Điều Bí Mật Trong Chiếc Hộp Pandora - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
Disneyland 1972 Love the old s

Điều Bí Mật Trong Chiếc Hộp Pandora (xem 2660)

Điều Bí Mật Trong Chiếc Hộp Pandora

giây phút này tôi cảm tưởng chỉ còn tôi và cậu ấy là tồn tại trên thế giới này, giây phút này mọi thứ đều nhạt nhòa và ngưng đọng, thời gian ngưng đọng, vạn vật ngưng đọng, chỉ còn tôi và Thiên Phong đang đối diện với nhau.
-Thiên Phong! Tôi nhìn thẳng vào cậu ấy nói ra câu mà tôi đã muốn nói rất nhiều lần.-Tớ yêu cậu, Thiên Phong.
Không có những lời hoa mỹ có cánh, không có những món quà nhỏ bé xinh, chỉ một câu đơn giản thôi nhưng tôi đã mất hai năm mới nói được. Gió ùa qua, gió đùa nghịch trên tóc tôi, gió vuốt ve khuôn mặt thanh tú đang hiện diện trước mặt tôi rồi bay vút lên trời cao, mọi thứ vẫn tiếp diễn, thời gian lại trôi, vạn vật quay lại vị trí ban đầu. Thiên Phong không tỏ vẻ gì là ngạc nhiên khi tôi nói tôi yêu cậu ấy, bây giờ trong đầu tôi cũng chẳng thể nghĩ điều gì hơn, tất cả nơ-ron thần kinh của tôi căng ra chờ đợi câu trả lời của Thiên Phong.
Rồi tôi thấy đôi mắt đen thẳm đó nhìn tôi, cái nhìn thật xa vời và có gì đó buồn man mác. Gió lại ùa qua, gió rất nhiều. Thiên Phong khẽ mấp máy đôi môi anh đào.
-Xin lỗi…
Xin lỗi…
Trái tim tôi sững lại, dường như nó không đập nữa, nó đau nhói trĩu nặng, vài phút sau thì trở nên trống rỗng. Căn phòng chúng tôi đứng lồng lộng gió, mọi thứ trắng xóa nhạt nhòa trước mặt tôi. Tôi chỉ nghe được câu “xin lỗi” của Thiên Phong, mọi thứ sau đó thì tôi không còn biết gì hết, không còn nghe được gì hết.
Tôi quay bước đi, Thiên Phong vẫn đứng đó, đứng lặng yên bên cửa sổ nhìn theo tôi bằng ánh mắt đen thẳm xa vời, tôi như người mất hồn, lặng lẽ lê những bước chân nặng trĩu không biết là mình đang đi đâu, đến khi dừng lại thì tôi thấy mình đang đứng trước mặt Thiên Lam.
-Nhật Hạ! Thiên Lam lên tiếng khi thấy tôi.
-Nhật Hạ, sao rồi? Thục Anh và Hải Đăng cũng đi lại nhìn tôi hồi hộp.
Tôi không biết nên nói gì, cổ họng tôi nghẹn lại. Cố ngăn những giọt nước mắt không rơi ra, tôi ngoảnh lại cố nặn ra một nụ cười.
-Xin lỗi… Tớ thất bại rồi.
Tôi cố gắng cười, nhưng không hiểu sao nước mắt lại tuôn rơi, rơi rất nhiều, nhạt nhòa mọi thứ trước mặt, tôi vội vã đưa tay lên lau đi, nhưng không hiểu sao không tài nào lau khô được, những giọt nước mắt bỏng rát không nghe lời tôi cứ mãi tuôn rơi. Giờ thì tôi đã hiểu rằng trên thế gian này có những chuyện dù nỗ lực cách mấy cũng không thể đạt đến mục tiêu.
-Nhật Hạ, cậu không sao chứ. Thục Anh chạm tay vào vai tôi.
Tôi ngước lên mỉm cười.
-Tớ không sao…tớ muốn yên lặng một chút, để tớ một mình nhé.
Nói rồi không chờ nghe câu trả lời của nhỏ bạn, tôi vội vã lao đi mất. Những người bạn của tôi vẫn nhìn theo tôi với đôi mắt ái ngại pha lẫn sự thương cảm, nhưng giờ đây tôi chẳng còn biết được gì nữa, mà cũng chẳng muốn quan tâm đến chuyện gì nữa.
Tôi đã thất bại rồi.
Rầm!!!!
Cánh cửa lớp bị đạp tung ra. Thiên Lam hùng hổ bước vào, ánh mắt sắc lẻm như dao. Bên cửa sổ, một người con trai hờ hững quay lại.
-Thiên Phong!!!
Cậu gằn giọng, lao vào đấm thật mạnh vào mặt kẻ đối diện. Thiên Phong bất ngờ ngã vật sang một bên, bàn ghế đổ chỏng chơ. Nhưng Thiên Lam vẫn chưa dừng lại. Cậu lao đến, nắm cổ áo Thiên Phong đấm tới tấp.
-Đồ khốn kiếp, mày có biết mày đã là gì không?Mày tưởng mình là ai hả? Thiên Lam gào lên và đấm thật mạnh vào bụng đối thủ.
-Thì ra…
Một tiếng nói trầm trầm cất lên từ khóe môi nhòe máu của Phong. Thiên Lam cau mày kéo sát cậu lại gằn giọng:
-“Thì ra” cái khỉ gì? Sau khi làm cho cô ấy khóc sao mày có thể thản nhiên như thế hả? Mày có còn là con người nữa không? Tao không thể hiểu nổi mày nữa. Nghe rõ đây đồ khốn!!! Cô gái mà mày đem ra đùa giỡn chính là cô gái mà tao yêu thương nhất…
Bốp!!!!
Một cú đá móc giáng thẳng vào mặt Thiên Lam khiến cậu loạng choạng ngã ra sau. Thiên Phong đứng dậy từ từ đi lại gần cất giọng lạnh lùng:
-Nói xong chưa?
-Thế này là sao? Thiên Lam liếc ánh mắt sắc lẻm lên cười nhạt, ngón tay thon dài đưa lên quyệt nhẹ một vệt máu trên khóe miệng.-Hóa ra mày cũng chẳng phải là một thằng công tử bột bình thường.
-Cậu tới cũng đúng lúc lắm. Thiên Phong đưa ánh mắt đen thẳm trên khuôn mặt không chút cảm xúc nhìn xuống kẻ trước mặt.-Tôi đang không biết phải làm sao dừng lại cơn điên của mình đây.
-Hừ! Thiên Lam bật dậy cười nhạt lùi ra sau thủ thế.-Có giỏi thì nhào vô, tao sẽ đánh cho mày phát khóc thì thôi!
Sân trường vắng vẻ, giờ này đa số học sinh đã về nhà hết, nhưng phòng học lớp 11C trên lầu hai vẫn vang ra tiếng đấm đá uỵch uỵch, xen lẫn trong đó là tiếng bàn ghế đổ va chạm vào nhau.
Bên trong đó, hai người con trai đang lao vào điên cuồng đánh nhau, không quan tâm là mình sẽ bị đánh ra sao, không quan tâm việc né đòn, chỉ lao vào đấm đá như để giải tỏa cơn bực tức đang cuồn cuộn trong lòng. Đến lúc không còn ai nhấc tay lên nỗi nữa thì cả hai ngã vật xuống nền nhà. Thở dốc.
-Rốt cuộc vì lí do gì mà mày lại từ chối cô ấy?
-Còn cậu vì sao yêu cô ấy mà lại để cô ấy tỏ tình với tôi?
-Tao hỏi thì mày phải trả lời trước chứ.
Thiên Lam tức tối bật dậy định động thủ thì vai cậu nhói đau, lúc nãy cậu bị Thiên Phong đá trúng, rốt cuộc không thể cố gắng được cậu lại ngã vật xuống vì đau. Cậu nhíu mày, vẫn chưa muốn kết thúc trận đấu dễ dàng như vậy.
Chợt một cơn gió ùa qua cửa sổ, gió cuốn theo một tờ giấy phủ lên mặt cậu, Thiên Lam bực bội giơ tay lên vò nhàu nó, nhưng rồi một hàng chủ đập vào mắt cậu khiến cậu phải chú ý.
Bệnh án…
Thiên Phong liếc qua hơi nhíu mày, rồi cũng không phản ứng gì mà nằm im dưới sàn đưa đôi mắt đen thẳm nhìn bầu trời.
-Này…Sau cùng thì Thiên Lam cũng lên tiếng.-Mày bị bệnh gì? Đừng có nói…
-Nan y. Thiên Phong cất lời, giọng khô khốc.-Cùng lắm là trụ được một tháng nữa.
Không gian lặng im, chỉ có những tiếng gió ùa qua cửa sổ, và bầu trời xanh thẳm cao vời vợi chan hòa ánh nắng. Thiên Lam liếc tờ bệnh án, nhíu mày rồi bật dậy đi đến lôi Thiên Phong vẫn còn đang nằm dài dưới sàn.
-Cậu định làm gì? Thiên Phong nhíu mày khó hiểu. Kẻ cố chấp ngốc nghếch kia vẫn nắm chặt cổ tay cậu kéo đi.
-Gặp Nhật Hạ đi. Nói cho cô ấy biết mọi chuyện đi, cả tình cảm của mày nữa. Tao biết mày muốn tốt cho Nhật Hạ, nhưng im lặng và từ chối không phải là lựa chọn đúng.
Gió đang ùa qua, gió khiến mặt tôi rát bỏng, gió lau khô đi những giọt nước mắt nóng rực vừa lăn ra khỏi khóe mắt tôi. Sân trường lúc này vắng hoe, có lẽ mọi người đã về nhà hết rồi. Tôi lếch thếch bước từng bước trên nền xi măng trắng tinh ra khỏi cổng. Người ta nói khi có chuyện gì buồn thì hãy khóc một trận thật lớn để mọi nỗi buồn qua đi, tôi đã trốn một mình tới vườn hoa sau trường khóc rất lâu rồi nhưng sao vẫn không thấy hết buồn. Tệ thật, lí thuyết đôi khi đúng với người này nhưng lại không đúng với người kia.
Cảm giác mọi thứ trống rỗng vẫn còn vây bám lấy tôi, nhìn dòng người đang lướt qua trước mặt mình tôi không còn nhận thức được gì nữa, trước mặt tôi, sau lưng tôi, bên cạnh tôi, tất cả đều biến thành những ảo ảnh trắng mờ, không gian tĩnh lặng đến kì lạ, tôi không thấy được gì nữa, không nghe được gì nữa. Cảm giác như thế giới này bây giờ chỉ còn tôi tồn tại vậy. Trong vô thức, tôi không biết mình đang làm gì, đôi chân run rẫy không nghe lời tôi vẫn từng bước chậm chạp đi về

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Đọc truyện Một Ký Ức Đẹp Full trên điện thoại

“Tao kiểm tra rồi, giờ mày ăn lại của thừa của bao thằng” chàng trai bình thản đáp: “Nhưng tao thấy cô ấy…

Cô vợ siêu hài và chiếc que thử thai

Truyện Shock Tình Full

Thiếu Một Chút