Đáng tiếc không phải anh - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
Disneyland 1972 Love the old s

Đáng tiếc không phải anh (xem 5426)

Đáng tiếc không phải anh

h: “Diệp Tử, tớ và Dương Quá, hắn, chia tay rồi.”


Tim tôi thắt lại, tuy sớm có dự cảm, nhưng từ Trình Anh nói ra, cảm thấy có gì đó rất khác.


Cô ấy không để ý tôi có đang nghe hay không, cũng không yêu cầu tôi trả lời, cứ thế nói tiếp, “Hắn có người phụ nữ khác.”.


Tôi biết rõ cô ấy cần phải nói hết, cũng không cắt ngang cô ấy, tôi chỉ cần làm người nghe trung thành là được.


“Thực ra tớ sớm phát hiện hắn không thích hợp, nhưng tớ vẫn không nguyện ý thừa nhận.”


“Tớ cho rằng đi theo đến Bắc Kinh, hắn sẽ trở lại bên cạnh tớ.”


“Lúc tớ gọi điện cho hắn, nhiều lần có tiếng phụ nữ nhận, tớ lừa mình dối người tự nói với chính mình, đàn ông gặp dịp thì chơi, không nên so đo với hắn quá nhiều, ai bảo tớ không thể ở bên cạnh hắn.”


“Bọn tớ quen biết từ trung học, tính đến bây giờ cũng đã tám năm.”


Cô ấy nói chuyện có chút lộn xộn, nhưng tôi vẫn hiểu.


“Hành động việc làm của hắn trước kia tớ có thể tha thứ, tớ chỉ hy vọng sau khi đến Bắc Kinh, mọi chuyện có thể bắt đầu lại từ đầu. Nhưng tớ đã sai rồi, tớ đã quá sai lầm rồi.”


Nói đến đây, cô ấy ôm lấy đầu gối tôi, thất thanh khóc lớn.


Tôi vỗ về lưng cô ấy, trước mắt dâng lên lớp sương mù dày đặc, “Anh Tử, khóc hết đi, khóc ra sẽ thoải mái hơn.”.


Nước mắt cô ấy rất nhanh đã thấm ướt váy ngủ tôi, tim tôi kiềm chế khó chịu, bây giờ Trình Anh giống như tôi lúc ấy, vào lúc Hướng Huy bắt đầu bỏ đi, bàng hoàng, lo lắng, nỗi đau xót đến nay không thể chữa khỏi, chỉ có tôi mới hiểu cảm giác của cô ấy vào giờ phút này.


“Mọi chuyện rồi cũng sẽ qua đi.” Tôi nói cho cô ấy nghe, nhưng cũng nói cho chính mình nghe.


Cũng giống như tôi, không phải cũng sống đến giờ sao.


Không ai, nhất định phải một người khác, mới có thể vượt qua cuộc đời.


Thiên trường địa cửa, tình yêu không đổi trong cuộc đời này, chung quy chỉ tồn tại trong tiểu thuyết.


Trình Anh khóc mệt, cuối cùng cũng ngủ say.


Còn tôi, bị cô ấy gợi lên cảm xúc, những hình ảnh ngày xưa dần hiện về như một thước phim phát lại, mắt mở to, một đêm không ngủ, cho đến bình minh.


Chương 41


Tôi vốn nghĩ vì con chim nhỏ bé sẽ không thể bay qua được biển khơi mênh mông, không đủ can đảm để vượt qua biển khơi, nhưng sau này tôi mới phát hiện, không phải không thể bay qua được, mà có một điều biển khơi đó từ lâu đã không đợi cho qua…


Ngày hôm sau, hai mắt sưng như gấu trúc đi vào văn phòng làm việc.


“Tối hôm qua ngủ không ngon à?” Sau khi ăn cơm Ellen nhiệt tình chủ động mang quả dưa chuột của cô ấy cho tôi, “Thái mỏng rồi đắp mười phút, đảm bảo tinh thần sảng khoái.”.


“Cám ơn.” Tôi nhận, tay cầm ước lượng, chần chừ, cái này có hữu hiệu thật không?


Ellen liếc mắt ngạo mạn nhìn tôi, “Cậu dám không tin lời nói của chuyên da làm đẹp hả?”. Đương nhiên, danh hiệu này là cô ấy tự phong.


Tạm thời thử một lần, dù sao cũng không tổn thất gì.


Lúc ra cửa đã dặn mẹ ở nhà chăm sóc tốt Trình Anh, sau đó sẽ gọi điện về, biết rõ cô ấy ham ngủ nhiều, tôi cũng yên tâm phần nào.


Cho đến sáng nay tinh thần phờ phạc không yên, mặc dù Phong trên Q gửi đến bản truyện cười về bánh bao, mì sợi, mì tôm phần thứ ba, nhưng vẫn không thể khiến tôi thoải mái.


Hắn dường như cũng phát hiện tôi có tâm sự, sau khi thấy tôi liên tục không đáp lại, hắn rất cẩn thận hỏi tôi: “Có chuyện gì sao?”. Sau đó đánh liền ba dấu chấm hỏi.


Tôi do dự, hắn chỉ là một người bạn trên mạng, tuy trực giác mách bảo tôi, người này có lẽ ở bên cạnh tôi, hơn nữa đối với tôi rất quen thuộc, nhưng chúng tôi đã không đâm xuyên lớp giấy mỏng này, thì không nên làm trái với quy tắc trò chơi.


Tôi cười: “Không có gì.”.


Vào lúc này có một cuộc gọi chuyển từ tổng đài vào: “Tiểu Diệp Tử, mẹ đi mua một ít đồ ăn, về nhà bạn con đã không thấy tăm hơi đâu.”.


Tim chợt lặng xuống, “Mẹ, con đã dặn mẹ phải xem chừng cô ấy.”.


“Làm sao mẹ biết rõ sẽ như vậy…” Trong giọng nói của bà còn mang theo vài phần oan ức.


“Được, được rồi, con không trách mẹ.” Tôi đã phải giơ tay đầu hàng, chiêu này của mẹ, đến ba cũng bị hạ gục huống chi là tôi.


Đặt điện thoại xuống, tôi suy nghĩ, Trình Anh có thể đi đến nơi nào.


Điện thoại di động của cô ấy vẫn trong trạng thái mở, nhưng không có nghe điện.


Cô ấy không muốn gây thêm phiền phức cho tôi, có lẽ cũng không đến tìm Như Yên bọn họ. Trừ khi quay lại Nam Kinh.


Tôi rất nhanh phủ định giả thuyết này, lúc trước Trình Anh muốn đi Bắc Kinh nên gia đình rất vui mừng, dựa theo tính khí quật cường của cô ấy, tuyệt đối sẽ không trở về lúc này.


Còn có chỗ nào để đi đây. Tôi lo lắng đổ đầy mồ hôi. Nhìn tình hình hôm qua của cô ấy, ở một mình sẽ rất khó khăn.


Tôi lập tức đến phòng làm việc của Ariel, yêu cầu xin phép, mặc dù cô ấy bụng đầy nghi vấn, nhưng vẫn kí tên vào giấy xin phép nghỉ.


Gọi điện liên lạc Liễu Như Yên, cô ấy nghe kể sự tình từ đầu đến cuối, cũng nóng nảy, xung phong gia nhập hàng ngũ tìm kiếm Trình Anh.


Một mình tôi đi bộ như linh hồn lang thang trên khắp đường phố, có thể nghĩ đến nơi nào là đi ngay, nhưng có điều tốn công vô ích.


Tôi không thể nghỉ ngơi, bước chân một khi dừng lại bắt đầu tăng tốc đi tiếp, đầu óc nghĩ ngợi lung tung, tưởng tượng ngàn vạn khả năng, cho đến khi làm chính mình sức cùng lực kiệt, mới tìm một cửa hàng giải khát ngồi xuống.


Điện thoại gọi đến đều là của Trần Vũ Hoa, là số công ty, còn có số di động của anh.


Nhanh chóng gọi lại, điện thoại reo vài hồi là được nhận, “Diệp Tử, em ở đâu? Anh tìm em cả ngày.”.


Tôi đang mệt mỏi, giọng nói cũng thều thào, anh lập tức chú ý đến, “Diệp Tử, em đừng đi đâu, anh sẽ đến ngay.”.


Đã bao lâu rồi không có người nói những lời quan tâm đến tôi như vậy, đã bao lâu rồi không có người chia sẻ những bất lực sợ hãi đến tôi như vậy, nỗi cảm động nhè nhẹ thấm dần vào tim, làm cơ thể trở nên ấm áp hẳn.


Lúc Trần Vũ Hoa chạy vào cửa, còn xô vào nhân viên bưng trà, anh ấy vẫn luôn tao nhã, tôi chưa từng thấy anh có thái độ gấp gáp như thế.


“Diệp Tử.” Còn chưa ngồi xuống, anh đã vội vã gọi tên tôi.


Tôi vẫn chưa hiểu tình hình, bối rối hỏi: “Thế nào?”.


“Em mất tích một ngày, điện đến công ty em không ở đó, điện đến di động lại không người nghe, ngay cả…” Anh dừng lại, “Diệp Tử, anh rất lo lắng cho em.”.


Tôi mỉm cười, “Em chỉ đi tìm Trình Anh.”.


Anh không đợi tôi nói tiếp, nắm lấy tay tôi, không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn thật sâu vào mắt tôi.


Tôi bị anh nhìn làm tay chân luống cuống, vô tình sờ lên mặt, “Mặt em có gì bẩn sao?”.


Anh lắc đầu, nhẹ nói: “Em không có gì cả.”. Anh như nhẹ thở ra, tôi cảm thấy biểu hiện hôm nay của anh có chút kì lạ.


“Người có chuyện là Trình Anh, không phải em.” Tôi bị hồ đồ rồi, tôi thì có thể có chuyện gì được.


“Anh biết, anh biết.” Anh ấy biết cái gì?


Tôi đơn giản thuật lại: “Sáng nay Trình Anh

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Chuyện Tình 2 Năm Trước Voz Full

Tát vợ cháy má khi thấy cô ấy đề nghị: “Anh đừng cho mẹ lên đây nữa, lên lần nào bà cũng ăn nhiều” và cái kết không ngờ

Em Sẽ Đến Cùng Cơn Mưa

Truyện Vợ Ơi Anh Biết Lỗi Rồi Full

Truyện ngắn: Gia đình tôi