nay trước cửa nhà của ông Phương, thấp thoáng bóng dáng của mấy người đầy khả nghi đang lượn lờ xunh quanh. Ông Phương để ý thấy mặc dù họ ăn mặc giống một người lái xe ôm nhưng tại sao họ lại không bắt khách bao giờ và tại sao họ cứ nhìn vào nhà của ông mãi.
Ông ta lo ngại, nếu cảnh sát phát hiện ông Lương Thành đang tạm trú trong nhà của ông ta thì thế nào ông ta và ông Lương Thành cũng bị bắt cùng một lúc, tội bắt cóc tống tiền đâu có nhẹ, còn những vụ án ngày xưa mà ông ta gây ra nữa. Tính tất cả lại, ông ta sẽ phải lĩnh án tù từ mười đến hai mươi năm. Ông ta run rẩy bảo ông Lương Thành.
– Mình phải chuyển chỗ ở thôi anh ạ. Em thấy ở đâu không còn an toàn nữa rồi…!!!
Ông Lương Thành lo lắng hỏi.
– Đi đâu bây giờ hả chú…??
Ông Phương gợi ý.
– Em nghĩ nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất. Họ sẽ không ngờ được là chúng ta ở ngay bên cạnh họ…!!!
– Ý của chú là chúng ta trở về Pháp ư…??
– Vâng. Anh nghĩ sao…??
Ông Lương Thành trầm ngâm không đáp. Cuộc sống trốn chui trốn nhủi khiến cho ông ta phát điên. Sống mà lúc nào cũng phải lo ngay ngáy bị công an và cảnh sát tóm cổ khiến cho tinh thần của ông ta bị kích động, chỉ nghĩ đến cảnh phát kết thúc cuộc đời còn lại trong nhà tù là ông ta thấy có một cái lỗ xoáy màu đen khổng lồ đang chực nuốt chửng lấy ông ta.
Ông ta gật đầu bảo.
– Được rồi. Chú thu xếp đi, anh em mình sẽ bay sớm vào tối nay…!!!
– Liệu có quá gấp gáp không anh. Mua vé máy bay đâu có phải là dễ, còn vụ truy lùng của cảnh sát nữa…!!!
– Chú quên là chúng ta có hộ chiếu và giấy tờ giả à. Làm sao mà họ lần ra được…!!!
– Em cũng hy vọng là thế…!!!
– Thôi vào chuẩn bị đi…!!!
– Vâng…!!!
Ông Phương vội vào trong nhà, thu xếp hành lý. Đúng tám giờ tối cả hai thuê một chiếc xe tắc xi, họ bảo anh chàng tài xế đưa họ ra sân bay.
Hôm nay Vân, Duy và Tuấn Anh cùng về ngoại ô chơi. Duy cau có hỏi Tuấn Anh.
– Tại sao em đi chơi với Vân, anh đi theo làm gì…??
Tuấn Anh nhún vai đáp.
– Cậu đừng quên tôi đã gặp Vân trước cả cậu…!!!
– Vậy thì sao, lúc đó hai người mới có tí tuổi thì biết cái gì. Em chỉ biết bây giờ cô ấy là người yêu của em và chúng em sắp làm đám cưới…!!!
Tuấn Anh lôi Vân đứng sát vào người. Giọng hắn nhão nhoẹt.
– Em sẽ không lấy tên vô dụng này chứ…??
Duy giật Vân về phía mình. Duy tức giận.
– Anh ăn nói cho cẩn thận, ai là tên vô dụng hả…??
Vân bị Tuấn Anh và Duy giật đi giật lại. Cánh tay của Vân như muốn rời ra. Vân tức quá quát.
– Hai người có thôi đi không hả, có muốn đi chơi hay là một mình em đi…??
Duy trừng mắt bảo Tuấn Anh.
– Anh mà còn động vào Vân nữa là không xong với em đâu…!!!
Tuấn Anh thách.
– Tôi động vào cô ấy thì cậu làm gì được tôi. Có phải cậu muốn đánh nhau với tôi không…??
Vân đứng ở giữa, hai cánh tay đẩy Duy và Tuấn Anh đứng xa nhau ra. Vân khuyên giải.
– Hai anh đừng có hơi một tí là gây sự với nhau được không…??
Tuấn Anh hai tay đút vào túi quần, hắn nhếch mép đáp.
– Em bảo tên công tử bột của em ăn nói phải biết tôn trọng người khác một chút, đừng tưởng hắn cậy hắn làm em mà anh tha cho hắn…!!!
Duy cũng không vừa.
– Còn anh đừng tưởng anh cậy anh làm anh mà ra vẻ dạy đời. Nói thật cho anh biết tôi muốn đập cho anh một trận từ lâu rồi…!!!
Tuấn Anh nhìn thẳng vào mặt của Duy, hai tên đàn ông nhìn nhau như sắp sửa xông vào trận đấu tay đôi. Vân túm lấy áo của Duy rồi túm luôn lấy cổ áo của Tuấn Anh. Vân gằn giọng.
– Nếu hai anh mà còn tiếp tục gây chiến như thế này nữa, em sẽ bỏ mặc hai anh đứng ở đây đánh nhau đến chết thì thôi…!!!
– Thế nào có muốn đánh nhau và cãi nhau tiếp nữa không…??
Tuấn Anh quay mặt đi, hắn thờ ơ nói.
– Tại thằng nhóc kia gây sự với anh trước…!!!
– Sao anh lại nói là tôi gây sự với anh trước, rõ ràng chính anh gây chiến trước…!!!
Vân buông cổ áo của hai người ra. Vân kiễng chân lên gõ hai phát vào trán của Duy, Tuấn Anh cũng chịu chung số phận. Một tay chống vào sườn, một tay chỉ thẳng vào hai người Vân giáo huấn.
– Em nói lần chót, không được cãi nhau và không được đánh nhau nữa. Hai anh trẻ con thì cũng trẻ con vừa thôi…!!!
Vân một tay kéo Duy một tay kéo Tuấn Anh đi, con nhỏ tung tăng đi ở giữa hai người đàn ông. Thỉnh thoảng Vân quay sang hỏi Duy.
– Đẹp không anh…??
Rồi quay sang hỏi Tuấn Anh.
– Thích không anh…??
Hai tên im lặng không nói gì, kể từ khi Vân đến sống tình cảm anh em của họ đã tốt đẹp hơn trước nhiều. Vân là cầu nối giữa họ.
Tuấn Anh là một con ngựa bất kham, đúng nhưng hắn luôn bị Vân nhìn thấu vì vậy hắn không giở trò ra được với Vân. Vân chỉ coi hắn là một người anh trai, hắn nhận ra Vân nói đúng, hắn không khi nào thiếu tình yêu, cái hắn thiếu là tình thân.
Vân đang mang lại cảm giác này cho hắn, như buổi đi chơi hôm nay, Vân cố ý mời cả Tuấn Anh đi theo cùng là vì thế. Vân muốn hai anh em Duy giảng hòa và làm lành với nhau, không nên vì những chuyện không đâu mà làm hỏng mất đi tình máu mủ thiêng liêng.
…
Ông Lương Thành vì quá căm phẫn gia đình Duy nên ông ta tìm cách phục thù. Bây giờ ông ta tiều tụy, hốc hác, cơ thể gầy dộc đi, ánh mắt mệt mỏi, trông ông ta không khác gì một thằng nghiện.
Vùng ngoại ô heo hút đầy nắng gió này là nơi ông ta chọn làm nơi trú chân. Ông ta không biết ông ta có ở đây được lâu không, cuộc đời của ông ta bây giờ đầy tủi nhục, sống không khác gì chết.
Tiếng cười đùa của một cô gái làm cho ông ta chú ý. Ông ta giật mình ngước nhìn lên kia chẳng phải là thằng con trai nhà họ Vương hay sao, có cả Tuấn Anh đứa con rơi của mình và con bé Vân, cô dâu tương lai của thằng Duy.
Sự căm phẫn bùng phát làm mờ lí trí của ông ta. Thấy Vân đứng gần chỗ ông ta đang nằm, ông ta vùng dậy, ông ta lao thẳng vào người của Vân. Vân hét lên.
– Á…!!!
Duy và Tuấn Anh kinh hoàng, con dao sắc nhọn đang dí sát vào cổ của Vân. Duy tái mặt, mồ hôi rịn ra đầy trán. Duy lắp bắp.
– Thả…thả cô ấy ra…!!!
Ông ta trừng mắt, trạng thái tinh thần kích động, mỗi lần ông ta di chuyên là mũi dao nhọn hoắt lại cứa sâu vào da thịt của Vân, một dòng máu đỏ chảy ra.
– Thả ra à, chúng mày có buông tha cho tao đâu, tao đã phải trốn chui trốn nhủi như một con chó. Mày nói đi ai thương xót cho tao, nếu tao chết thì con bé này cũng phải chết theo…!!!
Ông ta cười một cách cuồng dại.
– ha ha ha…!!!
Duy đứng không còn vững nữa rồi. Duy nuốt khan bảo.
– Ông hãy thả cô ấy ra, có gì thì từ từ nói…!!!
Đôi mắt của ông ta lồi cả ra, nước bọt văng tứ tung.
– Từ từ nói…!!! Hừ, chẳng có gì để từ từ nói cả. Tao sẽ giết tất cả chúng mày…!!!
Duy định bước thêm một bước, ông ta trừng mắt quát.
– Cấm bước lại gần nếu không tao sẽ giết chết con bé này ngay…!!!
Ông ta lại cứa thêm một đường lên chiếc cổ trắng ngần của Vân. Nước mắt chảy ra
Ông ta lo ngại, nếu cảnh sát phát hiện ông Lương Thành đang tạm trú trong nhà của ông ta thì thế nào ông ta và ông Lương Thành cũng bị bắt cùng một lúc, tội bắt cóc tống tiền đâu có nhẹ, còn những vụ án ngày xưa mà ông ta gây ra nữa. Tính tất cả lại, ông ta sẽ phải lĩnh án tù từ mười đến hai mươi năm. Ông ta run rẩy bảo ông Lương Thành.
– Mình phải chuyển chỗ ở thôi anh ạ. Em thấy ở đâu không còn an toàn nữa rồi…!!!
Ông Lương Thành lo lắng hỏi.
– Đi đâu bây giờ hả chú…??
Ông Phương gợi ý.
– Em nghĩ nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất. Họ sẽ không ngờ được là chúng ta ở ngay bên cạnh họ…!!!
– Ý của chú là chúng ta trở về Pháp ư…??
– Vâng. Anh nghĩ sao…??
Ông Lương Thành trầm ngâm không đáp. Cuộc sống trốn chui trốn nhủi khiến cho ông ta phát điên. Sống mà lúc nào cũng phải lo ngay ngáy bị công an và cảnh sát tóm cổ khiến cho tinh thần của ông ta bị kích động, chỉ nghĩ đến cảnh phát kết thúc cuộc đời còn lại trong nhà tù là ông ta thấy có một cái lỗ xoáy màu đen khổng lồ đang chực nuốt chửng lấy ông ta.
Ông ta gật đầu bảo.
– Được rồi. Chú thu xếp đi, anh em mình sẽ bay sớm vào tối nay…!!!
– Liệu có quá gấp gáp không anh. Mua vé máy bay đâu có phải là dễ, còn vụ truy lùng của cảnh sát nữa…!!!
– Chú quên là chúng ta có hộ chiếu và giấy tờ giả à. Làm sao mà họ lần ra được…!!!
– Em cũng hy vọng là thế…!!!
– Thôi vào chuẩn bị đi…!!!
– Vâng…!!!
Ông Phương vội vào trong nhà, thu xếp hành lý. Đúng tám giờ tối cả hai thuê một chiếc xe tắc xi, họ bảo anh chàng tài xế đưa họ ra sân bay.
Hôm nay Vân, Duy và Tuấn Anh cùng về ngoại ô chơi. Duy cau có hỏi Tuấn Anh.
– Tại sao em đi chơi với Vân, anh đi theo làm gì…??
Tuấn Anh nhún vai đáp.
– Cậu đừng quên tôi đã gặp Vân trước cả cậu…!!!
– Vậy thì sao, lúc đó hai người mới có tí tuổi thì biết cái gì. Em chỉ biết bây giờ cô ấy là người yêu của em và chúng em sắp làm đám cưới…!!!
Tuấn Anh lôi Vân đứng sát vào người. Giọng hắn nhão nhoẹt.
– Em sẽ không lấy tên vô dụng này chứ…??
Duy giật Vân về phía mình. Duy tức giận.
– Anh ăn nói cho cẩn thận, ai là tên vô dụng hả…??
Vân bị Tuấn Anh và Duy giật đi giật lại. Cánh tay của Vân như muốn rời ra. Vân tức quá quát.
– Hai người có thôi đi không hả, có muốn đi chơi hay là một mình em đi…??
Duy trừng mắt bảo Tuấn Anh.
– Anh mà còn động vào Vân nữa là không xong với em đâu…!!!
Tuấn Anh thách.
– Tôi động vào cô ấy thì cậu làm gì được tôi. Có phải cậu muốn đánh nhau với tôi không…??
Vân đứng ở giữa, hai cánh tay đẩy Duy và Tuấn Anh đứng xa nhau ra. Vân khuyên giải.
– Hai anh đừng có hơi một tí là gây sự với nhau được không…??
Tuấn Anh hai tay đút vào túi quần, hắn nhếch mép đáp.
– Em bảo tên công tử bột của em ăn nói phải biết tôn trọng người khác một chút, đừng tưởng hắn cậy hắn làm em mà anh tha cho hắn…!!!
Duy cũng không vừa.
– Còn anh đừng tưởng anh cậy anh làm anh mà ra vẻ dạy đời. Nói thật cho anh biết tôi muốn đập cho anh một trận từ lâu rồi…!!!
Tuấn Anh nhìn thẳng vào mặt của Duy, hai tên đàn ông nhìn nhau như sắp sửa xông vào trận đấu tay đôi. Vân túm lấy áo của Duy rồi túm luôn lấy cổ áo của Tuấn Anh. Vân gằn giọng.
– Nếu hai anh mà còn tiếp tục gây chiến như thế này nữa, em sẽ bỏ mặc hai anh đứng ở đây đánh nhau đến chết thì thôi…!!!
– Thế nào có muốn đánh nhau và cãi nhau tiếp nữa không…??
Tuấn Anh quay mặt đi, hắn thờ ơ nói.
– Tại thằng nhóc kia gây sự với anh trước…!!!
– Sao anh lại nói là tôi gây sự với anh trước, rõ ràng chính anh gây chiến trước…!!!
Vân buông cổ áo của hai người ra. Vân kiễng chân lên gõ hai phát vào trán của Duy, Tuấn Anh cũng chịu chung số phận. Một tay chống vào sườn, một tay chỉ thẳng vào hai người Vân giáo huấn.
– Em nói lần chót, không được cãi nhau và không được đánh nhau nữa. Hai anh trẻ con thì cũng trẻ con vừa thôi…!!!
Vân một tay kéo Duy một tay kéo Tuấn Anh đi, con nhỏ tung tăng đi ở giữa hai người đàn ông. Thỉnh thoảng Vân quay sang hỏi Duy.
– Đẹp không anh…??
Rồi quay sang hỏi Tuấn Anh.
– Thích không anh…??
Hai tên im lặng không nói gì, kể từ khi Vân đến sống tình cảm anh em của họ đã tốt đẹp hơn trước nhiều. Vân là cầu nối giữa họ.
Tuấn Anh là một con ngựa bất kham, đúng nhưng hắn luôn bị Vân nhìn thấu vì vậy hắn không giở trò ra được với Vân. Vân chỉ coi hắn là một người anh trai, hắn nhận ra Vân nói đúng, hắn không khi nào thiếu tình yêu, cái hắn thiếu là tình thân.
Vân đang mang lại cảm giác này cho hắn, như buổi đi chơi hôm nay, Vân cố ý mời cả Tuấn Anh đi theo cùng là vì thế. Vân muốn hai anh em Duy giảng hòa và làm lành với nhau, không nên vì những chuyện không đâu mà làm hỏng mất đi tình máu mủ thiêng liêng.
…
Ông Lương Thành vì quá căm phẫn gia đình Duy nên ông ta tìm cách phục thù. Bây giờ ông ta tiều tụy, hốc hác, cơ thể gầy dộc đi, ánh mắt mệt mỏi, trông ông ta không khác gì một thằng nghiện.
Vùng ngoại ô heo hút đầy nắng gió này là nơi ông ta chọn làm nơi trú chân. Ông ta không biết ông ta có ở đây được lâu không, cuộc đời của ông ta bây giờ đầy tủi nhục, sống không khác gì chết.
Tiếng cười đùa của một cô gái làm cho ông ta chú ý. Ông ta giật mình ngước nhìn lên kia chẳng phải là thằng con trai nhà họ Vương hay sao, có cả Tuấn Anh đứa con rơi của mình và con bé Vân, cô dâu tương lai của thằng Duy.
Sự căm phẫn bùng phát làm mờ lí trí của ông ta. Thấy Vân đứng gần chỗ ông ta đang nằm, ông ta vùng dậy, ông ta lao thẳng vào người của Vân. Vân hét lên.
– Á…!!!
Duy và Tuấn Anh kinh hoàng, con dao sắc nhọn đang dí sát vào cổ của Vân. Duy tái mặt, mồ hôi rịn ra đầy trán. Duy lắp bắp.
– Thả…thả cô ấy ra…!!!
Ông ta trừng mắt, trạng thái tinh thần kích động, mỗi lần ông ta di chuyên là mũi dao nhọn hoắt lại cứa sâu vào da thịt của Vân, một dòng máu đỏ chảy ra.
– Thả ra à, chúng mày có buông tha cho tao đâu, tao đã phải trốn chui trốn nhủi như một con chó. Mày nói đi ai thương xót cho tao, nếu tao chết thì con bé này cũng phải chết theo…!!!
Ông ta cười một cách cuồng dại.
– ha ha ha…!!!
Duy đứng không còn vững nữa rồi. Duy nuốt khan bảo.
– Ông hãy thả cô ấy ra, có gì thì từ từ nói…!!!
Đôi mắt của ông ta lồi cả ra, nước bọt văng tứ tung.
– Từ từ nói…!!! Hừ, chẳng có gì để từ từ nói cả. Tao sẽ giết tất cả chúng mày…!!!
Duy định bước thêm một bước, ông ta trừng mắt quát.
– Cấm bước lại gần nếu không tao sẽ giết chết con bé này ngay…!!!
Ông ta lại cứa thêm một đường lên chiếc cổ trắng ngần của Vân. Nước mắt chảy ra