Dạ dày thật là khó chịu, cứ như bị bỏng rát, tay tôi đặt trên bụng, bàn tay tuyệt vọng xoa, xoa hết, mỗi lúc mỗi nhiều, nhưng vẫn không cách nào ngăn được những giọt nước mắt.
“Trần Vũ Hoa, anh có thể cho em mượn bờ vai để em dựa vào một chút được không?” Tôi thì thầm cầu xin. Tôi mệt mỏi quá rồi, tôi không có cách nào một thân một mình chống đỡ được, mặc dù trong lòng tôi biết rằng, chỉ qua tối nay, tôi lại trở về chính con người kiên cường của mình, nhưng bây giờ, để tôi phóng túng một chút, cho dù chỉ là vài phút ngắn ngủi.
Trần Vũ Hoa nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt tôi, “Diệp Tử, anh vĩnh viễn là nơi ẩn náu an toàn của em.”. Giọng nói của anh ấm áp, làm dịu đi những lo âu, giống như làn gió xuân thổi vào mặt vậy, dịu dàng rồi dần dần loại bỏ đi.
Do tác dụng của bia hơn nữa cả đêm qua ngủ không ngon nên cả ngày hôm nay mỏi mệt, càng khốn đốn càng không kham, cơ thể tôi thong thả trượt, vùi vào vòng tay anh, trong hoảng hốt nghe được giọng nói trầm thấp mạnh mẽ của anh, “Diệp Tử, anh yêu em. Mãi mãi tình yêu anh đều dành cho em. Em muốn, anh sẽ mang lại cho em tất cả. Anh sẽ mang lại cho em hạnh phúc, tin anh…”.
Tiếng nói dần dần mơ hồ, cuối cùng chôn vùi bên tai…
Lúc tỉnh lại, đầu vẫn rất đau.
Nơi hoàn toàn xa lại, làm tôi lập tức khôi phục bản tính cảnh giác.
Nhớ lại trước lúc mê man, tôi đột nhiên mở to hai mắt.
Đầu tiên xem lại quần áo mặc trên người, hoàn hảo, còn nguyên vẹn. Ngay sau đó khinh thường chính mình vì có tư tưởng dơ bẩn. Trần Vũ Hoa không phải hạng tiểu nhân hèn hạ, sao tôi lại hoài nghi anh.
Nhảy xuống giường, khua chân vào gầm giường lấy đôi giày.
Đánh giá khung cảnh xung quanh, sạch sẽ, ngăn nắp, không hề tồn tại bệnh chung vốn có của những người đàn ông độc thân.
Đây có lẽ là phòng ngủ của anh, không to, trang trí đơn giản, tôi rất thích cao phong cách này.
Đi giày, tôi rón ra rón rén ra ngoài.
Bên ngoài im ắng, phòng khách tối đen như mực, chỉ có ánh sáng mờ ảo từ góc phòng.
Tôi kiễng chân, nhẹ nhàng đẩy cửa ra. Trong phòng, chồng chất toàn là sách về máy tính, trên bàn máy tính xách tay làm việc liên tục, vừa rồi ánh sáng mờ ảo hóa ra từ nó.
Nơi này có lẽ là thư phòng, Trần Vũ Hoa sắp xếp tôi ở phòng ngủ, cho nên lúc này anh chỉ có thể ngủ trên ghế thư phòng. Bộ dạng ngủ của anh rất đẹp, nếu như là tôi, ước chừng sáng ngày hôm sau lúc tỉnh lại nhất định nằm ngay trên mặt đất. Tôi lấy chiếc áo khoác trên ghế, choàng lên vai anh.
Máy tính vẫn đang chạy, có một loạt ảnh dừng lại trước mặt tôi, sau đó lặp lại, bất luận là trừu tượng, ba chiều, trang phục cổ trang, hiện đại, giận dữ, cười ngây thơ, bàng hoàng hay thận trọng, vai chính chỉ có một người.
Tôi há to mồm lúc lâu không thể khép lại.
Những bức ảnh này chính tôi cũng chưa từng thấy qua, không biết anh ấy lấy từ chỗ nào.
Xem lại liên tiếp mấy lần, tôi phát hiện các ảnh bối cảnh đều ở đại học, chẳng qua anh dùng mấy thủ thuật của chuyên gia máy tính, vận dụng PS điều chỉnh và thay đổi, cho nên mới xuất hiện hình ảnh mới rực rỡ nhiều màu sắc.
Tôi mỉm cười, đồng thời cũng thấy cảm động vì thâm tình của anh.
Ngón tay vô thức chạm lên con chuột, hình ảnh biến mất, khôi phục trạng thái máy tính để bàn.
Một thư mục tên “Hướng Huy” đã thu hút tôi, tôi chần chừ, có nên hay không mở ra.
Cuối cùng tình cảm vẫn chiến thắng lý trí.
Trong thư mục chỉ có một tấm hình. Tôi hít sâu, cứ làm theo những mong muốn của rái tim.
Trong phút chuốc, cơ thể tôi run rẩy dữ dội, tôi chỉ cảm thấy toàn thân máu đọng lại một chỗ, tay chân lạnh buốt.
Trong tấm ảnh, Hướng Huy thân mật ôm một người con gái mặc chiếc áo cưới trắng tinh, khóe miệng mỉm cười, họ cùng tươi cười rất xứng đôi, rất hòa hợp. Ánh mắt Hướng Huy nhìn cô ấy rất dịu dàng, trước kia, chỉ có những lúc anh nhìn tôi mới biểu lộ được tình cảm, giờ phút này đây lại tái hiện. Nhưng là, khác nhau quá nhiều.
Tôi ngơ ngác ôm đầu gối ngồi ở bàn sách, đầu óc trở nên trống rỗng.
Tất cả chuyện xưa, kết cục đã sớm định đoạt, chúng tôi không thể nào thay đổi, điều duy nhất có thể làm, chính là chờ đợi, cho đến thời điểm cần thiết, sau khi toàn bộ nhân vật chính lên sân khấu, kết cục, mới từ từ hé mở, đó là “Ý trời”.
Nước mắt sớm đã chảy khô, lúc này tôi nhìn thấy ảnh người quen, ngoài trái tim vẫn còn đang đập, tôi không hề cảm giác ấm áp chút nào.
Có phải nỗi đau lên đến tột cùng, cũng đã chết lặng.
Thư mục lưu lại lúc mười hai giờ tối hôm qua.
Tôi bỗng nhiên hiểu vì sao hôm nay Trần Vũ Hoa gấp gáp như thế, anh ấy sợ tôi thấy được bức hình giống như vậy. Có lẽ anh ấy không muốn để tôi biết rõ về nó, nhưng tôi đã vô tình phát hiện ra bí mật này.
Ý trời là như thế, kết cục đã rõ ràng.
Tôi lặng lẽ đóng máy tính, mở cửa phòng, ra khỏi thư phòng, ra khỏi nơi ở của Trần Vũ Hoa.
Tôi không gọi taxi, chậm rãi đi bộ về nhà.
Con đường phía trước mờ mịt, làm thế nào đi đến tận cuối đường.
Đi đến khu nhà, tôi rốt cục giữ không vững, dựa vào thân cây mạnh mẽ thở gấp, mặc cho nước mắt dữ dội chảy xuống.
Trên đời này có rất nhiều cuộc gặp gỡ, nhưng có một loại, không bằng không gặp thì hợp.
Hướng Huy, đêm nay là lần cuối cùng em nghĩ đến anh. Qua đêm nay, em sẽ hoàn toàn quên anh, từ nay trời nam đất bắc, em sẽ coi anh như người xa lạ, anh sẽ không còn quấy nhiễu cuộc sống của em, cũng sẽ không còn xuất hiện trong những giấc mơ của em nữa.
Góc hành lang sáng sủa, dưới thân cây ngô đồng cao ngất, đã từng có rất nhiều kỷ niệm đẹp của chúng tôi. Cho đến sau cơn mưao gió lạnh, gió thổi xơ xác lá, cảnh vật hoang vắng, những ký ức ban đầu chúng tôi cũng cùng nhau, cùng với cảnh vật, sẽ mãi không còn tồn tại nữa…
Chương 42
Trên thế giới này không gì có thể là mãi mãi.
Khi nó ở lại, một ngày nào đó nó sẽ lại chạy đi; khi nó tồn tại, nó sẽ đến lúc cạn kiệt;
khi nó phát triển, nó sẽ dần tài lụi đi.
Trình Anh hồi phục rất nhanh, cả về thể chất và tinh thần.
Sau khi ra viện, tôi tìm một phòng gần nhà tôi cho cô ấy thuê để dễ dàng chăm sóc.
Mỗi ngày cô ấy đều gửi đến 51JOB hồ sơ xin việc, mong tìm được công việc trợ lý trong một công ty nhỏ nào đó, theo như lời nói của cô ấy, thừa lúc bây giờ còn có thể hoạt động thuận tiện thì kiếm ít tiền, cuộc sống bận rộn cũng không có thời gian nghĩ ngợi lung tung, không có đàn ông thì đã sao, trên đời này Cóc ba chân[44'> không dễ tìm, nhưng đàn ông hai đùi thì ra đường không thiếu nha!!! Thiếu người, trái đất vẫn tiếp tục vận hành theo lẽ thường.
Lời nói này nghe có vẻ nói cho chính cô ấy, nhưng dường như lại nói cho tôi nghe.
Tôi cười không tiếng, chúng tôi là người phàm, cuộc sống có quá nhiều chuyện, chúng tôi không có cách nào thay đổi, cũng k