt máu trên miệng cô bé, Anh Vũ vẫn lặng im, khóe mắt cô bé hơi cay…
-Đủ rồi đó, các người nghĩ các người đang làm gì ở đây vậy ? Đây là khu vực cấp cứu đó, nếu không chịu giữ im lặng thì đi nơi khác mau !!
Một cô y tá đi ra quát mọi người, Sa Lệ vẫn không chịu thôi, cô cố lao lên đánh Anh Vũ, đôi mắt cô bắt đầu nhòe nước…
-Anh Vũ !!! Không phải tao đã nói mày tránh xa Leo ra sao, tại sao mày lại kéo anh ấy vào rắc rối của mày, tại sao lại khiến Leo và bố anh ấy gặp nguy hiểm. Anh Vũ !!!! Đồ ác quỷ !!!!
-Đủ rồi đó, Sa Lệ !!! Anh Vũ đâu có muốn chuyện này xảy ra, cô ấy cũng gặp nguy hiểm, cô ấy cũng suýt chết chứ đâu có riêng gì Leo, cô hãy thôi đi…Cát Cát nhíu mày.
-Vậy tại sao nó không chết đi ? Sa Lệ gào lên.-Tại sao mày không chịu chết đi, nếu mày chết đi Leo sẽ không gặp nguy hiểm nữa, nếu mày chết đi sẽ không ai bị mày liên lụy nữa. Tại sao mày không chết đi, Anh Vũ ??? Tại sao những người bên cạnh mày chết rồi mà mày vẫn còn sống hạnh phúc như vậy chứ ?
-Im đi !!!!
Cát Cát xô Sa Lệ ra bực bội, nếu không phải vì cô ta đang lo lắng cho Leo mà trở nên kích động thì cô đã đánh cho nó một trận rồi. Anh Vũ vẫn lặng im, đôi mắt đen thẳm nhìn vào hư vô…
Nếu cô chết đi, Leo đã không gặp nguy hiểm…
Sẽ không còn người bị cô liên lụy…
Thật như vậy sao?
Nếu cô chết đi….
-Tốt nhất là mày chuẩn bị đi, Anh Vũ !!! Leo mà có mệnh hệ gì, tao sẽ giết mày. Tao nhất định sẽ giết mày…
Trước khi bị bảo vệ lôi đi, Sa Lệ còn quay sang cho Anh Vũ một lời cảnh cáo, Anh Vũ không để ý, đôi mắt trong veo vẫn dán chặt vào cánh cửa phòng bệnh, cô không quan tâm đến mọi chuyện xảy ra với mình nữa, đối với Anh Vũ, lúc này chỉ có Leo thôi. Nếu Leo chết rồi, cô cũng sẽ không sống nổi nữa đâu…
Leo…
Anh Vũ gục xuống, nước mắt cô cay xè. Leo luôn ở bên cạnh cô. Nhưng đến bây giờ cô mới nhận ra cậu ấy quan trọng với cô như thế nào…
Leo…
Cậu ấy là tất cả với Anh Vũ, cậu ấy quan trọng hơn cả tính mạng của cô lúc này, nếu cô có thể đem mạng mình ra để đổi lấy sự an toàn cho cậu ấy được, chắc chắn Anh Vũ sẽ không do dự mà đồng ý ngay lập tức…
-Anh Vũ ! Leo sẽ không sao đâu, em đừng lo lắng quá…
Khôi Vỹ cúi xuống ôm lấy cô bé, nhưng chính anh cũng đang lo lắng….
Thời gian lại nặng nề trôi qua….
Căn phòng vẫn im lìm, ở bên ngoài cửa sổ, ánh nắng vàng rực chiếu vào dọc theo hành lang, bốn người vẫn lặng im đứng chờ đợi. Không biết thời gian đã bao lâu, Anh Vũ thấy chân mình cứng đờ, nhưng cánh cửa cấp cứu không hề mở ra. Các bác sĩ đang cố gắng giành dật Leo khỏi bàn tay tử thần, Anh Vũ thì tự dằn vặt bản thân mình, nếu không phải vì cô thì Leo đã không như thế này, cô cảm thấy mình thật giống ác quỷ đem lại tai họa cho người khác, khi trước người ta gọi cô là ác quỷ cô đã cố gắng phủ nhận, nhưng bây giờ thì cô đã tin rồi, cô chính là ác quỷ. Chính cô khiến Leo gặp tai họa và hại chết bác Minh Đức…
Hai bàn tay Anh Vũ nắm chặt, rướm máu…
Cạch…
Và cuối cùng cánh cửa cũng mở ra, các bác sĩ bước ra ngoài, mọi người lập tức đi tới vây lấy họ…
-Bác sĩ ơi ! Cậu ấy sao rồi, Cậu ấy không sao chứ ?
Cát Cát nắm chặt lấy cánh tay ông bác sĩ già khiến ông này nhăn mặt, Anh Vũ cũng nhìn ông ta chờ đợi, cả người cô bé run run, lồng ngực cô căng lên, trái tim đập mạnh từng nhịp nặng nề, gỡ cánh tay Cát Cát ra, ông mỉm cười thông báo:
-Yên tâm đi, cậu ấy đã thoát khỏi nguy hiểm rồi…
Mọi
người lúc này mới thở phào nhẹ nhỏm, Anh Vũ mỉm cười hạnh phúc, và cô thấy mắt mình hơi ướt. Vậy là Leo còn sống, cậu ấy vẫn còn sống…
-Nhưng có lẽ sẽ mất một thời gian để cậu bé tỉnh lại. Và vết thương của cậu ấy khá nặng nên khi cậu ấy tỉnh lại, đừng làm gì khiến nó bị kích động nhé!
-Vâng ! Chúng tôi nhớ rồi, cảm ơn bác sĩ. Khôi Vỹ đi lại mỉm cười, bây giờ thì anh có thể yên tâm được rồi…
-Vậy tụi cháu vào thăm Leo được chưa ? Minh Nhật nhìn ông bác sĩ chờ đợi, và cậu nhận được sự đồng ý kèm theo lời dặn dò là phải giữ yên lặng…
Anh Vũ là người đầu tiên chạy vào, Leo đang nằm im trên giường bệnh, hai cánh tay là hai dây chuyền dịch, đầu cậu cuốn một dãi băng trắng xóa. Anh Vũ cúi xuống sát cậu cười hạnh phúc. Leo vẫn còn sống, Anh Vũ biết…cậu ấy không bao giờ bỏ cô lại một mình cả…
Leo…
-Bây giờ em đã yên tâm chưa ? Mau trở về phòng bệnh để bác sĩ xem vết thương cho. Khôi Vỹ đặt hai tay lên vai Anh Vũ nhắc nhở, cô bé giờ mới nhớ đến vết thương của mình, ngực cô hơi nhói.
……………….
-Anh hai ! thi thể của Bác Minh Đức hiện đang ở đâu ?Nhìn sợi dây truyền dịch bác sĩ gắn lên tay mình, Anh Vũ chậm chạp quay sang hỏi Khôi Vỹ.
-Đang ở trong bệnh viện. Bên pháp y họ yêu cầu được giải phẩu xét nghiệm…
-Dừng họ lại đi. Anh hai….bác ấy mất rồi, để bác ấy yên nghỉ đi…
-Anh biết…Anh sẽ tìm cách…Còn về Leo…
Khôi Vỹ ngập ngừng, Anh Vũ cũng quay sang thở dài. Nếu biết bố mình đã mất, e rằng Leo sẽ phát điên lên mất…
Chương 56
Ads Trong nhà thờ….
Chiếc quan tài lạnh lẽo đặt trước thánh đường, một người đàn ông phúc hậu đang nằm ngủ một giấc dài trong đó, những bông hoa cúc trắng được mọi người đặt vào trong với vẻ kính trọng. Khôi Vỹ cúi gục đầu buồn bã trước quan tài, hai mắt anh nhắm chặt, không khí im lìm nặng nề, những giọt nước mắt rơi nhẹ tiếc thương cho con người vừa mới ra đi, phía sau anh, Anh Vũ lặng im ôm trên tay bó hoa cúc nhỏ trắng muốt, Khôi Vỹ đi ra sau để cô bé đặt bó hoa vào quan tài…
Tiếng chuông cầu hồn vang lên từng hồi….
Cô bé lặng im, dường như người trong quan tài đang mỉm cười với cô, mặc dù khuôn mặt ông đã trắng nhợt nhưng cô bé thấy ông vẫn thật rạng rỡ. Minh Đức là người lạc quan, lúc nào trên môi ông cũng nở nụ cười, và ngay cả giây phút cuối cùng của mình ông vẫn nhìn cô và Leo mỉm cười, nụ cười đẹp đẽ nhân từ xóa tan đi bao nhiêu mặc cảm tội lỗi trong lòng cô. Anh Vũ nắm chặt hai tay trên ngực…
Bố….
Người đầu tiên coi cô như con gái, chỉ vì cô mà ông ấy đã phải chết, vài giọt nước mắt nóng hổi rơi trên tay Anh Vũ, cô bé cắn chặt môi, liệu kiếp sau cô còn có cơ hội gặp lại con người đáng kính này hay không ? Ông ấy đã giúp cô rất nhiều, cho cô rất nhiều, và cô nợ ông rất nhiều. Nhưng cô còn chưa kịp nói với ông một lời cảm ơn thì cô đã mất đi cơ hội đó rồi.
Anh Vũ đưa tay lên gạt nước mắt. Cô nhớ lại tô súp nóng hổi ông từng đưa cho cô, nụ cười nhân từ dành cho cô, giây phút mà ông ấy đưa tay xoa đầu cô, Anh Vũ đã rất muốn gọi ông một tiếng bố, nhưng cô lại không đủ can đảm, và bây giờ thì cô không còn cơ hội đó nữa. Mãi đến bây giờ Anh Vũ vẫn không hiểu tại sao ông lại quý mến cô như vậy, tại sao ông ấy lại muốn bảo bệ cho cô. Nếu không vì cô thì gia đình ông đã không bị liên lụy
Sa Lệ lại tiếp tục xông vào, nhưng Cát Cát và mọi người không để cô ta đụng vào Anh Vũ nữa, Minh Nhật đỡ cô bé lên và lấy khăn lau vệt máu trên miệng cô bé, Anh Vũ vẫn lặng im, khóe mắt cô bé hơi cay…
-Đủ rồi đó, các người nghĩ các người đang làm gì ở đây vậy ? Đây là khu vực cấp cứu đó, nếu không chịu giữ im lặng thì đi nơi khác mau !!
Một cô y tá đi ra quát mọi người, Sa Lệ vẫn không chịu thôi, cô cố lao lên đánh Anh Vũ, đôi mắt cô bắt đầu nhòe nước…
-Anh Vũ !!! Không phải tao đã nói mày tránh xa Leo ra sao, tại sao mày lại kéo anh ấy vào rắc rối của mày, tại sao lại khiến Leo và bố anh ấy gặp nguy hiểm. Anh Vũ !!!! Đồ ác quỷ !!!!
-Đủ rồi đó, Sa Lệ !!! Anh Vũ đâu có muốn chuyện này xảy ra, cô ấy cũng gặp nguy hiểm, cô ấy cũng suýt chết chứ đâu có riêng gì Leo, cô hãy thôi đi…Cát Cát nhíu mày.
-Vậy tại sao nó không chết đi ? Sa Lệ gào lên.-Tại sao mày không chịu chết đi, nếu mày chết đi Leo sẽ không gặp nguy hiểm nữa, nếu mày chết đi sẽ không ai bị mày liên lụy nữa. Tại sao mày không chết đi, Anh Vũ ??? Tại sao những người bên cạnh mày chết rồi mà mày vẫn còn sống hạnh phúc như vậy chứ ?
-Im đi !!!!
Cát Cát xô Sa Lệ ra bực bội, nếu không phải vì cô ta đang lo lắng cho Leo mà trở nên kích động thì cô đã đánh cho nó một trận rồi. Anh Vũ vẫn lặng im, đôi mắt đen thẳm nhìn vào hư vô…
Nếu cô chết đi, Leo đã không gặp nguy hiểm…
Sẽ không còn người bị cô liên lụy…
Thật như vậy sao?
Nếu cô chết đi….
-Tốt nhất là mày chuẩn bị đi, Anh Vũ !!! Leo mà có mệnh hệ gì, tao sẽ giết mày. Tao nhất định sẽ giết mày…
Trước khi bị bảo vệ lôi đi, Sa Lệ còn quay sang cho Anh Vũ một lời cảnh cáo, Anh Vũ không để ý, đôi mắt trong veo vẫn dán chặt vào cánh cửa phòng bệnh, cô không quan tâm đến mọi chuyện xảy ra với mình nữa, đối với Anh Vũ, lúc này chỉ có Leo thôi. Nếu Leo chết rồi, cô cũng sẽ không sống nổi nữa đâu…
Leo…
Anh Vũ gục xuống, nước mắt cô cay xè. Leo luôn ở bên cạnh cô. Nhưng đến bây giờ cô mới nhận ra cậu ấy quan trọng với cô như thế nào…
Leo…
Cậu ấy là tất cả với Anh Vũ, cậu ấy quan trọng hơn cả tính mạng của cô lúc này, nếu cô có thể đem mạng mình ra để đổi lấy sự an toàn cho cậu ấy được, chắc chắn Anh Vũ sẽ không do dự mà đồng ý ngay lập tức…
-Anh Vũ ! Leo sẽ không sao đâu, em đừng lo lắng quá…
Khôi Vỹ cúi xuống ôm lấy cô bé, nhưng chính anh cũng đang lo lắng….
Thời gian lại nặng nề trôi qua….
Căn phòng vẫn im lìm, ở bên ngoài cửa sổ, ánh nắng vàng rực chiếu vào dọc theo hành lang, bốn người vẫn lặng im đứng chờ đợi. Không biết thời gian đã bao lâu, Anh Vũ thấy chân mình cứng đờ, nhưng cánh cửa cấp cứu không hề mở ra. Các bác sĩ đang cố gắng giành dật Leo khỏi bàn tay tử thần, Anh Vũ thì tự dằn vặt bản thân mình, nếu không phải vì cô thì Leo đã không như thế này, cô cảm thấy mình thật giống ác quỷ đem lại tai họa cho người khác, khi trước người ta gọi cô là ác quỷ cô đã cố gắng phủ nhận, nhưng bây giờ thì cô đã tin rồi, cô chính là ác quỷ. Chính cô khiến Leo gặp tai họa và hại chết bác Minh Đức…
Hai bàn tay Anh Vũ nắm chặt, rướm máu…
Cạch…
Và cuối cùng cánh cửa cũng mở ra, các bác sĩ bước ra ngoài, mọi người lập tức đi tới vây lấy họ…
-Bác sĩ ơi ! Cậu ấy sao rồi, Cậu ấy không sao chứ ?
Cát Cát nắm chặt lấy cánh tay ông bác sĩ già khiến ông này nhăn mặt, Anh Vũ cũng nhìn ông ta chờ đợi, cả người cô bé run run, lồng ngực cô căng lên, trái tim đập mạnh từng nhịp nặng nề, gỡ cánh tay Cát Cát ra, ông mỉm cười thông báo:
-Yên tâm đi, cậu ấy đã thoát khỏi nguy hiểm rồi…
Mọi
người lúc này mới thở phào nhẹ nhỏm, Anh Vũ mỉm cười hạnh phúc, và cô thấy mắt mình hơi ướt. Vậy là Leo còn sống, cậu ấy vẫn còn sống…
-Nhưng có lẽ sẽ mất một thời gian để cậu bé tỉnh lại. Và vết thương của cậu ấy khá nặng nên khi cậu ấy tỉnh lại, đừng làm gì khiến nó bị kích động nhé!
-Vâng ! Chúng tôi nhớ rồi, cảm ơn bác sĩ. Khôi Vỹ đi lại mỉm cười, bây giờ thì anh có thể yên tâm được rồi…
-Vậy tụi cháu vào thăm Leo được chưa ? Minh Nhật nhìn ông bác sĩ chờ đợi, và cậu nhận được sự đồng ý kèm theo lời dặn dò là phải giữ yên lặng…
Anh Vũ là người đầu tiên chạy vào, Leo đang nằm im trên giường bệnh, hai cánh tay là hai dây chuyền dịch, đầu cậu cuốn một dãi băng trắng xóa. Anh Vũ cúi xuống sát cậu cười hạnh phúc. Leo vẫn còn sống, Anh Vũ biết…cậu ấy không bao giờ bỏ cô lại một mình cả…
Leo…
-Bây giờ em đã yên tâm chưa ? Mau trở về phòng bệnh để bác sĩ xem vết thương cho. Khôi Vỹ đặt hai tay lên vai Anh Vũ nhắc nhở, cô bé giờ mới nhớ đến vết thương của mình, ngực cô hơi nhói.
……………….
-Anh hai ! thi thể của Bác Minh Đức hiện đang ở đâu ?Nhìn sợi dây truyền dịch bác sĩ gắn lên tay mình, Anh Vũ chậm chạp quay sang hỏi Khôi Vỹ.
-Đang ở trong bệnh viện. Bên pháp y họ yêu cầu được giải phẩu xét nghiệm…
-Dừng họ lại đi. Anh hai….bác ấy mất rồi, để bác ấy yên nghỉ đi…
-Anh biết…Anh sẽ tìm cách…Còn về Leo…
Khôi Vỹ ngập ngừng, Anh Vũ cũng quay sang thở dài. Nếu biết bố mình đã mất, e rằng Leo sẽ phát điên lên mất…
Chương 56
Ads Trong nhà thờ….
Chiếc quan tài lạnh lẽo đặt trước thánh đường, một người đàn ông phúc hậu đang nằm ngủ một giấc dài trong đó, những bông hoa cúc trắng được mọi người đặt vào trong với vẻ kính trọng. Khôi Vỹ cúi gục đầu buồn bã trước quan tài, hai mắt anh nhắm chặt, không khí im lìm nặng nề, những giọt nước mắt rơi nhẹ tiếc thương cho con người vừa mới ra đi, phía sau anh, Anh Vũ lặng im ôm trên tay bó hoa cúc nhỏ trắng muốt, Khôi Vỹ đi ra sau để cô bé đặt bó hoa vào quan tài…
Tiếng chuông cầu hồn vang lên từng hồi….
Cô bé lặng im, dường như người trong quan tài đang mỉm cười với cô, mặc dù khuôn mặt ông đã trắng nhợt nhưng cô bé thấy ông vẫn thật rạng rỡ. Minh Đức là người lạc quan, lúc nào trên môi ông cũng nở nụ cười, và ngay cả giây phút cuối cùng của mình ông vẫn nhìn cô và Leo mỉm cười, nụ cười đẹp đẽ nhân từ xóa tan đi bao nhiêu mặc cảm tội lỗi trong lòng cô. Anh Vũ nắm chặt hai tay trên ngực…
Bố….
Người đầu tiên coi cô như con gái, chỉ vì cô mà ông ấy đã phải chết, vài giọt nước mắt nóng hổi rơi trên tay Anh Vũ, cô bé cắn chặt môi, liệu kiếp sau cô còn có cơ hội gặp lại con người đáng kính này hay không ? Ông ấy đã giúp cô rất nhiều, cho cô rất nhiều, và cô nợ ông rất nhiều. Nhưng cô còn chưa kịp nói với ông một lời cảm ơn thì cô đã mất đi cơ hội đó rồi.
Anh Vũ đưa tay lên gạt nước mắt. Cô nhớ lại tô súp nóng hổi ông từng đưa cho cô, nụ cười nhân từ dành cho cô, giây phút mà ông ấy đưa tay xoa đầu cô, Anh Vũ đã rất muốn gọi ông một tiếng bố, nhưng cô lại không đủ can đảm, và bây giờ thì cô không còn cơ hội đó nữa. Mãi đến bây giờ Anh Vũ vẫn không hiểu tại sao ông lại quý mến cô như vậy, tại sao ông ấy lại muốn bảo bệ cho cô. Nếu không vì cô thì gia đình ông đã không bị liên lụy