i.
-Hả? Cả lớp trố mắt nhìn chúng tôi.
Rồi những tiếng xì xào nổi lên.
-Nhật Hạ và Thiên Lam sao?
-Tặng sô cô la tình nhân à?
-Cặp đôi này mới nha…
Những ánh mắt tò mò, những nụ cười gian xảo chỉa vào chúng tôi, tôi giật mình nhìn quanh lớp, dường như mọi người đang hiểu lầm điều gì đó. Tôi định lên tiếng giải thích, những những tiếng xì xào át cả mấy lời phân bua yếu ớt của tôi, cuối cùng là cả lớp chìm trong những câu bình luận về mối quan hệ của tôi và Thiên Lam, ai cũng kết luận tôi và cậu ta là một đôi. Thiên Phong cũng nhìn chúng tôi với vẻ tò mò.
Tim tôi đau nhói, đầu tôi cũng đau nhói, cuối cùng là dây thần kinh của tôi đã bị tên ngốc Thiên Lam kéo căng ra hết cỡ. Tin đồn tôi và Thiên Lam là một cặp sau đó được mấy bà tám ông chín lớp tôi đồn ra ngoài với vận tốc chóng mặt, chẳng mấy chốc mà khắp trường xôn xao bàn tán đến những chủ đề liên quan đến chúng tôi, nếu chỉ có một mình tôi thì không nghiêm trọng đến mức đó, đường này tên nhãi Thiên Lam không làm gì cũng được bầu chọn là hot boy số một của trường, rút cuộc là bây giờ tôi bị cái hư danh của cậu ta làm cho khốn đốn. Đâu đâu cũng có hàng chục ánh mắt đổ dồn vào tôi tò mò dò xét.
-Chúc mừng Nhật Hạ! Cậu nổi tiếng rồi! Bạn tốt Thục Anh của tôi thấy cảnh tôi khốn đốn không giúp lại còn đâm vào nổi đau của tôi.
Tôi thở dài, vứt lại hộp kẹo vào túi áo khoác. Giờ mà tôi đưa nó cho Thiên Lam đảm bảo ngay lập tức được đăng lên trang nhất báo trường và trở thành chủ đề hot cho cả năm học còn lại. Thôi để đến giờ ra chơi lựa cơ hội đưa cho cậu ấy vậy.
Giờ ra chơi, lớp học vắng ngắt, chỉ còn lại tôi và Thiên Lam ở lại, đúng là cơ hội tốt. Tôi mon men đi đến gần bàn cậu ấy, tay xọc vào túi chuẩn bị lôi ra món quà cô bé kia nhờ tôi tặng.
-Thiên Lam! Nghe tiếng tôi gọi, cậu ta quay lại mỉm cười.
-Sao thế?
-À…Tôi đang định lôi hộp quà ra thì cánh cửa lớp bật tung ra.
-Ồ…xin lỗi…có làm phiền hai cậu không vậy? Lớp phó kỉ luật Minh nhìn chúng tôi cười đểu, sau đó cậu ta lặng lẽ lùi ra khỏi lớp, đóng cửa lại sau khi đã quăng cho chúng tôi một câu.-Cứ tiếp tục tâm tình đi nhé, hôm nay là ngày lễ tình nhân mà.
Tôi thở dài, chẳng buồn thanh minh với cậu ta.
-Thiên Lam!
-Gì? Thiên Lam nhìn tôi khó hiểu.
Tôi ngước lên hùng hồn, tay xọc vào túi chuẩn bị lôi hộp quà ra, nên nhanh đưa cho cậu ta cái của nợ này rồi đi ăn sáng thôi, tôi đói lắm rồi.
-Tớ đoán có sai đâu.
-Nhật Hạ chuẩn bị tặng sô cô la…
-Vậy là Nhật Hạ chủ động tỏ tình?
Mấy tiếng xì xào vang lên, tôi ngước ra cửa lớp, rồi cửa sổ dọc hành lang, chổ nào cũng kín mít mấy cái đầu đang bu đen nhìn vào lớp quan sát tôi và Thiên Lam. Tôi sững người, khâm phục sát đất sở thích tám chuyện của đám bạn trong lớp. Thiên Lam cũng nhìn họ, rồi nhìn tôi khó hiểu, cậu ấy vẫn chưa biết tôi muốn gì.
Không còn cách nào khác, tôi đành kéo cậu ta ra vườn hoa phía sau trường, cũng không quên liếc cảnh cáo mấy cái đuôi nhiều chuyện có ý định bám theo, nơi đây vắng vẻ, tôi sẽ đưa cho Thiên Lam hộp quà và giải thích cho cậu ta hiểu.
-Thiên Lam! Khi ra đến nơi, tôi lập tức vào thẳng vấn đề.
-Valentine vui vẻ, đây là sôcôla tớ làm.
Còn chưa kịp nói gì thì có một giọng nói nũng nịu vang lên, tôi và Thiên Lam quay sang, có một cặp đang đứng cách chúng tôi một bụi hoa cúc đang tỏ tình với nhau, rồi chúng tôi đưa mắt nhìn quanh và ngạc nhiên, sao cái vườn hoa xưa kia vắng hoe giờ đây đã trở thành địa điểm hẹn hò của các cặp đôi thế này?
-Nhật Hạ! Còn chưa hết ngạc nhiên thì Thiên Lam đã nhìn tôi gãi gãi đầu.-Nói trước nhé, nếu là sôcôla do cậu làm tớ không ăn đâu.
-Hở? Tôi nhìn cậu ta khó chịu.
-Cậu muốn tặng sôcôla cho tớ thì tặng đi, nhưng nói trước nếu là do cậu làm tớ không ăn đâu.
-Dựa vào đâu mà cậu nghĩ tớ sẽ làm sôcôla tặng cậu? Tôi nhìn cậu ta cười nhạt. Căn bệnh hoang tưởng của cậu ta lại tái phát nữa rồi.
-Thế cậu gọi tớ ra đây làm gì? Thiên Lam nheo mắt nhìn tôi.
Tôi thở dài, để đưa sôcôla chứ làm gì, nhưng không phải là sôcôla do tôi làm, tôi chỉ là chuyển giùm người ta thôi. Tôi xọc tay vào túi, định lấy quà đưa cho cậu ta và giải thích ngắn gọn, nhưng không chắc cậu ta có hiểu không nữa.
-Này! Một giọng nói phía sau tôi đột ngột vang lên.-Rốt cuộc cậu có định tặng sôcôla và tỏ tình với cậu ta không vậy?
Tôi giật mình quay ngoắt người lại, và phát hiện sau lưng mình là một đám lao xao đang chen chúc nhau, dường như tụi nó theo dõi tôi từ nãy giờ rồi.
-Chỉ cần đưa sô cô la và nói “em yêu anh” là được.
-Các cậu có phải học sinh cấp 3 không vậy?
-Lớn thế này rồi mà còn khái niệm đỏ mặt xấu hổ khi tỏ tình à?
Đám lao xao lại nhìn tôi trêu chọc. Tôi liếc tụi nó, ánh mắt sắc lẻm.
-Cho các cậu nửa phút, lượn ngay cho tôi!
Tôi gào lên, mấy đứa nhóc đó cười he he rồi chạy mất. Đến lúc bóng mấy đứa nó khuất sau hành lang rồi tôi mới nhận ra một người đang ngồi bên ghế đá cạnh gốc hoa tím quen thuộc. Và đang nhìn chúng tôi.
Thiên Phong?
Cậu ấy đang nhìn tôi, có vẻ rất tò mò, đôi mắt đen thẳm tràn ngập ánh nắng vàng và có gì đó man mác buồn. Tôi thầm thở dài, hi vọng cậu ấy không hiểu lầm là tôi đang lên kế hoạch tỏ tình với Thiên Lam, rồi tôi nhớ đến hộp sôcôla chuẩn bị cho cậu ấy còn để trong ba lô, tôi hơi buồn, không biết có nên tặng cho cậu ấy hay không nữa? Thiên Phong không thích sôcôla, liệu tôi đưa cậu ấy có thèm lấy không?
-Nhật Hạ! Còn đang chìm đắm trong suy nghĩ thì Thiên Lam đi đến cốc cốc lên trán tôi nhắc nhở.-Nếu cậu định tặng sôcôla cho tớ thì đưa nhanh lên để tớ còn đi ăn sáng nữa.
Thiên Phong ở bên kia dường như vẫn đang quan sát chúng tôi. Tôi không dám nhìn cậu ấy nhưng tôi có cảm giác là cậu ấy vẫn đang quan sát chúng tôi. Tôi thở dài, không biết lí do gì nhưng tôi không muốn cậu ấy hiểu lầm tôi với tên ngốc Thiên Lam này.
-Nhật Hạ! cậu sao vậy? Rốt cuộc cậu lôi tớ ra đây là muốn nói gì? Thiên Lam nhíu mày hỏi tôi, dường như cậu ta đã mất kiên nhẫn. Tôi liếc cậu ta chán nản rồi quay đi.
-Quên đi! chả có gì hết.
-Cậu hâm à? Thiên Lam đứng nhìn theo tôi nổi cáu.
Mà hộp quà của cô bé kia, tôi còn chưa kịp đưa cho cậu ta nữa. Tôi để im nó trong túi áo, để ra về đưa cũng chưa muộn.
Mấy tiết học còn lại tôi không thể tiếp thu được gì vào đầu cả. Não tôi muốn nổ tung ra vì suy nghĩ quá nhiều, mà quanh đi quẩn lại vẫn là đắn đo không biết nên tặng sôcôla cho Thiên Phong hay không, rồi làm sao đưa món quà của cô bé kia cho Thiên Lam ngốc xít mà không làm cho bạn bè trong lớp hiểu lầm. Đau đầu!
Cuối cùng tiết học cuối cùng kết thúc. Thiên Lam phải đem tài liệu lên phòng học vụ nộp trước khi về, tôi tình nguyện ở lại giúp cậu ta, cái chính là tôi muốn gặp riêng cậu ta để đưa cho xong món quà kia, bạn bè trong lớp thấy chúng tôi đi cùng nhau thì len lén nhìn nhau và quay sang cười thì thầm điều gì thú vị lắm, tôi thấy hơi nhột nhột, Thiên Lam thì chẳng buồn để ý đến họ, chỉ thi thoảng nhìn tôi với vẻ khó hiểu.
Cuối cùng mọi người cũng ra về hết, chúng tôi quay lại lớp lấy balo về nhà. Hành lang bây giờ vắng ngắt, chỉ còn văng vẳng những tiếng chim sâu líu lo chuyền cành trên những tàn cây rợp bóng trên sân trường, bầu trời xanh thẳm không một gợn mây, những ánh nắng rực rỡ nhảy múa
-Hả? Cả lớp trố mắt nhìn chúng tôi.
Rồi những tiếng xì xào nổi lên.
-Nhật Hạ và Thiên Lam sao?
-Tặng sô cô la tình nhân à?
-Cặp đôi này mới nha…
Những ánh mắt tò mò, những nụ cười gian xảo chỉa vào chúng tôi, tôi giật mình nhìn quanh lớp, dường như mọi người đang hiểu lầm điều gì đó. Tôi định lên tiếng giải thích, những những tiếng xì xào át cả mấy lời phân bua yếu ớt của tôi, cuối cùng là cả lớp chìm trong những câu bình luận về mối quan hệ của tôi và Thiên Lam, ai cũng kết luận tôi và cậu ta là một đôi. Thiên Phong cũng nhìn chúng tôi với vẻ tò mò.
Tim tôi đau nhói, đầu tôi cũng đau nhói, cuối cùng là dây thần kinh của tôi đã bị tên ngốc Thiên Lam kéo căng ra hết cỡ. Tin đồn tôi và Thiên Lam là một cặp sau đó được mấy bà tám ông chín lớp tôi đồn ra ngoài với vận tốc chóng mặt, chẳng mấy chốc mà khắp trường xôn xao bàn tán đến những chủ đề liên quan đến chúng tôi, nếu chỉ có một mình tôi thì không nghiêm trọng đến mức đó, đường này tên nhãi Thiên Lam không làm gì cũng được bầu chọn là hot boy số một của trường, rút cuộc là bây giờ tôi bị cái hư danh của cậu ta làm cho khốn đốn. Đâu đâu cũng có hàng chục ánh mắt đổ dồn vào tôi tò mò dò xét.
-Chúc mừng Nhật Hạ! Cậu nổi tiếng rồi! Bạn tốt Thục Anh của tôi thấy cảnh tôi khốn đốn không giúp lại còn đâm vào nổi đau của tôi.
Tôi thở dài, vứt lại hộp kẹo vào túi áo khoác. Giờ mà tôi đưa nó cho Thiên Lam đảm bảo ngay lập tức được đăng lên trang nhất báo trường và trở thành chủ đề hot cho cả năm học còn lại. Thôi để đến giờ ra chơi lựa cơ hội đưa cho cậu ấy vậy.
Giờ ra chơi, lớp học vắng ngắt, chỉ còn lại tôi và Thiên Lam ở lại, đúng là cơ hội tốt. Tôi mon men đi đến gần bàn cậu ấy, tay xọc vào túi chuẩn bị lôi ra món quà cô bé kia nhờ tôi tặng.
-Thiên Lam! Nghe tiếng tôi gọi, cậu ta quay lại mỉm cười.
-Sao thế?
-À…Tôi đang định lôi hộp quà ra thì cánh cửa lớp bật tung ra.
-Ồ…xin lỗi…có làm phiền hai cậu không vậy? Lớp phó kỉ luật Minh nhìn chúng tôi cười đểu, sau đó cậu ta lặng lẽ lùi ra khỏi lớp, đóng cửa lại sau khi đã quăng cho chúng tôi một câu.-Cứ tiếp tục tâm tình đi nhé, hôm nay là ngày lễ tình nhân mà.
Tôi thở dài, chẳng buồn thanh minh với cậu ta.
-Thiên Lam!
-Gì? Thiên Lam nhìn tôi khó hiểu.
Tôi ngước lên hùng hồn, tay xọc vào túi chuẩn bị lôi hộp quà ra, nên nhanh đưa cho cậu ta cái của nợ này rồi đi ăn sáng thôi, tôi đói lắm rồi.
-Tớ đoán có sai đâu.
-Nhật Hạ chuẩn bị tặng sô cô la…
-Vậy là Nhật Hạ chủ động tỏ tình?
Mấy tiếng xì xào vang lên, tôi ngước ra cửa lớp, rồi cửa sổ dọc hành lang, chổ nào cũng kín mít mấy cái đầu đang bu đen nhìn vào lớp quan sát tôi và Thiên Lam. Tôi sững người, khâm phục sát đất sở thích tám chuyện của đám bạn trong lớp. Thiên Lam cũng nhìn họ, rồi nhìn tôi khó hiểu, cậu ấy vẫn chưa biết tôi muốn gì.
Không còn cách nào khác, tôi đành kéo cậu ta ra vườn hoa phía sau trường, cũng không quên liếc cảnh cáo mấy cái đuôi nhiều chuyện có ý định bám theo, nơi đây vắng vẻ, tôi sẽ đưa cho Thiên Lam hộp quà và giải thích cho cậu ta hiểu.
-Thiên Lam! Khi ra đến nơi, tôi lập tức vào thẳng vấn đề.
-Valentine vui vẻ, đây là sôcôla tớ làm.
Còn chưa kịp nói gì thì có một giọng nói nũng nịu vang lên, tôi và Thiên Lam quay sang, có một cặp đang đứng cách chúng tôi một bụi hoa cúc đang tỏ tình với nhau, rồi chúng tôi đưa mắt nhìn quanh và ngạc nhiên, sao cái vườn hoa xưa kia vắng hoe giờ đây đã trở thành địa điểm hẹn hò của các cặp đôi thế này?
-Nhật Hạ! Còn chưa hết ngạc nhiên thì Thiên Lam đã nhìn tôi gãi gãi đầu.-Nói trước nhé, nếu là sôcôla do cậu làm tớ không ăn đâu.
-Hở? Tôi nhìn cậu ta khó chịu.
-Cậu muốn tặng sôcôla cho tớ thì tặng đi, nhưng nói trước nếu là do cậu làm tớ không ăn đâu.
-Dựa vào đâu mà cậu nghĩ tớ sẽ làm sôcôla tặng cậu? Tôi nhìn cậu ta cười nhạt. Căn bệnh hoang tưởng của cậu ta lại tái phát nữa rồi.
-Thế cậu gọi tớ ra đây làm gì? Thiên Lam nheo mắt nhìn tôi.
Tôi thở dài, để đưa sôcôla chứ làm gì, nhưng không phải là sôcôla do tôi làm, tôi chỉ là chuyển giùm người ta thôi. Tôi xọc tay vào túi, định lấy quà đưa cho cậu ta và giải thích ngắn gọn, nhưng không chắc cậu ta có hiểu không nữa.
-Này! Một giọng nói phía sau tôi đột ngột vang lên.-Rốt cuộc cậu có định tặng sôcôla và tỏ tình với cậu ta không vậy?
Tôi giật mình quay ngoắt người lại, và phát hiện sau lưng mình là một đám lao xao đang chen chúc nhau, dường như tụi nó theo dõi tôi từ nãy giờ rồi.
-Chỉ cần đưa sô cô la và nói “em yêu anh” là được.
-Các cậu có phải học sinh cấp 3 không vậy?
-Lớn thế này rồi mà còn khái niệm đỏ mặt xấu hổ khi tỏ tình à?
Đám lao xao lại nhìn tôi trêu chọc. Tôi liếc tụi nó, ánh mắt sắc lẻm.
-Cho các cậu nửa phút, lượn ngay cho tôi!
Tôi gào lên, mấy đứa nhóc đó cười he he rồi chạy mất. Đến lúc bóng mấy đứa nó khuất sau hành lang rồi tôi mới nhận ra một người đang ngồi bên ghế đá cạnh gốc hoa tím quen thuộc. Và đang nhìn chúng tôi.
Thiên Phong?
Cậu ấy đang nhìn tôi, có vẻ rất tò mò, đôi mắt đen thẳm tràn ngập ánh nắng vàng và có gì đó man mác buồn. Tôi thầm thở dài, hi vọng cậu ấy không hiểu lầm là tôi đang lên kế hoạch tỏ tình với Thiên Lam, rồi tôi nhớ đến hộp sôcôla chuẩn bị cho cậu ấy còn để trong ba lô, tôi hơi buồn, không biết có nên tặng cho cậu ấy hay không nữa? Thiên Phong không thích sôcôla, liệu tôi đưa cậu ấy có thèm lấy không?
-Nhật Hạ! Còn đang chìm đắm trong suy nghĩ thì Thiên Lam đi đến cốc cốc lên trán tôi nhắc nhở.-Nếu cậu định tặng sôcôla cho tớ thì đưa nhanh lên để tớ còn đi ăn sáng nữa.
Thiên Phong ở bên kia dường như vẫn đang quan sát chúng tôi. Tôi không dám nhìn cậu ấy nhưng tôi có cảm giác là cậu ấy vẫn đang quan sát chúng tôi. Tôi thở dài, không biết lí do gì nhưng tôi không muốn cậu ấy hiểu lầm tôi với tên ngốc Thiên Lam này.
-Nhật Hạ! cậu sao vậy? Rốt cuộc cậu lôi tớ ra đây là muốn nói gì? Thiên Lam nhíu mày hỏi tôi, dường như cậu ta đã mất kiên nhẫn. Tôi liếc cậu ta chán nản rồi quay đi.
-Quên đi! chả có gì hết.
-Cậu hâm à? Thiên Lam đứng nhìn theo tôi nổi cáu.
Mà hộp quà của cô bé kia, tôi còn chưa kịp đưa cho cậu ta nữa. Tôi để im nó trong túi áo, để ra về đưa cũng chưa muộn.
Mấy tiết học còn lại tôi không thể tiếp thu được gì vào đầu cả. Não tôi muốn nổ tung ra vì suy nghĩ quá nhiều, mà quanh đi quẩn lại vẫn là đắn đo không biết nên tặng sôcôla cho Thiên Phong hay không, rồi làm sao đưa món quà của cô bé kia cho Thiên Lam ngốc xít mà không làm cho bạn bè trong lớp hiểu lầm. Đau đầu!
Cuối cùng tiết học cuối cùng kết thúc. Thiên Lam phải đem tài liệu lên phòng học vụ nộp trước khi về, tôi tình nguyện ở lại giúp cậu ta, cái chính là tôi muốn gặp riêng cậu ta để đưa cho xong món quà kia, bạn bè trong lớp thấy chúng tôi đi cùng nhau thì len lén nhìn nhau và quay sang cười thì thầm điều gì thú vị lắm, tôi thấy hơi nhột nhột, Thiên Lam thì chẳng buồn để ý đến họ, chỉ thi thoảng nhìn tôi với vẻ khó hiểu.
Cuối cùng mọi người cũng ra về hết, chúng tôi quay lại lớp lấy balo về nhà. Hành lang bây giờ vắng ngắt, chỉ còn văng vẳng những tiếng chim sâu líu lo chuyền cành trên những tàn cây rợp bóng trên sân trường, bầu trời xanh thẳm không một gợn mây, những ánh nắng rực rỡ nhảy múa