Con Bé Tôi Yêu – Võ Hà Anh - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
Old school Easter eggs.

Con Bé Tôi Yêu – Võ Hà Anh (xem 363)

Con Bé Tôi Yêu – Võ Hà Anh

hồng mình từ “hôm qua”. Mỵ choàng hai tay lên cổ tôi. Tôi ôm choàng lấy vợ, siết chặt và thì thầm:
– *** ơi. Thương quá.
Ba tháng qua trong hoan lạc vỡ bờ. Mỵ không còn lạ nhà lạ cửa, lại bắt đầu nghịch ngợm, phá phách dễ sợ. Tôi không bao giờ ngờ – dù đã qua một thời gian dài yêu nhau – Mỵ lại nhõng nhẽo đến thế. Nhiều lúc tôi bật cười một mình khi ý nghĩ “mình cưới một đứa trẻ con” đến với tôi.
… Mỵ nhìn tôi, nhỏ nhẹ:
– Bây giờ nghĩ lại thấy anh nói đúng.
– đúng gì?
– Hôm ấy.. quê ghê. Nằm khóc ngon lành.
– Ừ, khóc mùi mẫn.
Mỵ dấu mặt vào ngực trần của tôi:
– Chỉ tại anh dụ dỗ em.
– Hợ..
– Hôm nay vẫn còn nhớ nhà như thường.
Tôi kêu lên:
– Ối giời.
Mỵ cười khúc khích:
– Nhưng em không khóc đâu.
Tôi vùng dậy. Dáng Mỵ cắt nét trên nền drap trắng. Tôi cúi xuống, vùi mặt vào suối tóc thơm của nàng.
– Anh thèm em.
Mỵ vò vò mái tóc tôi:
– Lại tham nữa. Mất ngủ vì anh.
Tôi nghe tiếng cười nho nhỏ ròn tan và bắt gặp mình vồ vập.
Giấc ngủ đến dễ dàng với Mỵ sau đó, nhưng tôi vẫn không ngủ được. Trong thoải mái rã rời, tôi nằm hồi tưởng lại những ngày đáng ghi nhớ trong quá khứ và thấy yêu vợ thật nồng nàn…
*
Tôi muốn cáu với Mỵ:
– Em cười gì vậy? Sao không trả lời anh?
Mỵ vẫn cười, nàng bước loăng quăng quanh mấy gốc cây gần chỗ tôi đứng:
– Lấy chồng? Nói chuyện ấy kỳ thấy mồ.
– Đừng đùa nữa. Anh nói đứng đắn mà.
Tôi nhìn nụ cười tươi tắn và tinh nghịch trên đôi môi đỏ thắm, chiếc cổ trắng nõn nà và mái tóc đổ dài đong đưa trên vai Mỵ, tôi “long trọng” nhắc lại:
– Mỵ, anh hỏi thật mà. Em bằng lòng chúng mình lấy nhau chứ?
– Kỳ cục. Hỏi hoài. Thôi ông ơi, tôi biết rõ ông quá mà.
– biết gì?
– Anh có tật hay quên, hôm nay nói cái gì mai lại quên khuấy mất, ai mà tin anh hỏi thật.
Chương 2
Tôi bực dọc, nhưng thấy mình khôi hài vì tự nhiên nóng nẩy trong khi tôi mong mỏi sự việc sẽ tiến triển một cách khác. Tôi cứ tưởng mọi chuyện sẽ diễn ra thật cảm động, trữ tình. Tôi ngỏ lời cầu hôn, Mỵ cảm động ngả đầu lên vai tôi gật gật nhận lời thay câu đáp. Nhưng kỳ, con bé lại cười chứ, và lại còn có vẻ diễu diễu thế nào.
– Vũ này, em nói thật, em còn trẻ con lắm. Em sợ em sẽ gây đủ chuyện rắc rối với nhà chồng vì không biết giữ gìn lời ăn tiếng nói, không biết ý tứ trong cử chỉ của em. Vậy thì làm sao lấy chồng được?
– Rồi em sẽ biết hết. Em sẽ là người lớn mà.
– Nhưng cho được đến lúc đó thì chúng mình đã cãi nhau, giận nhau biết bao nhiêu lần.
Tôi nói:
– Không có chuyện đó đâu. Anh sẽ nhịn em.
– Sợ rằng anh lại mau quên.
– Đời nào.
– thực sự anh đã nghĩ kỹ về chuyện hôn nhân chưa? Có thật anh đã muốn lập gia đình và thôi ăn chơi bay bướm?
Tôi nghiêm nghị:
– Anh nghĩ kỹ rồi. Anh yêu em và muốn lấy em.
Mỵ cũng làm mặt nghiêm trang:
– Anh chắc chắn?
– Chắc chắn!
– Vậy câu trả lời của em là em muốn lấy anh.
Tôi kêu lên sung sướng, ôm choàng lấy nàng:
– Em nhận lời nhé.
– Ừ, với những điều anh đã hứa cơ.
Tôi cúi xuống hôn chùn chụt trên má nàng:
– Cám ơn em bé bỏng.
Tôi hôn chụt cái nữa trên má kia:
– Em dễ thương.
Và một cái trên trán:
– Em nhõng nhẽo.
Một cái trên mũi nàng:
– Em xinh xắn của anh.
Nhưng khi tôi cúi xuống môi nàng thì Mỵ xô ra:
– Ẩu vừa thôi. Có ai trong nhà trông thấy thì chết.
– Cả nhà ngủ trưa hết mà.
Tôi dìu Mỵ ngồi xuống chiếc ghế xích đu:
– Mỵ này.
– Gì cơ?
– Anh đã hứa sẽ nhịn em khi chúng mình cãi nhau, anh cũng mong em sẽ nhịn anh khi anh cáu giận.
– Được chứ.
– Nhưng anh không muốn em vì nhịn mà cứ giấu những bất bình ở trong lòng. Phải nói thật cho nhau biết, em đồng ý thế không?


– Đồng ý.
Mỵ tiếp:
– Và em không muốn anh trở nên một người sợ vợ bao giờ. Nếu em lỡ có… hỗn với anh, anh tha hồ xài xể em..
Vũ cười:
– Mong thế.
– Cho phép anh được đánh em nữa, nếu em hư.
– Được quá.
Cả hai người cùng cười thoải mái. Và lần này thì Mỵ bằng lòng cho tôi hôn môi nàng.
Buổi trưa đi qua, nhẹ nhàng và dễ thương. Tôi bảo Mỵ âu yếm:
– Trưa nay cũng giống như mọi buổi trưa khác, nhưng tất cả đều đã thay đổi nhỉ em?
*
Nhưng mà sự thật Mỵ vẫn chưa ý thức được cuộc sống sắp tới. Mỵ vẫn ăn chơi, đùa phá nhởn nhơ trước những lăng xăng lo lắng của tôi.Khi tôi than:
– Em ơi! anh nhức đầu vì phải tính toán.
Mỵ hỏi:
– Tính toán gì mà phải nhức đầu?
– Những chi phí cho đám cưới của chúng mình.
Mỵ so vai:
– Tính làm gì cho mệt. Em có đòi hỏi hột xoàn, kim cương gì đâu. Em bằng lòng đeo “vàng giả” đầy người cho bà con họ hàng xuýt xoa chơi. Họ đâu có nhìn sát vào người em mà biết được em đeo nữ trang giả. Minh là dân “chịu chơi” mà. Đâu cần thiết chuyện đó.
Mặt tôi nhăn như cái bị xẹp. Mỵ cười trêu tôi:
– Về phần em anh đừng lo. Em sẽ có đủ hết mọi thứ.
Tôi hỏi:
– Ở đâu em có?
Mỵ nheo mắt:
– Miễn sao có thì thôi.
Tôi thở dài:
– Anh không muốn em phải vất vả để mượn bạn bè. Nữ trang của em để đó anh lo cho.
Mỵ bĩu môi:
– Em thèm vào đeo nữ trang. Quê bỏ xừ đi ấy.
Tôi nhăn nhăn:
– Đám cưới mà em.
– Thì đám cưới chứ sao.
– Em không đeo gì họ nói…
Mỵ thắc mắc:
– Ai nói?
– Họ ấy. Bà con hai bên này, hàng xóm láng giềng này. Họ sẽ chê anh không lo cho em đầy đủ.
Mỵ nhún vai:
– Khỏi cần “họ”. Cần em biết là đựơc rồi. Anh lấy em chứ bộ anh lấy họ hở?
Tôi nhìn Mỵ chán nản buông xuôi:
– Thôi, em muốn làm gì thì làm.
Mỵ trợn mắt với tôi:
– Thật nhé. Anh để tùy em lo cho em hở?
Tôi gật đầu:
– Ừ!
– Cấm nhăn nhó.
– Ừ!
Mỵ cười thật tươi:
– Em sẽ đi may sắm với nhỏ Tú.
Tôi giật mình, gì chứ để nhỏ Tú cố vấn cho Mỵ may sắm thì có nước nghe bà con họ hàng nói vào nói ra ***i tai thôi. Cô dâu mà mặc “soirré” đứng bên cạnh chú rể làm lễ trước bàn thờ ông bà thì quả là… kỳ cục.
Tôi nói với Mỵ:
– Thôi, đừng đi với Tú em ạ.
Mỵ tròn mắt:
– Anh vừa nói tùy em mà.
Tôi gật đầu:
– Thì tùy em, nhưng may sắm theo ý em ấy chứ.
Mỵ mím môi trên:
– Em cứ đi với Tú. Em sẽ mặc những bộ đồ “đặc biệt” nhất trong ngày đám cưới. Mình “dân chơi” mà sợ gì anh nhỉ?
Mặt tôi méo đi, bỏ ra về. Mỵ theo tôi ra cửa, lầu bầu:
– Chưa lấy chồng mà mệt thế này. Chừng lấy chồng xong chắc Mỵ phải trốn chồng về nhà ở quá.
*
Trở về nhà tôi nằm lăn ra giường nghĩ ngợi lan man. Cũng vẫn là chuyện hai đứa lấy nhau. Tôi không thể hiểu được Mỵ, nàng làm như chuyện cưới hỏi cũng giống như bao chuyện khạc Sự thực, tôi phải lo tối tăm mắt mụi Gia đình đôi bên đều khá giả, nhưng riêng hai đứa thì rất nghẹo Tôi không muốn nhờ cậy ba mẹ anh em tôi, mà gia đình Mỵ thì lại càng không thể.
Ít ra, tôi muốn tôi phải là… tôi, một thằng ngon lành, một thằng tự lập. Chả lẽ đến cái việc cưới vợ mà cũng ngửa tay ra xin gia đình nữa sao? Làm vậy thì bết quá, chỉ

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Đọc Truyện Yêu Em Nhanh Thế Full

Từ sau khi sinh đứa con thứ 2, vợ tôi luôn để cửa mở khi tắm và sự thật chết điếng phía sau

Đọc Truyện Bỗng Nhiên Yêu Em Full

Những Cô Em Gái

Bạn gái nói dối về quê để đi phượt với người lạ