tiên làm việc suôn sẻ, tôi nhanh chóng thích ứng với công việc mới và cũng bởi ở đây có một chị PG cũ dày dạn kinh nghiệm được cử đến để hướng dẫn cho tôi mấy ngày đầu.
Công việc của tôi chính xác là đứng chào khách, xếp bàn cho họ và khéo léo giao tiếp để mời họ sử dụng sản phẩm bia của mình. Xong xuôi thì sẽ phải đứng rót và phục vụ- gần như bồi bàn vậy!
Song, vì mới làm nên tôi còn khá gượng, ngoài việc nhanh nhẹn chạy loăng quăng giúp mọi người ra thì tôi mời vẫn chưa được lưu loát cho lắm. Lúc bị mấy ông khách chạc tuổi bố mình trêu bằng những lời khiếm nhã, cổ họng tôi vẫn trực trào lên chút cảm giác ấm ức. Nhưng tất nhiên, tôi vẫn cố nhịn và mỉm cười thật tế nhị đối với những lời mời đi uống nước hoặc xin số điện thoại.
Ngày đầu tiên đi làm tuy thuận lợi nhưng chưa gì tôi cũng đã thấy được thật nhiều phức tạp. Nói như chị PG cũ thì một phần lỗi cũng là tại tôi còn quá trẻ, trông non nớt và dễ thương cho nên họ mới cố tình trêu chọc để được nói chuyện thêm vài câu, chứ già nua nhăn nheo đã có hai con như chị thì có mấy thèm trêu đâu cơ chứ!
Lúc đó, tôi chỉ biết tặc lưỡi cười nhạt. Thì ra, đôi khi xinh xắn cũng là một cái “tội” à…
Tám giờ tối là lúc tôi được nghỉ ngơi, kết thúc một ngày làm tiếp thị mệt nhoài, cổ họng khản đặc đi vì phải nói liên miệng và di chuyển luôn chân luôn tay. Mặc dù cả người vẫn còn dính đầy mùi bia, nhưng tôi vẫn quyết định sẽ đi qua cửa hàng anh để ngó nghiêng một lát.
Anh chàng “thợ mộc” của tôi chắc đang đóng gỗ còng cọc. Sau khi biết được tất cả nội thất trong cửa hàng đều do một tay anh ấy tự tay thiết kế, tôi lại càng cảm thấy ngưỡng mộ hơn.
Có lẽ là tôi sẽ phóng xe chầm chậm qua đó, xem anh ấy làm việc một chút rồi mới về nhà.
À! Mà bây giờ mới có tám rưỡi, không biết là Long đã ăn tối chưa nhỉ? Theo trí nhớ của tôi thì anh ấy hay đi ăn đêm khi công việc kết thúc vào lúc tối muộn. Thường thì là tầm 11~12 giờ đêm gì ấy. Khổ thân…
Một phút cho ý tưởng lên Vincom mua hai cốc café Highland và mấy cái bánh ngọt tươi rồi bất ngờ đem đến làm thức ăn tối cho chàng hiện lên trong đầu. Nghĩ là làm, tôi liền quành xe một cái rồi phóng vụt đi trên con đường ngược chiều gió.
Ngày hôm nay, rút kinh nghiệm từ lần tập kích hụt hôm trước, tôi quyết định đi đường vòng qua khu chợ, vì như thế sẽ không phải lướt qua trước cửa hàng nữ mà anh đang tu sửa. Dừng lại ở cửa hàng nam, cách nơi anh đang làm việc tầm chục mét, tôi gọi thằng Minh- vừa là em trai xã hội của tôi, vừa là nhân viên đắc lực của anh ra rồi nhét thức ăn vào tay nó. Hớn hở nhắc nhở, bắt nó phải chờ tôi đi khuất rồi mới được mang đồ sang cho anh. Nghĩ tới cảnh anh bất ngờ nhận được bánh và café mà tôi mang tới, không biết anh sẽ cảm thấy như thế nào nhỉ? Thật sự tôi chưa bao giờ có ý tưởng hay hành động bất ngờ quan tâm đến một chàng trai khác mà không phải em trai mình như thế…
Chỉ nghĩ thôi cũng thấy thật vui rồi! Vui khi được dành sự quan tâm chân thành gửi gắm tới người mà mình yêu thương.
Lúc phóng xe chầm chậm lướt qua cửa hàng nữ, nơi anh đang thi triển tay nghề “thợ mộc” của mình, tôi vừa đi, vừa đánh mắt chằm chằm nhìn vào bên trong ô cửa kính, nơi có mấy em ma-nơ-canh đang đứng chống nạnh ngoài vỉa hè, một tay đặt hững hờ trên môi, miệng thì đang há nửa kiểu cười ngớ ngẩn… Rồi bất thình lình… Tim tôi dừng khựng lại… Anh hiện ra trư
trước mắt… lẫn với đám ma-nơ-canh… Và cũng tròn mắt ra nhìn tôi…
Một phút cho màn tưởng niệm bắt đầu…
Tôi rồ ga phóng xe lao như điên về phía trước, mặc kệ tiếng anh gọi “Mai ơi! Dừng lại!” í ơi vang lên từ đằng sau. Trời ơi! Sao có thể xấu hổ như thế này được! Lại một lần nữa kế hoạch của tôi bung bét hết… Thật muốn đấm vỡ ngực mình cho tim bớt nhảy nhót quá đi mất thôi!
-Mai!!! Quay lại đây!!!
Anh gọi đến tầm sáu lần thì tôi bắt đầu bình tĩnh lại, bánh xe đột ngột dừng cái phịch, nhưng tôi quyết định không quay lại mà chờ anh chạy tới. Khổ thân chàng trai của tôi, anh ấy đang bê một cái biển các-tông to đùng, hì hục chạy đến với đôi chân dài mét tám, như con hưu cao cổ vậy! Trông ngớ ngẩn thật!
Tôi vừa nhìn vừa phì cười, cho đến khi anh chạy tới nơi, thở không ra hơi nhìn tôi nói.
-Em đi đâu đấy?
Nhìn những giọt mồ hôi đang lăn dài trên trán anh, mặt tôi bất giác đỏ bừng. Nhưng vẫn lúng túng kịp nói dối.
-Em qua chơi với thằng Minh.
-Chứ không phải qua tìm anh à! Buồn thế! Mà em đã ăn cơm chưa?
Anh vừa nói, vừa lấy hai ngón tay búng nhẹ vào chiếc mũi đang chun lên của tôi một cách rồi dõng dạc chê: “Em ăn mặc cái kiểu gì thế này? Như đắp chăn ra đường!”.
À vâng… Tôi đang mặc trên mình một chiếc áo tự may tự thiết kế, nó rất to, kiểu áo cánh dơi rộng thùng thình, dài đến tận nửa đùi, dáng mullet trước ngắn sau dài, họa tiết hình bông tuyết cách điệu trông rất cá tính mà!!!
Đang cong môi lên đính chính với anh về tác dụng đa năng của chiếc áo thì thằng Minh từ xa bước tới, chắc nó không nghĩ là tôi còn ở lại lâu đến vậy. Nghĩ đến việc đứng đây tám thêm chút nữa thì sẽ hỏng hết bánh kẹo nên tôi liền giục anh trở về cửa hàng còn mình thì vội vàng phóng vụt đi. Anh chỉ kịp kêu “Ớ” lên một tiếng thì tôi đã lặn mất tăm rồi!
Phóng xe trên con đường bạt gió, tôi thầm mỉm cười khúc khích.
Bạn sẽ nghĩ sao nếu thấy một đứa con gái cứ tự cười một mình khi dừng lại ở đèn đỏ mà không biết nó cười vì lý do gì?
Chắc bạn sẽ nghĩ nó bị điên!
Vâng! Tôi điên tình rồi!
Không biết anh sẽ thấy thế nào khi biết được tôi đến đây chỉ để đưa đồ ăn cho anh và lại nói dối rằng là đến chơi với thằng Minh nhỉ? Chắc sẽ bất ngờ lắm!
Tôi thích tạo ra những điều bất ngờ nho nhỏ trong cuộc sống giản dị cho những người mà tôi yêu quý.
Những người mà tôi yêu quý… trong đó có anh ấy!
……
8 giờ 45 phút tôi trở về nhà, vội vàng thay quần áo rồi lôi điện thoại ra kiểm tra ngay lập tức. Ba cuộc gọi nhỡ kèm vài tin nhắn tới muộn. Quả không ngoài dự đoán, tôi hí hửng mở ra xem ngay.
“Sao anh gọi mãi mà không được? Cảm ơn em nhé! Bánh rất ngon, nhưng café thì đắng quá! Hu hu!”
Café đắng á? Tôi nhớ là mình đã nhắc cô nhân viên không dưới hai lần phải cho thêm nhiều đường rồi cơ mà? Hay là mình nhầm lẫn ở đâu…
Vội vàng lôi túi xách ra lục lại, tôi ngớ người khi phát hiện ra hai gói đường màu đỏ vẫn còn được nhét một cách cẩn thận trong ngăn giữa. Thì ra đúng là do mình bất cẩn thật! Sao mà tôi đãng trí thế không biết!
Vừa nói, tôi vừa gõ vào đầu mình vài cái cho chừa đi rồi xin lỗi anh rối rít, hứa sẽ đền bù vào lần sau, nhưng anh lại nói “Anh thích ăn đồ nấu hơn cơ!”.
Đồ tự nấu á?…
Nấu ăn…
Huhmmm…
Nấu ăn…
Thật ra thì tôi cũng biết nấu ăn, nấu cũng không phải là tệ. Nhưng chưa thể đánh giá là ngon…
Vốn tôi cũng đã định dành thêm thời gian vào việc học một khóa nữ công gia chánh, nhưng từ khi bố về, ông kiên quyết tranh hết việc nhà của tôi. Ông chẳng cho tôi đụng vào bất cứ một thứ nào hết. Ông nói “Con vừa đi học, vừa đi làm là quá đủ rồi! Để dành thời gian rảnh mà nghỉ ngơi đi. Bố chưa đi làm gì cả, mấy việc vặt vãnh này để bố lo!”. Lúc đó tôi biết, điều mẹ từng nói… rằng tuy bố đã hết tình cảm với mẹ nhưng vẫn còn rất th
Công việc của tôi chính xác là đứng chào khách, xếp bàn cho họ và khéo léo giao tiếp để mời họ sử dụng sản phẩm bia của mình. Xong xuôi thì sẽ phải đứng rót và phục vụ- gần như bồi bàn vậy!
Song, vì mới làm nên tôi còn khá gượng, ngoài việc nhanh nhẹn chạy loăng quăng giúp mọi người ra thì tôi mời vẫn chưa được lưu loát cho lắm. Lúc bị mấy ông khách chạc tuổi bố mình trêu bằng những lời khiếm nhã, cổ họng tôi vẫn trực trào lên chút cảm giác ấm ức. Nhưng tất nhiên, tôi vẫn cố nhịn và mỉm cười thật tế nhị đối với những lời mời đi uống nước hoặc xin số điện thoại.
Ngày đầu tiên đi làm tuy thuận lợi nhưng chưa gì tôi cũng đã thấy được thật nhiều phức tạp. Nói như chị PG cũ thì một phần lỗi cũng là tại tôi còn quá trẻ, trông non nớt và dễ thương cho nên họ mới cố tình trêu chọc để được nói chuyện thêm vài câu, chứ già nua nhăn nheo đã có hai con như chị thì có mấy thèm trêu đâu cơ chứ!
Lúc đó, tôi chỉ biết tặc lưỡi cười nhạt. Thì ra, đôi khi xinh xắn cũng là một cái “tội” à…
Tám giờ tối là lúc tôi được nghỉ ngơi, kết thúc một ngày làm tiếp thị mệt nhoài, cổ họng khản đặc đi vì phải nói liên miệng và di chuyển luôn chân luôn tay. Mặc dù cả người vẫn còn dính đầy mùi bia, nhưng tôi vẫn quyết định sẽ đi qua cửa hàng anh để ngó nghiêng một lát.
Anh chàng “thợ mộc” của tôi chắc đang đóng gỗ còng cọc. Sau khi biết được tất cả nội thất trong cửa hàng đều do một tay anh ấy tự tay thiết kế, tôi lại càng cảm thấy ngưỡng mộ hơn.
Có lẽ là tôi sẽ phóng xe chầm chậm qua đó, xem anh ấy làm việc một chút rồi mới về nhà.
À! Mà bây giờ mới có tám rưỡi, không biết là Long đã ăn tối chưa nhỉ? Theo trí nhớ của tôi thì anh ấy hay đi ăn đêm khi công việc kết thúc vào lúc tối muộn. Thường thì là tầm 11~12 giờ đêm gì ấy. Khổ thân…
Một phút cho ý tưởng lên Vincom mua hai cốc café Highland và mấy cái bánh ngọt tươi rồi bất ngờ đem đến làm thức ăn tối cho chàng hiện lên trong đầu. Nghĩ là làm, tôi liền quành xe một cái rồi phóng vụt đi trên con đường ngược chiều gió.
Ngày hôm nay, rút kinh nghiệm từ lần tập kích hụt hôm trước, tôi quyết định đi đường vòng qua khu chợ, vì như thế sẽ không phải lướt qua trước cửa hàng nữ mà anh đang tu sửa. Dừng lại ở cửa hàng nam, cách nơi anh đang làm việc tầm chục mét, tôi gọi thằng Minh- vừa là em trai xã hội của tôi, vừa là nhân viên đắc lực của anh ra rồi nhét thức ăn vào tay nó. Hớn hở nhắc nhở, bắt nó phải chờ tôi đi khuất rồi mới được mang đồ sang cho anh. Nghĩ tới cảnh anh bất ngờ nhận được bánh và café mà tôi mang tới, không biết anh sẽ cảm thấy như thế nào nhỉ? Thật sự tôi chưa bao giờ có ý tưởng hay hành động bất ngờ quan tâm đến một chàng trai khác mà không phải em trai mình như thế…
Chỉ nghĩ thôi cũng thấy thật vui rồi! Vui khi được dành sự quan tâm chân thành gửi gắm tới người mà mình yêu thương.
Lúc phóng xe chầm chậm lướt qua cửa hàng nữ, nơi anh đang thi triển tay nghề “thợ mộc” của mình, tôi vừa đi, vừa đánh mắt chằm chằm nhìn vào bên trong ô cửa kính, nơi có mấy em ma-nơ-canh đang đứng chống nạnh ngoài vỉa hè, một tay đặt hững hờ trên môi, miệng thì đang há nửa kiểu cười ngớ ngẩn… Rồi bất thình lình… Tim tôi dừng khựng lại… Anh hiện ra trư
trước mắt… lẫn với đám ma-nơ-canh… Và cũng tròn mắt ra nhìn tôi…
Một phút cho màn tưởng niệm bắt đầu…
Tôi rồ ga phóng xe lao như điên về phía trước, mặc kệ tiếng anh gọi “Mai ơi! Dừng lại!” í ơi vang lên từ đằng sau. Trời ơi! Sao có thể xấu hổ như thế này được! Lại một lần nữa kế hoạch của tôi bung bét hết… Thật muốn đấm vỡ ngực mình cho tim bớt nhảy nhót quá đi mất thôi!
-Mai!!! Quay lại đây!!!
Anh gọi đến tầm sáu lần thì tôi bắt đầu bình tĩnh lại, bánh xe đột ngột dừng cái phịch, nhưng tôi quyết định không quay lại mà chờ anh chạy tới. Khổ thân chàng trai của tôi, anh ấy đang bê một cái biển các-tông to đùng, hì hục chạy đến với đôi chân dài mét tám, như con hưu cao cổ vậy! Trông ngớ ngẩn thật!
Tôi vừa nhìn vừa phì cười, cho đến khi anh chạy tới nơi, thở không ra hơi nhìn tôi nói.
-Em đi đâu đấy?
Nhìn những giọt mồ hôi đang lăn dài trên trán anh, mặt tôi bất giác đỏ bừng. Nhưng vẫn lúng túng kịp nói dối.
-Em qua chơi với thằng Minh.
-Chứ không phải qua tìm anh à! Buồn thế! Mà em đã ăn cơm chưa?
Anh vừa nói, vừa lấy hai ngón tay búng nhẹ vào chiếc mũi đang chun lên của tôi một cách rồi dõng dạc chê: “Em ăn mặc cái kiểu gì thế này? Như đắp chăn ra đường!”.
À vâng… Tôi đang mặc trên mình một chiếc áo tự may tự thiết kế, nó rất to, kiểu áo cánh dơi rộng thùng thình, dài đến tận nửa đùi, dáng mullet trước ngắn sau dài, họa tiết hình bông tuyết cách điệu trông rất cá tính mà!!!
Đang cong môi lên đính chính với anh về tác dụng đa năng của chiếc áo thì thằng Minh từ xa bước tới, chắc nó không nghĩ là tôi còn ở lại lâu đến vậy. Nghĩ đến việc đứng đây tám thêm chút nữa thì sẽ hỏng hết bánh kẹo nên tôi liền giục anh trở về cửa hàng còn mình thì vội vàng phóng vụt đi. Anh chỉ kịp kêu “Ớ” lên một tiếng thì tôi đã lặn mất tăm rồi!
Phóng xe trên con đường bạt gió, tôi thầm mỉm cười khúc khích.
Bạn sẽ nghĩ sao nếu thấy một đứa con gái cứ tự cười một mình khi dừng lại ở đèn đỏ mà không biết nó cười vì lý do gì?
Chắc bạn sẽ nghĩ nó bị điên!
Vâng! Tôi điên tình rồi!
Không biết anh sẽ thấy thế nào khi biết được tôi đến đây chỉ để đưa đồ ăn cho anh và lại nói dối rằng là đến chơi với thằng Minh nhỉ? Chắc sẽ bất ngờ lắm!
Tôi thích tạo ra những điều bất ngờ nho nhỏ trong cuộc sống giản dị cho những người mà tôi yêu quý.
Những người mà tôi yêu quý… trong đó có anh ấy!
……
8 giờ 45 phút tôi trở về nhà, vội vàng thay quần áo rồi lôi điện thoại ra kiểm tra ngay lập tức. Ba cuộc gọi nhỡ kèm vài tin nhắn tới muộn. Quả không ngoài dự đoán, tôi hí hửng mở ra xem ngay.
“Sao anh gọi mãi mà không được? Cảm ơn em nhé! Bánh rất ngon, nhưng café thì đắng quá! Hu hu!”
Café đắng á? Tôi nhớ là mình đã nhắc cô nhân viên không dưới hai lần phải cho thêm nhiều đường rồi cơ mà? Hay là mình nhầm lẫn ở đâu…
Vội vàng lôi túi xách ra lục lại, tôi ngớ người khi phát hiện ra hai gói đường màu đỏ vẫn còn được nhét một cách cẩn thận trong ngăn giữa. Thì ra đúng là do mình bất cẩn thật! Sao mà tôi đãng trí thế không biết!
Vừa nói, tôi vừa gõ vào đầu mình vài cái cho chừa đi rồi xin lỗi anh rối rít, hứa sẽ đền bù vào lần sau, nhưng anh lại nói “Anh thích ăn đồ nấu hơn cơ!”.
Đồ tự nấu á?…
Nấu ăn…
Huhmmm…
Nấu ăn…
Thật ra thì tôi cũng biết nấu ăn, nấu cũng không phải là tệ. Nhưng chưa thể đánh giá là ngon…
Vốn tôi cũng đã định dành thêm thời gian vào việc học một khóa nữ công gia chánh, nhưng từ khi bố về, ông kiên quyết tranh hết việc nhà của tôi. Ông chẳng cho tôi đụng vào bất cứ một thứ nào hết. Ông nói “Con vừa đi học, vừa đi làm là quá đủ rồi! Để dành thời gian rảnh mà nghỉ ngơi đi. Bố chưa đi làm gì cả, mấy việc vặt vãnh này để bố lo!”. Lúc đó tôi biết, điều mẹ từng nói… rằng tuy bố đã hết tình cảm với mẹ nhưng vẫn còn rất th