Lão gia tử nói đây mới là mừng năm mới, chỉ chốc lát mọi người đều chuyển đến phòng phía tây.
Tử Tình luôn luôn ở phòng bếp nhóm lửa, cũng không biết là lúc nào, nghe xa xa có tiếng pháo, Thẩm thị hỏi Chu thị mà đến giờ Thân chưa, Chu thị nhìn sắc trời cũng đến rồi. Thẩm thị nhờ Chu thị giúp dọn đồ ăn lên bàn.
Thẩm thị bày đồ ăn, Tử Tình bày đũa, Tử Phúc, Tử Lộc chuẩn bị đốt pháo, lão gia tử Điền thị ngồi xuống. Sau khi tiếng pháo vang lên, Tử Phúc trở về rót rượu cho người lớn.
Lão gia tử nâng chén, nguyện cầu: “Ngày này năm ngoái, nghĩ đến ở sau khi riêng thì mỗi nhà sẽ tự đón tết, sau này sẽ khó sum họp. Hôm nay, ta cũng an lòng, không ngời sau khi ở riêng nhà lão nhị lại ngày càng tốt đến vậy, quan trọng nhất là cả nhà ngồi cùng nhau. Thấy con cháu ta xây được nhà đẹp, ăn ngon, uống trà tốt, lão nhân ta đã thấy đủ. Các ngươi đều là con tốt của ta, đều hiếu thuận. Thụy Khánh, cha biết ngươi cũng tận tâm, cha chúc ngươi sang năm ngày cũng phất lên như nhà lão nhị. Nếu đại tôn tử Phúc nhi lấy được bảng Trạng nguyên, ta càng thấy đủ.”
Bữa cơm này coi như hài hòa, ngay cả Hạ Ngọc luôn ngượng ngùng ít lời cũng nói cười liên tục. Tay nghề Thẩm thị nấu cơm không sai, trước kia là không có điều kiện, không bột không gột nên hồ, bây giờ không thiếu thứ gì, hương vị đương nhiên sẽ ngon hơn.
Tóm lại một câu, khách và chủ cùng vui.
Sau khi ăn xong, thấy trời còn sớm, Hạ Ngọc các nàng đều tắm rửa, vừa mới ăn cơm no, cho nên cả nhà vây quanh chậu than nói giỡn, Chu thị cùng Thẩm thị thu dọn xong cũng tới, Thẩm thị nói nàng may cái áo bông, liền ngồi xa xa, sợ kim đâm người khác.
Lão gia tử thấy mọi người đều có mặt, thật nghiêm túc nói: “Thừa dịp hôm nay đông đủ, ta có chuyện muốn thương lượng. Thụy Khánh, ngươi năm nay đã ba mốt tuổi, nàng dâu của ngươi cũng ba mươi, đến nay còn chưa có con trai, ngươi tính thế nào ?”
“Không có tính toán gì cả, ta vẫn chỉ nói một câu thôi, không có chuyện cưới bình thê (vợ thứ 2).” Tăng Thụy Khánh nói.
Xong rồi, Tử Tình nghĩ tết mà nói điều này chắc chắn sẽ không thoải mái. Đừng gây chuyện mà, vất vả lắm mới ăn được bữa cơm yên ổn. Hắc hắc, Tử Tình nhưng không ngờ tình cảm của đại cha cùng đại nươngtốt như vậy, nam nhân có mấy ai thích mới ghét cũ đâu, huống chi là ở một nơi cho phép nam nhân cươi nhiều thê thiếp như cổ đại này. Thật sự là hiếm có.
“Ngươi không có gì ý tưởng thì ta chỉ cho ngươi một con đường, nếu ngươi không cưới bình thê, thì chọn một đứa con trai nhà lão nhị làm con thừa tự, dựa theo tập tục, ngươi là con cả, ngươi có thể chọn Tử Phúc, nó cũng chính là trưởng tôn.”
“Ta không đồng ý.” Chu thị cùng Thẩm thị đồng thời hô lên. Nhất là Chu thị, giọng cất cao:, “Dựa vào cái gì muốn ta nuôi con thay người khác, Tử Phúc thế nào cũng không phải con ta, thịt chó soa so được với thịt dê, với lại ta mới ba mươi mà thôi, Kỷ Văn tẩu tử đối diện nhà sắp 40 mới sinh được con trai, ta còn tưởng sao bọn hắn lại có lòng mời chúng ta đến ăn cơm, thì ra là tính kế ta. Nếu không vì làm việc nhiều như vậy thì ta có đẻ non không, đáng thương cho đứa nhỏ của ta, sao nương không giữ được con vậy?” Chu thị nói xong, còn khóc thút thít.
Chu thị ủy khuất kể ra, Tử Tình mới biết được thì ra Chu thị từng có thai một đứa nhỏ, nhưng lúc đó nàng còn trẻ, Thẩm thị vừa sinh Tử Phúc nên ở cữ, mọi việc trong nhà nhiều không kể xiết, lúc Chu thị xách xô cám heo thì bị trượt chân ở cầu thang, làm xẩy thai, từ lúc đó đến giờ vẫn chưa có thai lại. Tử Tình sáng tỏ, khó trách Tăng Thụy Khánh nói chuyện đều kiên cường như vậy, ông bà có khi còn phải xem sắc mặt đại cha.
Chu thị vừa nói xong, Tăng Thụy Khánh chạy nhanh trấn an nàng, nói: “Ngươi yên tâm, ngày mai ta sẽ dẫn ngươi đến An Châu phủ tìm đại phu, đám mây nhà chúng ta, người khác đừng mơ có.” (đám mây = tài sản, tài sản không để người khác lấy) Nói xong liền đứng dậy, muốn đi.
Thẩm thị nghe xong, tức giận đến độ ôm ngực, Tử Tình nhanh vỗ lưng giúp nàng thuận khí, Tử Phúc bưng một chén nước để nàng uống, thấy Tăng Thụy Khánh định đi, Thẩm thị giữ người lại.
Chương 54: Trừ Tịch (2)
“Đại ca đại tẩu, phải nói cho rõ ràng rồi hẵng đi, đến cùng là ai tính kế ai? Tử Phúc là con ruột của ta, là thịt trên người ta rơi xuống, mang thai mười tháng, nuôi nấng đến hôm nay, ta dễ dàng sao? Ta có thể cho người khác sao? Mà với điều kiện hôm nay của nhà ta, các ngươi cũng thấy được, ta không phải nuôi không nổi nổi con ta, ta còn tính kế các ngươi làm gì, trông cậy vào đám mây gì của các ngươi? Nói thẳng ra thì đám mây nhà ngươi làm mưa lớn cỡ nào? Các ngươi đáng để ta tính kế à? Cuộc sống nhà ta tốt hơn nhiều so với các ngươi, nếu không ở riêng, ta nghèo giống trước, không biết các ngươi còn bố trí nhà ta thế nào đâu.” Thẩm thị hô.
“Im miệng hết đi. Ngồi xuống mà nói, cái gì mà tính kế, cái gì mà bố trí, chuyện đưa làm con thừa tự là ta đề xuất , trước đó không ai biết cả. Có ý kiến gì thì nói ta, hôm nay phải nói cho rõ.” Lão gia tử nói xong, nhìn mọi người một cái.
Tử Tình vừa nghe, trong lòng sốt ruột, một năm ở chung, nàng thật sự coi mình là một phần tử của gia đình này, đã dung nhập huyết mạch tình thân, huống hồ từ khi nàng đến, Tử Phúc luôn đặc biệt chăm sóc nàng, gội đầu cho nàng, mặc quần áo cho nàng, tâm tình không tốt thì sẽ dỗ nàng, nàng khóc rống thì sẽ ôm nàng, nàng thật sự không muốn rời xa hắn, Tử Tình đến trước mặt Tử Phúc, nắm chặt cánh tay hắn, nước mắt rưng rưng.
Lão gia tử nói xong, lại nói với Tăng Thụy Khánh: “Ngươi không đồng ý Tử Phúc, đó vì nó là con người khác sao? Đó là con của đệ đệ ngươi, khác gì con mình hả?”
“Không phải từ trong bụng mình bò ra thì giống kiểu gì? Ta chỉ mới 30 tuổi, ai nói ta không thể sinh được nữa? Người ta năm mươi tuổi vẫn sinh con.” Chu thị khóc.
Lão gia tử bất đắc dĩ quay đầu nói với Thẩm thị: “Đâu phải đưa đứa nhỏ cho người ngoài, ngươi vẫn nhìn thấy nó mỗi ngày, chẳng lẽ ngươi muốn đại ca ngươi tuyệt hậu?”
“Ai nói nhà của ta tuyệt hậu? Không phải ta đã nói sẽ dẫn nương của Tử Bình xem bệnh à, dù sao thì ngươi cũng để chúng ta một ít thời gian. Ta không đồng ý nhận con thừa tự, ít nhất là bây giờ không đồng ý.” Tăng Thụy Khánh nói.
Thấy Tăng Thụy Khánh cùng Chu thị mãnh liệt phản đối như thế, trong lòng Thẩm thị hơi chút khoan khoái, nhìn Tăng Thụy Tường, Tăng Thụy Tường luôn luôn im lặng, thấy vậy cũng tức giận, cái gì cũng hiếu, hiếu làm đầu.
Lão gia tử lại hỏi ý kiến Tử Phúc, Tử Phúc nhếch miệng, trong mắt đều là lệ, nửa