Con Bé Tôi Yêu – Võ Hà Anh - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
Disneyland 1972 Love the old s

Con Bé Tôi Yêu – Võ Hà Anh (xem 370)

Con Bé Tôi Yêu – Võ Hà Anh

em nói là chị ấy xúi.
Tôi bật cười. Mỹ là chị lớn nhất của Mỵ và cu Nam, cậu bé con này, nhỏ nhất. Gia đình Mỵ vui nhộn vậy đó.
Nam lắc tay tôi:
– Phải không anh?
Tôi gật gù, cúi xuống nói nhỏ vào tai thằng bé:
– Ừ, anh mê chị Mỵ còn hơn kép mê đào nữa. Nhưng Nam đừng nói cho ai biết nhé.
Thằng bé gật đầu, nhưng ánh mắt nó chẳng có chút gì bảo đảm cho lời hứa. Và đó là điều mong ước của tôi.
Một người con gái, dù là kém nhan sắc mà có duyên vẫn đáng yêu như thường. Huống hồ Mỵ vừa xinh đẹp, vừa có duyên, lại vừa hấp dẫn cuốn hút không tả nổi. Tôi vốn sợ những người con gái đẹp mà vô duyên, nhất là xấu mà vô duyên nữa thì… chỉ có chết.
Không phải tôi chê họ, nhưng tôi sợ để lộ sự khó chịu với họ, làm cho họ phải nghĩ xấu về tôi. Tôi không muốn ai giận, ai ghét tôi bao giờ. Với Mỵ, lúc nào tôi cũng muốn được cạnh nàng. Con bé mười bảy rồi – đủ năm, đủ tháng – học đệ nhị Hưng Đạo, một trường tư nổi tiếng ở SàiGòn. Đôi ba ngày tôi lại thu xếp có giờ rảnh đưa nàng đi học hay đón nàng về, hầu có cớ ở chơi lâu. Sau lần cu Nam hỏi nhỏ, tôi bắt đầu nhận thấy mọi người nhìn tôi khác trước.
Mẹ nàng vẫn vui vẻ bình thường, nhưng Mỹ, Thảo và Mỵ – ba chị em lớn trong nhà – thường nhìn tôi cười cười khó hiểu. Riêng Mỵ, cô bé hình như có những cử chỉ thân mật, âu yếm với tôi. Do đó, dù chưa tỏ tình với Mỵ, tôi mặc nhiên tự cho mình quyền của một tình nhân đối với một tình nhân.
Chuyện tình của chúng tôi khởi đầu như vậy, sau một năm quen nhau. Tiếp nối nhau bằng những cuộc vui như đi ăn tiệc, xem chiếu bóng, đi bơi, đến nhà bạn bè, đi Vũng Tầu, chúng tôi trở thành đôi tình nhân khắng khít. Và tôi cần phải tỏ tình theo lối dò đường đi nước bước để chờ nàng trả lời có ưng thuận hay không mà câu tỏ tình đầu tiên và chính thức của tôi là:
– Yêu em quá chừng chừng.
Trong một lần ngồi cạnh nhau trong quán vắng trên sông, khi tôi nắm bàn tay nàng và nhìn sâu vào mắt nàng, tôi đã nói như vậy. Phản ứng của Mỵ ra sao? Con bé mười bẩy ấy quay đi, mỉm cười không nói. Nhưng bàn tay nàng run rẩy trong tay tôi và tôi hiểu nàng đã chính thức là của tôi, kể từ giây phút đó. Mỵ là bạn gái, là người yêu, là tình nhân, là người cộng tác là người đem hạnh phúc và sung sướng đến cho tôi.
Mối tình của chúng tôi là mối tình đẹp, chắc chắn phải có nhiều người mong mỏi ở địa vị tôi. Chúng tôi quen nhau và yêu nhau như gần sáu năm qua. Trong suốt thời gian dài dặt đó chúng tôi đã nhiều lần giận nhau, cãi nhau về những bất đồng. Bao giờ cũng tôi làm lành trước, tôi không đủ can đảm chịu đựng nỗi buồn phiền đè nặng trên tim.
Nhưng bao giờ cũng là Mỵ bầy tỏ cử chỉ nồng nàn với tôi trước, vì Mỵ biết rõ tôi như biết rõ chính nàng. Giận nhau vì yêu nhau quá đó thôi. Người ta còn có thể bỏ nhau là khác, chứ chẳng cãi nhau mà thôi đâu.
Chuỵên chúng tôi yêu nhau cũng gặp trở ngại nho nhỏ. Khi Mỵ hai mươi tuổi, Mỵ muốn đi làm nhưng gia đình không chịu và tôi phản ứng dữ dội. Mỵ bảo đi làm để thành người lớn, như tôi. Tôi đã gia nhập làng báo chính thức từ ba năm nay, kiếm được cũng khá. Mỵ bảo đi làm để khỏi phải xin tiền bố mẹ hoài, ít ra là khỏi xin tiền tiêu vặt.
Ba nàng muốn Mỵ dứt khoát chuyện hôn nhân chứ không muốn nàng đi làm. Khi Mỵ mười tám họ hàng bà con mai mối ba bốn đám. Nào bằng cấp, nào địa vị, nào tiền bạc… họ đem những thứ đó ra để mong nàng xiêu lòng. Nhưng con bé vẫn tỉnh bơ, lắc đầu quầy quậy. Khi khám phá ra con bé mê anh chàng nhà báo nghèo, họ đồn đãi um xùm, không còn mai mối nào khác hăng say đến “giúp” nữa.
Chúng tôi được yên thân nhất, thời gian này. Nhưng năm Mỵ hai mươi hai, gia đình nàng bắt đầu sốt ruột muốn rõ thái độ của tôi. Biết rõ nhiệm vụ “cao cả” của mình hơn ai hết, tôi đã đưa đề nghị tiến tới hôn nhân và nàng làm tôi một phen lên ruột vì cái thói đùa dai của nàng.
Chương 4
Cả một chuỗi dài kỷ niệm dễ thương đã trở lại với tôi trong chốc lát. Tôi trở mình, nằm úp mặt xuống gối. Chiếc gối đơn, mùi quen thuộc, căn phòng nhỏ này là giang sơn và tài sản của tôi trong ngôi nhà của đại gia đình. Một hôm nào đó không xa nữa, tôi sẽ trở thành chủ một gia đình nho nhỏ, mới chỉ có hai người. Mình phải được sống tràn trề hạnh phúc.
Mình phải hưởng sự sung sướng mà mình đang có. Tại sao không chiều Mỵ, tại sao không dành cho nàng một phần quyền quyết định trong cuộc sống đời của hai đứa, để được nhìn thấy nàng mãn nguyện và để thấy lòng mình tràn trề vui sướng?
Tôi vùng dậy, nhìn đồng hồ. Mới mười giờ tối. Còn có thể đi được. Tôi thay vội bộ quần áo khác, đẩy xe ra đường. Tôi sẽ bảo Mỵ khi tôi gặp nàng:
– Anh bằng lòng đấy. Em cứ may mặc, mua sắm theo ý thích. Em cứ đi chọn với bất cứ ai em muốn. Anh bằng lòng tất cả. Mình là dân “chơi” mà em, anh bất chấp. Miễn là em yêu anh hơn nữa, đủ rồi.
*
Đám cưới của chúng tôi được tổ chức khá đầy đủ, không đến nổi vất vả như tôi tưởng. Dù muốn dù không tôi vẫn phải chấp nhận lòng tốt của bà con hai họ mỗi người giúp cho một chút ít trước tin vui của tôi và Mỵ. Cuối cùng chúng tôi đã thực hiện xong mọi nghi thức cần thiết cho một cuộc sống chung.
Trước ngày cưới, được sự chấp nhận của ba mẹ, tôi đã thuê một ngôi nhà nhỏ khá tiện nghi ở một con ngõ rộng đường Trương Minh Giảng. Ngôi nhà rộng chỉ ba thước sáu nhưng dài gần ba chục thước, có sân đất trước cửa, hợp với thú trồng cây của hai vợ chồng. Tôi và Mỵ lăng xăng tới lui trang hoàng ngôi nhà theo ý riêng mỗi đứa, mua sắm vật dụng cần thiết.
Mỵ chống tay lên sườn nghiêng đầu ngắm nghía:
– Tạm được. Mai mốt rảnh rang em sẽ chỉnh đốn lại mọi thứ cho đàng hoàng hơn.
– Nói nghe ghê quá. Em ý như bà tướng.
Mỵ bĩu môi:
– Bà tướng mà ra cái thá gì. Em chỉ thích làm bà dân thôi.
Tôi nhìn theo ánh mắt của Mỵ:
– Nhưng em định chỉnh đốn cái gì?
Mỵ vung tay:
– đây này. Cái cầu thang gỗ chẳng hạn. Em sẽ sơn lại mầu xanh dương nhạt cho tiệp với mầu vôi tường. Mầu xám cũ trông buồn thảm quá.
Mỵ chỉ khung cửa sổ:
– Em sẽ làm màn cửa mầu mỡ gà cho cửa sổ này và cửa sổ ngoài kia. Mát mắt hơn là để ánh sáng lọt vào ***i chang như vậy.
Mỵ ngồi xuống chiếc ghế nhỏ:
– Hôm nào có thì giờ em sẽ gọi thợ về làm cái giá sách trong phòng ngủ nữa.
Tôi ngạc nhiên:
– Mình có tủ sách rồi thôi em?
– Tủ đó lớn quá, để ở gian phòng ngoài chọ. khách ngắm. Em muốn có cái giá sách nhỏ gần giường để em lấy sách đọc lúc anh đi làm, cho gần. Vả lại em sẽ để chiếc cassette trên đó để nghe nhạc lúc vắng anh nữa.
Tôi đưa hai tay lên trời:
– Thôi, thế tạm đủ. Mình đi công việc cho xong đi em.
Tôi sợ ngồi lâu Mỵ sẽ có thời giờ nghĩ thêm một lô sáng kiến nữa thì nguy nên nhắc nhở Mỵ nhớ tới việc đi trao thịêp báo hỷ. Ra tới sân đất cô nàng đã lại nghĩ thêm được một ý nghĩ mới mẻ:
– Mình sẽ lên vựa cây ở đừơng Nguyễn Trãi mua ít cây về trồng anh nhé. Sân đẹp thế này – củ nhà chỉ trồng có hai cây vú sữa, quê òm.
Tôi gật đầu, mệt mỏi:
– Thôi đi em. Đứng lúc nữa chắc em tính chuyện xây lại ngôi nhà này quá.
Mỵ cười nhẹ, im lặng bước theo tôi. Ngày lễ cưới bà con hai họ đến chật n

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Là đàn ông, sao anh không đủ kiên nhẫn chờ em trưởng thành?

Nhóc Con Dễ Thương! Lấy Anh Nhé!!!

Đêm tân hôn chồng muốn giữ lại trong trắng để vợ còn đi lấy chồng…

Ôsin nổi loạn

Bên nhau trọn đời – Cố Mạn