Cô Dâu Bỏ Trốn - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
pacman, rainbows, and roller s

Cô Dâu Bỏ Trốn (xem 11539)

Cô Dâu Bỏ Trốn

khinh thường và đây mỉa mai của họ đang nhìn bà không rời.

Vân đứng bật dậy hỏi bác sĩ.

– Cháu có thể vào thăm anh ấy chứ…??

Bác sĩ lắc đầu.

– Chưa được đâu. Chiều rồi cháu hãy vào…!!!

Vân lễ phép nói.

– Vâng…!!!

Trong lòng của Vân lúc này thật nhẹ nhõm, Vân chỉ sợ Tuấn Anh chết, nếu Tuấn Anh chết thật Vân sẽ ăn năn hối hận cả đời. Vân không muốn Tuấn Anh vì Vân mà mất đi tính mạng, mạng của con người là vô giá, ai cũng chỉ sống có một lần. Vân biết ơn Tuấn Anh vì Tuấn Anh đã đỡ cho Vân một nhát dao.

Trên môi của Vân thoáng nở một nụ cười thật tươi. Vân biết Vân phải làm gì. Sống ở trên đời này ai cũng có sai lầm, chỉ cần biết hối cải và quay đầu lại là được rồi.

Vân dịu dàng hỏi Duy.

– Anh có biết số đ iện thoại của chị Đào không…??

Nghe nhắc đến Đào, khuôn mặt của Duy trầm xuống.

– Em hỏi số của cô ta làm gì…??

– Em muốn chị ấy đến đây chăm sóc và ở bên anh Tuấn Anh…!!!

Duy kinh ngạc nhìn Vân. Duy cay đắng nói.

– Cô ta sẽ không đến đâu, em có biết là cô ta là một con người ích kỉ chỉ yêu có bản thân mình. Cô ta nói cô ta yêu anh và thề sẽ ở bên anh, cùng anh san sẻ mọi mật ngọt và đắng cay của cuộc đời nhưng khi anh xảy ra chuyện cô ta lại ngoảnh mặt bỏ đi…!!!

Vân nắm chặt lấy tay của Duy. Vân ôn tồn.

– Anh có biết ai là cha của đứa bé mà cô ấy đang mang không…??

Duy vẫn chưa được bà Jenny và Vân nói cho biết. Duy tái mặt ấp úng nói.

– Em…em nhắc đến chuyện đó làm gì. Thật…thật ra anh…anh không cố ý làm…làm thế đâu…!!!

Nghe giọng của Duy như gà bị mắc tóc làm cho Vân bật cười. Vân trấn an.

– Anh yên tâm đứa trẻ đó không phải là con của anh đâu, đứa con trong bụng của chị Đào là con của Tuấn Anh…!!!

Duy phải mất hai giây mới phân tích được lời nói của Vân. Hai bàn tay bóp thật chặt vào vai của Vân. Duy gằn giọng.

– Những điều mà em nói là thật chứ…??

Vân gật đầu.

– Vâng…!!!

Duy cay cú.

– Đúng là không thể tin được. Hai người họ định đem anh ra làm vật thế thân. Hay thật, anh là một thằng ngu, ngu hết chỗ nói…!!!



Vân hẹn gặp Đào ở một quán cà phê. Hôm nay Đào mặc một bộ váy màu trắng, cái thai gần chín tháng làm cho Đào bước đi khó nhọc. Vân vội đứng dậy kéo ghế mời Đào ngồi.

Vân hỏi.

– Chị khỏe không…??

Đào nhếch mép.
– Có phải hôm nay cô hẹn tôi ra đây để chê trách tôi đúng không…??

Vân mỉm cười hỏi.

– Tại sao chị lại nghĩ thế…??

Bàn tay Đào mâm mê ly sữa, Đào chán nản đáp.

– Tôi tưởng cô hận tôi vì tôi đã chia rẽ tình cảm của cô với Duy…!!!

Vân nhướng mắt.

– Hận chị…?? Đúng em rất hận chị, nhưng bây giờ em phải cảm ơn chị, vì nhờ chị em mới thấu hiểu được ý nghĩa tốt đẹp của tình yêu đích thực, và cảm nhận được thời gian hai người được ở bên nhau đáng quý như thế nào…!!!

Đào không dám nhìn thẳng vào mặt của Vân. Đào ấp úng.

– Cô…cô hẹn tôi ra đây làm gì…??

Vân nắm lấy tay của Đào.

– Chị có thể đến chăm sóc cho anh Tuấn Anh được không…??

Đào rụt tay lại, Đào lắc đầu nói.

– Tôi không thích, mọi thứ liên quan đến hắn tôi đều không muốn dính dáng đến…!!!

– Còn đứa con của chị, nó cần có cha, em nghĩ qua vụ tai nạn suýt mất mạng anh ấy sẽ hiểu ra và sẽ trân trọng mẹ con chị hơn…!!!

– Trân trọng…??Một con người đào hoa như hắn sẽ không bao giờ dứng bước chân đi hoang, hắn không thuộc về một người con gái nào cả. Không ai có thể giữ được hắn…!!!

Vân phân tích.

– Em thì nghĩ ngược lại. Chị nói là chị yêu Duy nhưng chính chị cũng chưa khẳng định được là trong lòng của chị có thật yêu Duy hay không, chị không thấy là dù chị có cố gắng bắt cơ thể và trái tim của chị nghĩ đến Duy, chị tìm mọi cách để có được anh ấy nhưng khi có được rồi chị lại sợ hãi bỏ chạy. Còn đối với Tuấn Anh tại sao mọi thứ mà anh ấy nói và yêu cầu chị làm, chị đều răm rắp làm theo không cần biết là đúng hay là sai. Chị có bao giờ tự hỏi tại sao không.

– Khi anh ấy từ chối tình cảm của chị, chị mới quay sang Duy. Nhưng nếu giả sử anh ấy chấp nhận chị liệu chị có buông tay và từ bỏ anh ấy để yêu Duy…??

Đào ngồi bất động, đây là điều mà Đào chưa bao giờ nghĩ đến. Nhấp một ngụm sinh tố, Vân nói tiếp.

– Ngay từ đầu người mà chị thích và yêu là Tuấn Anh không phải là Duy. Tuy chị có thích Duy, tình cảm đó hơi đặc biệt một chút nhưng không đủ mạnh để chị cố níu kéo. Bản tính của con người là vậy, cái gì mà mình mãi không với tới được, cái đó sẽ trở nên tốt đẹp, hoàn mĩ, còn khi với tới được rồi người ta lại nhanh cảm thấy nhàm chán…!!!

Đào cảm thấy cổ họng khô rang, ngày trước người con gái này bị Đào tìm mọi cách hạ nhục bây giờ cô ấy ngồi trước mặt Đào như một người bạn hiền từ. Đào rơi lệ lắp bắp hỏi.

– Cô…cô nghĩ tôi nên làm gì bây giờ…!!!

Vân bóp nhẹ vào tay của Đào.

– Đến bệnh viện gặp anh ấy. Nói với anh ấy là chị và đứa con cần anh ấy…!!!

Đào lắc đầu.

– Anh ấy sẽ không bao giờ từ bỏ cuộc sống độc thân phóng túng để kết hôn với chị đâu…!!!

Vân trấn an.

– Vấn đề đó chị đừng lo, em khác có cách…!!!

Đào tròn mắt nhìn sững Vân. Đào nghi ngờ hỏi Vân.

– Tại…tại sao cô lại muốn giúp tôi. Cô không nhớ là tôi đã gây ra chuyện gì cho cô à…??

Nhìn Đào lúc này thật đáng thương.

– Chị đừng lo, em đã nhận anh Tuấn Anh làm anh trai. Em gái phải lo tìm hạnh phúc cho anh trai chứ…??

Vân đứng lên.

– Mình đi thôi chị…!!!

– Đi…đi đâu…!!!

– Bệnh viện. Em muốn khi anh ấy khỏi bệnh, anh ấy sẽ là người đầu tiên nhìn thấy đứa con của hai người chào đời…!!!

Lệ đong đầy trên khuôn mặt của Đào. Đào cảm thấy so với Vân, Đào thấy mình thật hèn mọn và kém cỏi quá


Sau khi lo xong chuyện tình cảm của Tuấn Anh với Đào. Vân thở phào nhẹ nhõm, ngày mai là sinh

nhật của Duy, Vân nhờ anh chàng tài xế đưa Vân đi mua sắm. Vân không biết mua gì cho Duy, từ khi sang bên này sinh sống Vân vẫn chưa có cơ hội đi thăm thú nhiều nơi, một phần vì Duy bị bệnh, một phần vì gia đình Duy lo lắng sợ Vân và Duy bị người ta bắt cóc.

Bây giờ mọi chuyện đã được giải quyết ổn thỏa, ông Lương Thành đã bị tống giam, người đàn ông bí ẩn kia là ai vẫn chưa tìm ra, vì ông Lương Thành nhất định không chịu khai mà kể cả ông Lương Thành có khai ra ông Feng cũng không có tội vì ông ấy chỉ là người đầu tư tiền thôi, nếu vụ này được đưa ra ánh sáng có khi ông Lương Thành còn thêm tội lừa đảo nữa.

Vân chọn mua cho Duy một chiếc cà vạt màu xám. Vân đang đi thang máy xuống tầng trệt để về nhà. Có một người đàn ông mặc vét đen đi ngang qua chỗ Vân. Vân vô ý va vào ông ta. Vân lí nhí.

– Tôi…tôi xin lỗi…!!!

Vân sợ ông ta không hiểu Vân nói gì nên Vân phải nói lại một lần nữa.

– Xin lỗi ông…!!!

Ông kia nhìn sững Vân, nhìn đến nỗi Vân đỏ bừng mặt vì ngượng. Vây quay mặt đi chỗ khác, Vân định bước đi, ông ta ấp úng hỏi.

– Cháu…cháu là người Vi

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Vợ vượt giới hạn với rất nhiều người có quyền, chức

Dốc hết tiền của chăm em, tới ngày em cho tôi trắng mắt

Ngày ta buông xuôi tất cả

Vừa biết anh có vợ thì tôi phát hiện mình có thai

Đứa bé lang thang cứ chạy theo gọi Mẹ ơi”, cô thấy thương đưa về nuôi, 15 năm sau nó lại trả ơn thế này đây