Để Em Cưa Anh Nhé - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt

Để Em Cưa Anh Nhé (xem 5551)

Để Em Cưa Anh Nhé


- Nhớ mồm đấy!
Nói rồi, tôi đành thận trọng trao lại qủa cầu về phía Long, vẻ mặt vừa lo lắng vừa tiếc hùi hụi. Vừa lấy lại được bóng, Long liền phủi đít quay đi, hồ hởi tiến về phía bọn nhóc khiến tôi cũng phải luống cuống đứng dậy, vội vàng chạy rượt theo. Tự dưng cảm thấy hối hận khi đã trao trứng cho ác vô cùng.
Thấy tôi cứ đứng ngúng nguẩy, hai tay đan chéo vào nhau, thỉnh thoảng lại nhún nhún chân khởi động như chuẩn bị nhảy “Audition”, Long bật cười, xoa đầu tôi hỏi nhỏ.
- Bây giờ muốn làm cầu thủ hay thủ môn?
Tôi đứng phân vân, tự mình phân tích thiệt hơn một lát rồi dứt khoát nói.
- Cầu thủ chứ!
- Thế đừng chung đội với anh.
- Ôi xời! Thèm vào đấy!
- Thèm vào chứ có thèm ra đâu?
- Nào!
- Thôi được rồi. Thế này nhé! Bây giờ nghe kĩ luật đây rồi tí nữa chơi cho chuẩn kẻo bọn trẻ con nó cười cho.
Nói rồi, Long liền chống nạnh đọc luật cho tôi: “Không được chơi bằng tay, được sử dùng chân, đầu gối, ngực và đầu để chạm bóng.” Nói đến đây tôi đã tự bỏ được tình huống sử dụng đầu và ngực trong đầu mình rồi. Sau đó chúng tôi chia đội, ở đây có tất cả tám người, mỗi đội bốn người, một thủ môn, ba cầu thủ, tự mình làm trọng tài. Do ngay từ đầu Long đã hắt hủi nên tôi, Công và một cậu bé ốm nhom nữa vào một đội, đội còn lại do Long cầm đầu, toàn những con bọ ngựa chân tay dài loằng ngoằng. Long nói chúng tôi có thể gọi tắt tên nhau bằng đội “Chân dài” và đội “Chân ngắn”, nhưng theo tôi thì nên gọi là đội “Chắc chắn” và đội “Dặt dẹo” thì đúng hơn. Tiếp theo, hai đội chụm đầu lại bàn kế hoạch tấn công, Công nói nó sẽ kèm Long, còn tôi chỉ cần tập trung kèm thằng gầy nhất nhóm bên ấy, thế nhưng đến lúc vào trận thật, Long lại không ngừng chắn lối tấn công của tôi, khiến tôi không sao chuyền bóng cho đồng đội được. Ức quá! Tôi đành tranh thủ lúc hắn sơ hở, đạp cho một phát đau điếng vào cẳng chân. Lĩnh nguyên một đòn chí mạng, Long ôm chân nằm quằn quại, kêu la khổ sở, còn tôi thừa nước phăng phăng tiến lên phía trước, trong tích tắc đã ghi được bàn thắng. Đó đúng là bàn thắng đẹp nhất từ trước đến nay mà tôi thấy, thật là hả hê, thật là đã đời.
Sau khi quả cầu mây bay như vũ báo phi thẳng về phía cậu thủ môn đội “Dặt dẹo”, vì quá kinh hãi, cậu ta vội vàng né tránh, chiến thắng diễn ra trong tích tắc khiến cả đội tôi há hốc miệng, sung sướng la lên như điên rồi chạy đến ôm nhau, nhảy tưng tưng như phải bỏng. Trước kia khi xem trên ti vi, thấy người ta chơi đá bóng cứ tranh nhau sút qua sút lại một quả bóng, tôi thấy nhạt nhẽo vô cùng, lòng thầm nghĩ “Mười mấy người trên sân mà phải tranh nhau một quả bóng, một tháng nhận từng ấy lương sao không đi mua cho mỗi người một quả? Đúng là càng giàu càng kẹt sỉ.” nhưng bây giờ khi trực tiếp tham gia trò chơi, tôi buộc phải nghĩ lại “Miếng ăn tranh giành nhau mới thấy ngon.”
Hạnh phúc của chiến thắng còn chưa kéo dài được bao lâu thì Long đã khổ sở ngồi dậy, nhăn nhó đòi thẻ phạt, anh ta và cả đồng đội của anh ta nữa, đều nhất quyết hùa vào bắt nạt một cô gái bé bỏng, đáng thương, không hiểu luật như tôi.
- Chơi bẩn!
- Nhìn mặt mũi có đến nỗi nào đâu mà chơi bẩn thế!
Long và ba cậu bé cao như cái sào bên đội anh ta lẻo khẻo bước tới, luôn miệng trách mắng khiến tôi phải vùng lên cãi lại.
- Bẩn thỉu gì ở đây? Người ta mỗi ngày đều tắm một lần!
- Tắm nhiều mà vẫn bẩn. Thật đúng là bẩn từ trong ra ngoài!
- Thằng kia! Mày thích chết không?
Tôi quắc ngược mắt lên dọa thằng bé còi cọc đang gân cổ lên bảo vệ Long, nhưng không ngờ nó lại to gan đến thế.
- Này nhé! Ai cho đá vào chân người ta? Chơi bẩn vừa thôi nhé! Ra ngoài đê!
- Ra ngoài đê! Ê ê!!!
Vừa nói, nó vừa làm động tác chỉ ngón tay cái xuống đất, miệng tuýt còi đòi đuổi tôi ra ngoài, tôi đứng chết trân, mím môi hậm hực quay ra nhìn Long nói.
- Ụp pa à… Em biết lỗi rồi mà… Cho em chơi mới…
Long đứng sững người nhìn tôi, tôi có cảm giác như anh ta vừa bị hóa đá, ngũ quan cứng đờ, nhìn tôi hoảng hốt.
- Ăn nhầm cái gì mà nói chuyện nghe khiếp… tởm zợ…
- Nào… không đùa đâu! Cho em chơi mới!!!
- Thôi được rồi, muốn chơi là phải ngoan, nốt lần này thôi đấy! Ván này coi như không tính. Ok?
Nói rồi, Long liền quay lại nhìn đám đàn em của mình, giơ cao ngón trỏ lên trời, ăn mừng chiến thắng. Mặc dù ức nghẹn cả họng nhưng biết mình sai nên tôi cũng đành ngậm ngùi chịu nhục, quyết tâm trả thù ở ván sau.
Sang ván tiếp theo, sau khi đã bàn kỹ chiến thuật với mấy đứa em, do chúng tôi đều có “lợi thế” là lùn, nên chạy nhanh, mà chơi trò này chân dài làm gì, chỉ tổ vướng víu! Tôi phân công nhân sự, mình chỉ chuyên chuyền bóng, thằng Nam cướp bóng, còn Công sẽ sút bóng. Phân chia xong xuôi, chúng tôi liền hùng hổ bước vào trận đấu, vẻ mặt sáng ngời đầy sự tự tin, quyết tâm giành lại chiến thắng. Với thế mạnh là đôi chân ngắn nhưng chạy cực nhanh, tôi chạy nhanh thật đấy, đừng có nhìn chân mà bắt hình dong nhé, năm cấp hai tôi từng được mười phẩy môn thể dục và đại diện cho trường đi thi giải chạy báo Hà Nội đấy! Bởi vậy, thay vì kèm Long, tôi chỉ chuyên nhận bóng từ Nam rồi chuyền lại cho Công, cứ như là có nắng khiếu bẩm sinh hay sao ý, tôi chuyền phát nào chuẩn phát đấy luôn, mà đố đứa nào cướp được bóng của tôi nhé!
Trò chơi kết thúc, tỉ số 12-10, nghiêng về bên Long hai điểm, mặc dù thua nhưng tôi vẫn cảm thấy rất phấn khởi, đội bên kia toàn người giỏi, đội bên này chỉ mình Công biết chơi, lần đầu thế này đã là quá tốt rồi. Mặc dù không có lần sau…
Mười giờ trưa, mấy đứa trẻ con làng bên bị cha mẹ chúng trèo hẳn lên đồi xách tai kéo về nhà bắt nấu cơm, cuối cùng chỉ còn mỗi tôi và Long đứng ngẩn ngơ nhìn nhau bên cây phượng hồng còn chưa đâm hoa, ậm ừ vài giây, tôi nói.
- Đi câu cá đi!
………
Ấn tượng xấu từ vụ “đuổi bắt” trong gian bếp của chúng tôi ngày hôm qua trong trí nhớ của mẹ vẫn còn rất nặng nề, bởi vậy mà chúng tôi tuyệt nhiên được đặc cách cấm lại gần gian bếp. Sướng quá mà vẫn phải giả vờ buồn. Thay vào đó, trưa nay mẹ giao cho hai chúng tôi nhiệm vụ đi câu cá rô đồng về cho mẹ kho. Mẹ tôi bảo mấy cái mương quanh khu này nhiều cá rô đồng lắm, chịu khó đi mò mẫm chút là sẽ thấy, nghe lời mẹ, tôi đành rủ thằng Công sang nhờ nó chỉ đường giúp. Theo như chỉ dẫn của Công, từ nhà tôi đi thẳng về phía tay phải sẽ thấy một cái ao, cái ao đấy là của bác Quý, tôi chả biết bác Quý là ai, chỉ biết khu vườn trồng đủ loại hoa quả bao lấy một phần ba cái ao ấy là của bác Yên, chị gái ruột của mẹ tôi. Công bảo chúng tôi có thể tự do ra vào khu vườn đó, trong đó trồng rất nhiều loại rau củ, thế mà hôm trước nó chả giới thiệu cho chúng tôi ra đây đào khoai, hôm nay nhìn vừa thèm lại vừa sợ nên chả dám chôm. Nhìn quanh một hồi, tôi nhận ra những thứ tôi cần để câu cá đều đã có đủ cả, việc còn lại là tự chế biến. Tôi và Long giúp nhau người giữ, người bẻ, cuối cùng cũng bẻ được hai cành tre dai nhanh nhách, trong lúc chờ Long chặt hết những cành nhỏ xương xẩu trên cành tre lớn, tôi cũng tranh thủ đi ra khóm râm bụt bắt sâu về làm mồi câu. Quả nhiên sâu trong này nhiều thật, lâu lắm rồi chẳng bắt sâu câu cá nên lúc vạch những chiếc lá cuốn tròn ra, nhìn thấy mấy em sâ

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Nữ vương hắc đạo: Ông xã chớ làm loạn – Phần 2

Cô Dâu Thất Lạc

Bố dượng tao đấy, chả có máu mủ gì nên kệ lão

Chồng vẫn đày đọa tôi chuyện trinh tiết

Truyện Thưa Thầy Em Yêu Anh Full