Con Bé Tôi Yêu – Võ Hà Anh - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
Insane

Con Bé Tôi Yêu – Võ Hà Anh (xem 366)

Con Bé Tôi Yêu – Võ Hà Anh

ha bước đi. Tôi lặng lẽ đến cạnh nàng:
– Cô không khó chịu vì tôi đi cùng chứ?
Con bé hơi giật mình:
– À.. không, thưa anh.
– Cô về đâu?
Mỵ ngập ngừng:
– Em định về nhà người bạn ở gần đây.
– Anh đưa Mỵ một quãng đường được chứ?
Mỵ không đáp, mỉm cười. Tôi cũng im lặng bước cạnh nàng, cứ như Mỵ đã bằng lòng. Một chốc, Mỵ gợi chuyện:
– Anh làm thơ từ bao lâu rồi?
– Độ năm năm hồi tôi đi lính.
Tôi bật cười. Nỗi gì làm tôi trở thành lúng túng lúc anh lúc tôi, lúc cô lúc gọi tên như thế? Tôi nói thêm:
– Anh giải ngũ sau khi bị thương phải nằm bệnh viện gần ba tháng.
Mỵ hỏi tôi đủ thứ chuyện. Thêm một thời gian ngắn mà chúng tôi như thân nhau hơn nữa. Tôi càng khám phá ra ở Mỵ những điều hay hay. Mỵ kể cho tôi nghe nhiều chuyện mà lẽ ra phải quen nhau khá thân mới biết được. Tôi tự nhủ có lẽ tại con bé – không cô bé chứ – ít tuổi, thơ ngây nên vô tư và cởi mở như thế.
Dù sao thì cũng vì vậy mà tôi quý mến Mỵ thêm. Không cần phân tách tôi cũng tự biết tôi và Mỵ là đôi bạn vô cùng thân thiết.
Chúng tôi không chỉ cùng đi một đoạn đường mà là đi hết buổi chiều hôm ấy. Tôi đưa Mỵ đến nhà cô bạn. Mỵ giới thiệu tôi cùng Thục Vy với vẻ… hãnh diện và bạn nàng cũng lộ vẻ hâm mộ tôi ra mặt. Trong một thoáng tôi đã nghĩ, kể ra mình cũng nổi tiếng, cũng “có thớ” lắm đấy chứ.
Thục Vy mời chúng tôi vào nhà. Tôi ngồi với hai cô gái ở trong vườn trên những chiếc ghế mây đan, thật rộng. Nhà Thục Vy khá giầu và cô bé này nói năng nhỏ nhẹ kiểu yểu điệu thục nữ, cũng hay hay.
Hai cô bé nói chuyện với nhau, về một cuộc tranh giải bóng bàn nào đó tổ chức ở Câu Lạc Bộ thanh niên Sàigòn. Một lát, Mỵ quay hỏi tôi:
– Anh biết chơi ping-pong không anh?
– Anh biết, nhưng chơi dở lắm.
Thục Vy góp chuyện:
– Mỵ giỏi ping-pong lắm anh. Giỏi từ ngày ở Nha trang cơ. Mỗi lần Vy ra nghỉ hè ngoài đó thường đi với Mỵ dự các buổi đấu tranh giải địa phương, hào hứng lắm. Mỵ từng đoạt giải rồi đó anh.
Mỵ cười lườm bạn:
– Nói nhiều quá đi Vy.
Thục Vy cười tươi:
– Có tài thì phải khoe chứ Mỵ. Để Vy nói tiếp. Lần này Mỵ đang dự tranh giải vô địch bóng bàn thiếu niên SàiGòn đấy anh.
Tôi reo lên:
– Hoan hô nhà thơ chuộng thể thao.
Mỵ nghiêng đầu kêu:
– Anh trêu Mỵ đấy à?
– Đâu có, khen thật đấy chứ. Anh lại thấy hợp với Mỵ thêm một điểm: dù là sinh hoạt văn nghệ, anh vẫn ưa tôn chỉ: một tinh thần trong sạch trong một thân thể lành mạnh hơn là bê tha như những đấng nghệ sĩ bây giờ… Trông họ có vẻ bệnh hoạn, yếu đuối thế nào.
Mỵ thích thú:
– Anh có thích đấu bóng bàn không?
– Thích chứ.
– Mỵ mời anh thứ sáu này đến dự buổi đấu bán kết của Mỵ, Nhận lời không?
– Nhận cả hai tay.
– Vậy thì buổi chiều thứ sau, trước ba giờ anh có mặt ở đây cùng đi với hai đứa tụi này.
Thục Vy nói. Tôi gật đầu sốt sắng. Tôi và My ra về. Chúng tôi đi ngược con đường một chiều êm ả và sang trọng. Mỵ hỏi:
– Anh về đâu?
– Phú Nhuận.
– Anh đi bằng phương tiện gì?
– Vespa. Anh gởi ở rạp xinê gần tòa báo.


– Vậy anh đi trước nhé. Mỵ ghé vào chợ mua vài thứ đồ ăn cho mẹ rồi về sau.
Hỏi nhà Mỵ, cô bé chỉ cười không đáp. Tôi không gạn hỏi thêm, tự nhủ sẽ hỏi nàng trong dịp khác. Hay hỏi Thục Vy cũng được. Chúng tôi chia tay nhau, Mỵ rẽ vào lối cửa sau khu chợ.
Chiều thứ sáu tôi có mặt ở nhà Thục Vy từ hai giờ. Hai giờ rưỡi Mỵ mới đến. Chúng tôi dồn nhau trong chiếc xe hơi của ba Mỵ, tài xế lái đưa đến câu lạc bộ thanh niên Sàigòn. Tôi có dịp nhìn kỹ hai cô gái – nhìn kỹ Mỵ thì đúng hơn – trong bộ đồng phục trắng. Áo chemise trắng cổ bẻ, tay ngắn. Quần short trắng vải bóng, giầy bata trắng, Mỵ hôm nay bước vào nơi so tài khác hẳn dáng dấp của Mỵ hôm trước, khi bước vào tòa báo.
Tự tin, bạo dạn và vững chắc. Mỵ len lỏi qua các đám đông, Thục Vy theo sau và tôi sau cùng. Ban tổ chức hướng dẫn chúng tôi đến chỗ ngồi dành cho đấu thủ. Nam nữ ngồi lẫn lộn, cười nói ồn ào. Nhiều người chào Mỵ, cô bé dơ tay vẫy lại. Tôi chợt thấy mình lạc lõng, mình “xuống thớ” giữa khung cảnh này. Tôi bèn ngồi xuống ghế, im thin thít.
Ban tổ chức tuyên bố cuộc đấu để vào chung kết bắt đầu. Tôi ngồi yên theo dõi trận đấu. Đánh đơn và đánh đôi, Mỵ đều có tham dự.
Khi Mỵ ra “sân”, tôi thấy hơi hồi hộp. Đối thủ của nàng là một cô tốt tướng, hai bắp chân to và chắc. Cánh tay cô ta lớn và rậm rạp, cứ nhìn không cũng đủ mất tinh thần rồi chứ chưa nói gì đến những cú quạt trái, rờ ve, tiu của cô nàng. Nhưng Mỵ lại không tỏ vẻ gì nao núng. Nàng tự tin, đó là một đức tính.
Cuộc đấu bắt đầu, hiệp đầu Mỵ không khá lắm, bị đối thủ dẫn trước. Mỵ đuổi theo sát nút nhưng vẫn bị thua. Bàn thứ hai đầy vẻ quyết định. Mỵ như quên tôi, quên mọi người, không còn giữ gìn nữa mà chỉ chú tâm vào cuộc đấu. Đối thủ của nàng cũng vậy. Mắt cô ta long lên sòng sọc như V1 đáng ghen V2, hai chân dậm bình bịch mỗi lần chuyển mình đón đỡ những cú quạt trái ác liệt của Mỵ.
Trông cô ta nặng nề bao nhiêu thì trông Mỵ thanh thoát bấy nhiêu. Mái tóc dài chấm vai xòe ra như đôi cánh chụp xuống chiếc gáy trắng hồng của Mỵ mỗi khi nàng nhẩy lên cao hay nghiêng mình chận banh.
Trận thứ hai Mỵ thắng. Như vậy phải đấu thêm bàn thứ ba. Tôi hồi hộp thấy rõ. Buột miệng,tôi kêu át cả tiếng mọi người để ủng hộ gà nhà.
– Nhất định thắng nhé Mỵ!
Tôi thấy Mỵ nhếch môi cười, giao banh trước. Từng phút trôi qua lôi cuốn hồi hộp. Cuối cùng, tôi thở ra khoan khoái trong tiếng reo hò cổ võ của mọi người, Mỵ thắng đối thủ vẻ vang.
Thục Vy bảo bạn:
– Ta cứ tưởng con nhỏ đó ăn gỏi bạn rồi chứ!
Mỵ cười kiêu hãnh:
– Cuối cùng ta ăn gỏi nó.
Thục Vy quay sang tôi:
– Có phải anh Vũ khuyến khích không Mỵ?
Mỵ nhìn tôi hai má ửng hồng:
– Có lẽ vậy.
Thục Vy trêu:
– Tiếng anh lớn nhất.
Tôi trả lời
– Miệng anh vốn to.
Chúng tôi vui đùa suốt chiều hôm đó.
*
Tôi và Mỵ trở thành đôi bạn thật sự. Đúng hơn, một thứ tình cảm nhẹ nhàng đã nhen nhúm trong lòng hai đứa. Tôi cảm thấy yêu Mỵ một cách lãng mạn và thơ mộng. Mỵ đã mời tôi đến nhà sau một thời gian “tìm hiểu” tôi, Mỵ nói thế. Nhà báo Huy Mạc cũng mở máy tấn công nàng nhưng thất bại.
Tuy cay cú, Huy mạc vẫn cố gắng tạo cảm tình với Kiều Mỵ bằng những cuốn báo đăng trang trọng những bài thơ của Mỵ sáng tác. Huy Mạc cũng được mời đến nhà chơi như tôi, nhưng khác hơn, tôi từng được mời ăn tiệc ở nhà nàng nhân ngày sinh nhật đứa em nhỏ.
Gia đình Mỵ khá giàu. Mỗi lần đến chơi tôi đều được tiếp đón nồng hậu. Hình như Mỵ đã giới thiệu hơi kỹ tôi nên từ ông bố, từ bà mẹ trở xuống đứa em nhỏ đều biết rõ tôi.
Có một lần đứa em nhỏ của Mỵ chạy ra ghé tai tôi thủ thỉ:
– Anh Vũ ơi, bộ anh … mê chị Mỵ hở?
Tôi kêu lên:
– Trời đất!
-???
– Ai bảo em vậy?
– Chị Mỹ. Em nghe chị Mỹ hỏi chị Mỵ là thằng Vũ nó mê mày phải không, tao thấy nó chiều mày hơn kép chiều đào nữa.
– Rồi chị Mỵ nói sao?
– Chị Mỵ cười cười bỏ đi.
– Nhưng sao em lại hỏi anh vậy?
– Chị Mỹ xúi em hỏi nhưng cấm

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Truyện Tôi Không Phải Là Công Chúa Full

Chuyện Con Mèo Dạy Hải Âu Bay

Mẹ của tôi muốn..lấy chồng ở tuổi 55

Cha tới rồi, mẹ chạy mau! (Phần III)

Người vợ tắt thở bên mâm cơm chờ chồng đêm sinh nhật…