Điều Bí Mật Trong Chiếc Hộp Pandora - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
Lamborghini Huracán LP 610-4 t

Điều Bí Mật Trong Chiếc Hộp Pandora (xem 2659)

Điều Bí Mật Trong Chiếc Hộp Pandora

hấy rối bời, tôi biết điều gì đang diễn ra, nhưng không biết nên làm sao cho tốt.
Mọi người vẫn ngồi lặng im, tôi vẫn lan man suy nghĩ, những cơn gió chiều ùa qua mơn trớn mái tóc buông xõa của tôi khiến tôi cảm thấy thư thái. Tỏ tình với Thiên Phong. Tôi có nên đặt cược tất cả hy vọng về tình yêu đầu tiên của mình vào lần này không? Liệu tôi sẽ đạt được kết quả như mong đợi hay sẽ khắc sâu nỗi thương tổn vào trong lòng? Tôi nên làm gì mới đúng?
Lòng tôi rối như tơ vò, một tuần, chỉ còn một tuần nữa là đến lễ tổng kết, và chỉ còn duy nhất một lần tôi có cơ hội gặp Thiên Phong, tỏ tình với Thiên Phong rồi tôi sẽ nhận được một tình yêu viên mãn, được hẹn ước chờ đợi cậu ấy như những câu chuyện tình yêu lãng mạn trong tiểu thuyết hay sẽ mãi mãi mất Thiên Phong?
-Nhật Hạ! Thiên Lam lên tiếng, tôi ngước lên, dường như nhận ra được sự trăn trở trong lòng tôi, Thiên Lam nhíu mày.- Hối tiếc về một việc đã làm dẫu sao vẫn tốt hơn là hối tiếc về một việc chưa làm. Cậu hiểu ý tớ chứ?
Tôi chậm rãi gật đầu. Việc mình đã làm dù có thể thất bại nhưng ít ra khi chưa biết đến kết quả mình vẫn có quyền hi vọng. Nhưng nếu không làm gì thì cả tia hi vọng nhỏ nhất cũng không bao giờ đến với mình. Thiên Lam nói đúng. Nhưng trong lòng tôi vẫn còn gì đó vướng mắc, sự dũng cảm của tôi vẫn chưa đủ tự tin lộ diện để giúp tôi đưa ra một quyết định dứt khoát.
-Cậu đã từng nói với tớ về chiếc hộp tai họa Pandora, cậu còn nhớ chứ? Thiên Lam nhìn tôi, nghiêng đầu dò hỏi.
Tôi gật đầu, đương nhiên là tôi nhớ. Tôi vẫn luôn cho rằng tình cảm của mình giống thứ tai họa chứa đựng trong chiếc hộp bí mật kia, một khi tôi nói ra với Thiên Phong cũng giống như chiếc hộp kia bật mở, tai họa sẽ ập đến, tôi sẽ mất cậu ấy.
-Cậu biết không? Thiên Lam mỉm cười.-Mặc dù bên trong chiếc hộp Pandora chứa đựng đầy những tai họa, nhưng dưới tận cùng của nó là một niềm hi vọng. Can đảm lên! Nếu không thử, cậu sẽ chẳng bao giờ biết được kết quả, nếu không dám thử, cậu có thể sẽ phải hối hận suốt quãng đời còn lại.
-Thiên Lam…Tôi nhìn Thiên Lam cảm động.-Cậu thật tốt với tớ, Thiên Lam.
-Hazzz!!!! Thiên Lam thở dài liếc xéo tôi.-Không cần phải cảm động. Tớ chỉ không muốn hàng ngày nhìn thấy bộ mặt như đưa đám của cậu thôi. Đồ ngốc!
Rồi ngày đó rốt cuộc cũng đến, ngày tổng kết cuối học kì 2, ngày mà tôi quyết định sẽ tỏ tình với Thiên Phong. Hôm nay là một ngày đẹp trời, nắng ấm chan hòa khắp nơi và gió không ngừng đùa giỡn trên những cánh hoa trắng muốt. Tôi gặp lại Thiên Phong sau một tuần dài thương nhớ. Dường như cậu ấy không được khỏe, vì hay để ý Thiên Phong nên tôi rất
rất dễ dàng nhận ra từ sự thay đổi nhỏ nhất của cậu ấy, làn da cậu ấy hơi nhợt nhạt, nhưng ánh mắt đen thẳm xa vời thì vẫn vậy, vẫn đẹp và xa vời. Đi ngang qua tôi, cậu ấy vẫn nở 1 nụ cười ấp áp quen thuộc, tôi lặng lẽ đi vào chổ ngồi gần Thiên Lam, trái tim nhấp nhỏm trong lồng ngực vì nghĩ đến việc lớn lao mà tôi sắp làm.
Buổi tổng kết diễn ra khá dài, sau màn phát biểu “ru ngủ” học sinh của thầy hiệu trưởng thì cũng đến tiết mục mà lũ học trò mong chờ nhất, công bố xếp hạng và phát phần thưởng. Học kì này tôi bị tụt xuống 2 hạng so với kì trước, nhưng tôi không quan tâm lắm. Điều tôi quan tâm bây giờ chỉ có Thiên Phong. Tôi khẽ liếc về phía cậu ấy. Sau buổi tổng kết thì Thiên Phong quay vào lớp học làm gì đó. Tôi đứng lên, lưỡng lự không biết có nên đi theo cậu ấy thì có ai đó đẩy vai tôi về phía trước.
-Đi đi! Thiên Lam nhìn tôi, ánh mắt ấm áp khích lệ.
Dường như lòng can đảm của tôi nhờ cậu ấy mà quay lại, tôi nhìn Thiên Lam, khẽ gật đầu rồi cũng đi về lớp học.
-Yêu người ta, mà lại khích lệ người ta đi tỏ tình với kẻ khác? Hải Đăng liếc Thiên Lam khó hiểu.
-Ngu thật, ngu không có đối thủ! Thục Anh cũng liếc cậu phụ họa.-Ai đã nuôi tên ngu này lớn đến chừng này vậy?
Thiên Lam thở dài, không trả lời họ mà lặng lẽ quay đi. Chính cậu cũng không biết là mình ngu ngốc đến mức nào, nhưng hai đứa kia đâu có biết khoảnh khắc cậu nhìn thấy Nhật Hạ ngồi khóc một mình tim cậu đau đến mức nào đâu. Ngay giây phút đó cậu đã quyết định, cho dù có phải biến thành kẻ ngu ngốc, cho dù phải thay cô gái đó gánh chịu nỗi đau thì cậu cũng bằng lòng để Nhật Hạ được hạnh phúc, để cô ấy không khóc nữa, để cô ấy lại có thể mỉm cười.
Nhưng sao trong lòng cậu vẫn có gì đó đau nhói và khó chịu.
Khoảnh khắc mà một người tỏ tình là khoảnh khắc một người thất tình. Có lẽ vậy.
Thế nhưng hai đứa bạn khốn kiếp kia không hề an ủi cậu, tụi nó vẫn ở sau lưng nói những câu châm chọc hết sức chua chát.
-Hazzz!!! Dù biết mình không có cơ hội nhưng hai năm qua cậu ta vẫn luôn mong chờ kì tích xuất hiện.
-Giờ thì thất bại toàn tập! Đáng thương, đáng thương.
Thiên Lam vừa đi vừa lẩm bẩm mắng lũ bạn bất nghĩa. Tự dưng cậu cảm thấy số phận mình đen đủi không ai bằng. Cho dù bây giờ cậu là kẻ thất tình cảm thấy bất hạnh và đi tìm sự thương cảm thì thế gian cũng chẳng ai đoái hoài đến.
Cánh cửa lớp không khép lại, tôi chậm rãi bước vào. Trong lớp lúc này chỉ có Thiên Phong, cậu ấy đang đứng bên cửa sổ nhìn xuống sân trường, những tia nắng lấp lánh phủ lên vai khiến cậu ấy thêm rạng rỡ.
Thiên Phong luôn đứng đó, lặng im thả đôi mắt xa xăm lên bầu trời xanh thẳm. Đến bây giờ tôi vẫn không hiểu trên bầu trời xa xôi kia có gì cuốn hút cậu ấy khiến cậu ấy chăm chú nhìn nó như vậy.
Thiên Phong vẫn chưa nhận ra sự có mặt của tôi, tôi bước đến định lên tiếng thì thấy cậu ấy đột ngột quay lại, dựa lưng vào tường rồi từ từ trượt xuống.
-Phong! Tôi hốt hoảng chạy lại.-Phong, cậu sao vậy? Phong!!!!
Phong đưa tay lên ôm đầu, đôi mắt đen thẳm nhắm chặt lại có vẻ đau đớn, mặt cậu ấy trắng nhợt không còn chút sức sống. Tôi nắm chặt lấy cánh tay cố gắng gọi tên cậu ấy, tay cậu ấy cũng lạnh ngắt. Khoảng một phút sau đó thì Thiên Phong cũng dần ổn định, chầm chậm ngước lên nhìn tôi với vẻ ngạc nhiên.
-Phong! Cậu không sao chứ? Tôi nhìn cậu ấy mừng rỡ.-Cậu bị đau ở đâu? Tớ đưa cậu lên phòng y tế nhé.
-Tớ không sao!
Thiên Phong bình thản trả lời tôi rồi từ từ đứng dậy, khuôn mặt cậu ấy sau đó cũng dần trở lại hồng hào, nhưng tôi thấy dường như nó vẫn có gì đó thiếu sức sống, không giống như thường ngày.
-Thiên Phong, cậu đang bị bệnh gì sao? Lúc nãy tớ thấy dường như cậu bị đau đầu.
-À…Thiên Phong mỉm cười nhìn tôi.-Đúng là tớ hơi đau đầu. Suốt cả đêm qua tớ thức trắng chơi game nên giờ hơi mệt.
Tôi cười khổ, cũng không thấy ngạc nhiên lắm, cái trò thức đêm cày game dường như không có đứa con trai nào là chưa từng. Chỉ không ngờ hoàng tử Thiên Phong của tôi cũng không phải ngoại lệ.
Lớp học bây giờ vắng hoe, chỉ có những tiếng động khe khẽ của gió ùa qua chạm vào chiếc rèm cửa và tiếng ríu rít của mấy chú chim sâu đang chuyền cành trên những tán phượng gần đó, tôi lặng im lắng nghe nhịp tim của mình đang ngày càng đập mạnh. Rồi tôi lấy hết can đảm ngước lên nhìn Thiên Phong. Đã đến lúc tôi cần nói cho cậu ấy nghe bí mật quan trọng nhất mà tôi vẫn luôn giấu kín trong lòng.
Nắng im lìm vương trên bậu cửa sổ, gió vẫn ùa qua nhẹ nhàng vuốt ve những lọn tóc đen mượt của chúng tôi. Thiên Phong đang đứng trước mặt tôi,

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Choáng khi thấy vợ ngoan cởi váy trong đêm tân hôn

Nhận diện 3 dấu hiệu đặc trưng trên khuôn mặt của người thành đạt

Dốc hết tiền của chăm em, tới ngày em cho tôi trắng mắt

Đồ ngốc! Anh yêu em

Cậu chủ đợi một chút