Để Em Cưa Anh Nhé - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
pacman, rainbows, and roller s

Để Em Cưa Anh Nhé (xem 5544)

Để Em Cưa Anh Nhé

hát bấy lâu nay. Long như ngây ra trước sự chủ động này, rồi sau vài giây, chính anh lại là người tham lam chiếm hữu lấy bờ môi tôi, vòng tay ra sau gáy tôi, nắm nhẹ lấy mái tóc rối rồi áp đầu tôi vào gần sát hơn… gần hơn nữa. Tôi như say trong giấc mơ đã bao ngày thầm lặng, nay bất ngờ trở thành hiện thực thì không thể nào kiềm chế… Chúng tôi cứ lặng đi bên nhau như thế, quên hết tất cả mọi thứ xung quanh, quên cả việc anh đã từng rời bỏ tôi một cách phũ phàng như thế nào, quên việc anh là người đàn ông sắp lấy vợ, quên đi tất thảy giận dỗi thù hằn…
Rồi đột nhiên, tôi chợt bừng tỉnh, khi vô tình mở mắt và nhận ra chúng tôi đã đi quá xa ranh giới cho phép, tôi choáng váng đẩy Long ra ngay lập tức, lúng túng nhìn anh bằng vẻ ngại ngùng, dường như Long cũng vậy, vẻ mặt anh lúc này trông cũng chẳng đường hoàng cho lắm. Lúc này đây tôi chẳng biết phải nói gì, dường như việc làm vô thức của mình đã gây ra hậu quả khôn lường, đành phải mở miệng nói lời xin lỗi trước. Đúng lúc tôi vừa mới mở miệng nói xin lỗi thì Long cũng lúng túng xin lỗi theo, hai đứa ngây ra nhìn nhau trong giây lát, rồi lại phì cười một cách ngớ ngẩn. Có lỗi quái gì mà xin xỏ cơ chứ? Bản năng đâu thể trách được ai? Huống hồ cả hai đều tự nguyện.
- Đó là nụ hôn huynh đệ.
Tôi buột miệng nói ra một câu ngớ ngẩn chưa từng thấy, nhưng không ngờ Long lại tấm tắc đồng tình, thậm chí anh còn gật đầu lia lịa như con gà lâu ngày chưa được mổ thóc.
- Phải! Là nụ hôn huynh đệ!
- Ăn xong miếng bánh này thì quên hết đi nhé!
Tôi đưa cho Long miếng bánh chưng cuối cùng còn sót lại trên tay, bắt anh ấy ngoạm một hơi ăn bằng hết. Long nhồm nhoàm nuốt chửng miếng bánh trong tay, ăn xong liền quẹt miệng rồi thản nhiên nói.
- Sau này chúng ta sẽ là huynh đệ tốt!
- Cụng tay nào!
Vừa nói, tôi vừa nắm chặt bàn tay mình lại, giơ ra cụng vào tay của anh ấy rồi xòe năm ngón tay xỏa ra như nan quạt, tự dưng nhớ lại một cảnh trong phim “How I meet your mother” lúc Barney và Ted Mosby cũng cụng tay nhau thề nguyền dưới bộ luật “huynh đệ” như thế, tôi lại khẽ phì cười.
Ăn bánh xong, chúng tôi lại cùng nhau phủi quần đứng dậy, hít một hơi thật sâu để quên hết những chuyện buồn sầu, rồi tung tăng dung dăng dung dẻ dắt nhau trở về nhà. Lúc này đã quá 11 giờ đêm, màn đêm ở làng quê quả thật tăm tối và rùng rợn hơn ở Hà Nội rất nhiều, quãng đường sỏi đá tôi trượt từ đê xuống làng mình cũng vô cùng nguy hiểm, Long thường phải đi trước giữ lấy tay tôi, cho tôi bước xuống để tránh khỏi ngã, những lúc như thế này tôi lại thấy anh vô cùng ga lăng, không hề yếu đuối một tí nào. Khi tôi trở về nhà thì mẹ đã ngủ từ rất lâu rồi, tuy nhiên tiếng kẽo kẹt phát ra từ cánh cửa gỗ lúc bọn tôi đi vào vẫn khiến mẹ bị trở giấc, mẹ bực bội mắng cho cả hai một trận cái tội đi đêm về hôm. Thật buồn cười! Mới sống ở trên miền núi được hơn một tuần mà mẹ đã trở thành lão bà bà khó tính, trước kia tôi phải đi làm còn về muộn hơn thế này thì mẹ có nói gì đâu?
Chúng tôi đang định chui vào nhà thì mẹ liền đuổi ra như đuổi tà, bà chỉ hậm hực chạy vào nhà cầm ra một cái chiếu, hai cái gối với hai chiếc chăn dạ nho nhỏ, bảo lúc chiều vừa mượn được của hàng xóm , rồi ném cho bọn tôi tự lo liệu. Tôi vừa trải chiếu, vừa thầm nghĩ “Mẹ cũng buồn cười thật! Người đâu mà lại nỡ để cho con gái con đứa nằm ngủ ngoài trời với một tên con trai còn chưa rõ lai lịch cơ chứ? Chả nhẽ mẹ không xót con sao?”. Thế mà ngay khi ý nghĩ ấy còn chưa thành lời, mẹ đã lại hùng hổ đi ra, ném thêm một cái chăn bông cỡ bự nữa vào mặt tôi, rồi hắng giọng nói: “Dùng cái này làm vạch phân cách chỗ nằm, cấm nằm gần nhau!” xong đâu đó mới đủng đỉnh đi vào ngủ tiếp. Tôi nhìn theo, vừa bực lại vừa buồn cười, lúc nào mẹ cũng gắt gỏng như thế nhưng rõ ràng là vẫn rất lo cho tôi, sợ tôi bị thiệt thòi.
- Mẹ em đanh đá thật đấy! Trước kia anh cứ nghĩ rằng em là đanh đá nhất rồi!
Long thì thầm nói, nói rất bé, sợ mẹ tôi nghe thấy thì phiền, tôi lừ mắt nhìn, đang định ngoạc mồm lên mách thì anh ta liền đưa tay lên miệng kêu: “Suỵt suỵt!”
…………..
Dưới ánh trăng, trong khuôn viên sân vườn nhỏ hẹp, thỉnh thoảng lại vang lên một giàn đồng ca “ộp ộp, rẹt rẹt” xuất hiện đâu đó xung quanh đây, chúng tôi hai người, một trai, một gái, nằm sát bên cạnh nhau trên chiếc chiếu không mấy rộng rãi, đã vậy lại còn bị thêm một chiếc chăn bông to ụ được gập theo chiều dọc chắn ngay ở giữa, mặc dù khoảng trống để nằm vô cùng nhỏ hẹp, nhưng tôi vẫn chẳng dám kêu ca vì sợ phật ý mẹ. Quả thật khoảng trời về đêm ở quê rất đẹp, ánh trăng sáng vằng vặc như chảy dài trên khắp nhành cây, kẽ lá, khiến màu sắc của chúng càng trở nên tương phản trước sự thăm thẳm, lạnh lẽo của màn đêm, tôi khẽ đưa tay lên khoảng không, nheo mắt nhìn một vì sao lẫn trong hàng vạn tinh tú khác, giả vờ nắm lấy một cách thật tuyệt vọng. Giống như việc tôi đang yêu một ai đó, biết rõ rằng người đó đang ở rất gần mình, nhưng không bao giờ với tới được. Trong một trò chơi tình ái, đôi khi bạn là người đến trước nhưng nếu không đủ may mắn thì rút cục cũng vẫn trở thành kẻ đến sau. Cuộc đời là vậy, luôn luôn có những trường hợp bất công một cách vô lý như vậy. Nhưng tại sao nó lại rơi vào tôi nhỉ? Cuộc đời tôi còn chưa đủ bất hạnh hay sao?
Tôi nhắm chặt mắt, một giọt lạnh khẽ sượt qua thái dương, thấm nhuần vào mặt gối, nhưng trên khuôn mặt của tôi thì vẫn bình thản vô cùng, vậy nên nếu như anh ấy có nghi ngờ hỏi rằng tại sao tôi khóc thì tôi sẽ chỉ lý giải đơn giản rằng đó là một hiện tượng khoa học tự nhiên của việc thiếu ngủ.
- Này! Mây hôm nay trôi nhanh nhỉ?
Lúc này Long đang nằm bên cạnh, hai cánh tay gấp vuông lên đặt gối dưới đầu, thẫn thờ nhìn những đám mây đang trôi thật nhanh, thay muôn hình đổi muôn dạng, cảm thấy thích thú quá liền kéo tôi vào nhập cuộc. Tôi không nhìn mây, chỉ chú ý tới những chòm sao đang chăng kín trên bầu trời xanh thẳm, sâu hun hút tựa hồ như mặt giếng khổng lồ chẳng có đáy, ánh trăng phản chiếu lên mặt giếng bất ngờ bị ai đó cầm viên đá ném xuống cái tõm, khiến ánh trăng vỡ tan ra thành nhiều mảnh, tạo nên những chòm sao rải rác thành từng mảng vụn như thế này… Hình ảnh phản chiếu tròn đầy của mặt trăng trên mặt nước đã vỡ tan rồi, biết bao giờ thì mặt giếng mới trở về trạng thái tĩnh lặng như ban đầu đây?
Tôi nhìn sao, và suy nghĩ, nghĩ rất nhiều, rồi lại chẳng hiểu ý nghĩ của mình đang trôi dạt về nơi đâu, hình như thừa thời gian, thiếu việc làm nên tôi cũng bắt đầu trở nên lẩm cẩm rồi thì phải. Thấy tôi chỉ khẽ gật đầu khi Long nói một câu cũng chẳng liên quan như thế, anh im lặng hồi lâu rồi lại hỏi tiếp.
- Đố em biết sao Song Ngư ở đâu, sao Cự Giải ở đâu?
À! Cái này thì đúng gu của tôi rồi! Tôi lại đang mải mê nhìn sao, nãy giờ cơ hồ cũng gom góp được kha khá hình thù kì dị, nghe Long hỏi như thế, tôi liền hí hửng đưa tay lên trời chỉ cho Long một chòm sao đang ghép lại thành hình hai con cá, nếu chỉ nhìn lướt qua thì sẽ chỉ thấy đấy là một đống rời rạc, nhưng nếu chịu khó nhìn lâu hơn một chút, nheo mắt lại để tự mình nhặt ra những ngôi sao không cần thiết, ta sẽ thấy được hai con cá đang cuốn ngược chi

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Chiếm Đoạt Vợ Yêu

Chiếc áo lót dưới gầm giường và lời thừa nhận của vợ sau 7 năm chung sống

Phải học cách lắng nghe, đừng bỏ ngoài tai những điều nghe được

Xem tử vi ngày 13/03/2017 Thứ Hai ngày của 12 cung hoàng đạo

Truyện Màu Nắng Màu Mưa Full