Chuyện Tình 5 Năm Trước Voz Full - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt

Chuyện Tình 5 Năm Trước Voz Full (xem 2166)

Chuyện Tình 5 Năm Trước Voz Full

g em vẫn nhỏ nhẹ như ngày nào


- “Có gì đâu em” – Tôi nói dối


- “Sao thấy anh ngồi như bị mất hồn vậy” – Em nghi ngờ


- “Chỉ là suy nghĩ một chút về tương lai thôi” – Tôi cười rồi xoa đầu em


- “Tương lai sao anh” – Em ngây ngô


- “Cũng giống như quy luật tự nhiên thôi em, ngày rồi lại đêm, nắng rồi lại mưa, mà thôi, đừng nghe anh nói nhảm” – Tôi thở một hơi dài thượt


- “Ước gì có cái cỗ máy thời gian của Doreamon thì hay quá anh hén” – Em cười rồi ngước đầu nhìn lên bầu trời chỉ có lác đác vài ngôi sao le lói


- “Ừm” – Tôi ngước nhìn theo em


Nhưng hôm nay, thời gian 1 tháng cũng đã hết, tôi phải làm một cái gì đó thật đặc biệt, một ngày hạnh phúc cuối cùng bên em. Tôi muốn dẫn em đi tất cả những nơi mà chúng tôi từng đi qua, một ngày chỉ có chúng tôi, dù ngày mai có ra sao đi nữa. Vừa sáng ra tôi lại nhắn 1 tin quen thuộc gửi đến PxH:


- “Dậy em ơi, mùi khét đã bay tới tận phòng anh rồi”


- “Plè, em dậy từ sớm rồi anh” – Tin nhắn tôi nhận được


- “Sao hôm nay giỏi thế” – Tôi trêu


- “Hôm nay mình về Q9 anh hén, em đi xe bus xuống trước, anh xuống sau nhé”


- “Cũng được, em đi xe cẩn thận nhé” – Tôi reply


Tôi không muốn nói về cái hẹn 1 tháng, tôi sợ, thật sự sợ câu trả lời. Tôi sợ, sợ không chịu đựng được nữa, tôi sẽ gục ngã mất, ai sẽ kéo tôi đứng dậy, hay tôi sẽ nằm lì tại đó và chờ đợi một sự giúp đỡ thần kì từ các đấng thiêng liêng? Tôi hít một hơi dài, rồi nhìn ra ngoài cửa sổ. Hôm nay trời xanh và trong quá, nắng trải dài lên những căn nhà xung quanh. Ước gì… mà ước thì được gì, hiện tại vẫn là hiện tại… tôi không biết làm gì ngoài việc chuẩn bị tinh thần mà đón nhận… Buồn…


Tạm gác qua những suy nghĩ hỗn độn của ngày hôm nay, tôi phải vui vẻ lên chứ vì hôm nay là một ngày đặc biệt kia mà…


Tôi xuống Q9 thì cũng đã 11h trưa. Cái nắng nóng làm áo tôi ướt nhẹp vì mồ hôi. Vừa vào đến nhà em lại chạy ù ra đón.


- “Sao xuống trễ quá vậy anh” – Em vẫn tươi cười


- “Cái xe nó bị khùng khùng em” – Tôi cười ngượng ngạo


- “Vô đi anh, em làm cơm rồi”


- “Món gì thế” – Tôi hỏi


- “Hôm nay chỉ có rau muống và tàu hủ chiên thôi anh” – Giọng em hồn nhiên.


Câu nói của em làm tôi bất chợt nhớ về ngày xưa… Cái ngày mà chúng tôi phải sống với những đồng tiền ít ỏi, cái ngày chỉ có rau muống và tàu hủ, cái ngày mà tôi hạnh phúc…


- “Thế em ăn có được không? Hay anh mua cái khác cho em nhé” – Tôi nói như một phản xạ


- “Anh ăn sao, em ăn vậy, có gì mà không nỗi anh” – Em kéo tay tôi vào nhà


Bữa cơm vẫn vui vẻ như ngày nào, vẫn tiếng nói cười của 2 đứa, vẫn chộn rộn khen chê: nước mắm hôm nay mặn quá, rau em xào còn sống nè, tàu hủ chả giòn gì cả… “Xí, anh giỏi thì làm thử em coi” – Lúc nào cũng thế, tôi lại phải kèo nèo năn nỉ, và lại bị nhéo một cái rõ đau.


- “Này, đánh người là có tội đấy nhé” – Tôi càu nhàu


- “Ngon thì lên báo công an đi, coi ai xử em” – Em cười tít mắt


Tôi không nói gì chỉ mỉm cười cho qua, cái bữa cơm đạm bạc vẫn còn đó, nhưng sao tôi cảm thấy thiếu thiếu một chút gì ấy nhỉ?


- “Em lên đây anh ôm ngủ chút” – Tôi nằm dài đểnh gọi em


- “Hay quá hen, em đang rửa chén nè, anh nằm sướng quá mà” – Em nói vọng lên


- “Để đó đi, chút anh rửa cho”


- “Thôi gần xong rồi, chờ em chút”


Tôi nằm nhìn lên trần nhà, cố gắng thu lấy những hình ảnh của ngày hôm nay. Sau hôm nay, tôi và em sẽ ra sao? Cái câu hỏi đó ứ ám ảnh tôi, làm sao để thoát ra khỏi nó đây…


- “Anh, em về Q10 chút, nhà gọi, tối anh ra ghế đá mình hay ngồi nhé” – Em lay lay tôi


- “Sao về sớm vậy” – Tôi nói giọng lơ tơ mơ


- “Mẹ em gọi, tối 6g30 nha anh”


- “Để anh chở em về nhe” – Tôi chiều lòng em


- “Thôi, em đi xe bus cũng được anh à, anh đi xe cẩn thận đó” – Em nhắc


- “Vậy anh chở em ra trạm xe bus được không?”


- “Ừm”


Tôi choàng tay ôm em, tôi biết, có lẽ hôm nay là ngày cuối cùng mà tôi và em ăn lại bữa cơm nghèo ở Q9. Bữa cơm chỉ toàn rau muống và đậu hủ… Tôi cứ mong thời gian đừng trôi nữa, hãy đứng yên lại để tôi có thể tận hưởng cái giây phút này, cái giây phút mà không bao giờ có lại…


Số phận – Tôi ghét cái mà người ta thường hay nói. Tại sao nó lại cho tôi gặp em, rồi cũng chính nó lại làm cho chúng tôi mỗi người 1 ngã. Trên đời này mọi việc đều được thượng đế sắp đặt hết rồi sao? Có lẽ thôi là kẻ hèn kém, không vượt qua được nó, cứ mặc cho nó dày vò thân xác tồi tệ của chính tôi…


Tôi thẩn thờ chạy về nhà sau khi chở em ra bến xe bus. Tôi không muốn nói chuyện với ai, tôi cần sự yên tĩnh, cần một khoảng riêng cho tâm hồn đang rạn nứt… Tôi nằm ì trong phòng, đầu tưởng tượng ra một viễn cảnh hoang đường là em sẽ cùng tôi đi tiếp đoạn đường còn lại… Tôi mơ đủ mọi thứ, từ những chuyến du lịch, tới những bữa cơm chỉ có rau và đậu hủ… Và nếu như có một phép màu kì diệu, thì tôi xin đánh đổi tất cả mọi thứ để được cái viễn cảnh trong mơ ấy…


Chiều… Con đường trở nên tấp nập, kẻ đi chơi, người đi chợ, học sinh thì cứ tiếu ta tiếu tít dàn một hàng dài xe đạp, tôi chợt ước ao về cái thời áo trắng, chỉ có ăn và học, không phải lo nghĩ gì nhiều… Lang thang đến cái ghế quen thuộc, tôi ngồi đó… Mắt nhìn lung tung, rồi tập trung vào một đôi ngồi cùng hướng. Họ vui vẻ như tôi hồi trước… Tiếng nói cười rôm rả làm cho tôi mấy phen chạnh lòng…


Ngồi được một lúc thì em chạy xe đến, vẫn cái áo xanh nhạt mà em





ThichDocTruyen.Yn.Lt












«‹101112›











ThichDocTruyen.Yn.Lt




quyết lùng cho bằng được, em nhìn tôi hỏi:


- “Anh tới lâu chưa”


- “Vừa tới thôi em” – Thật ra cũng được một lúc rồi


- “Sao cái ghế này người ta cứ để hoài anh ha” – Em vừa nói vừa ngồi xuống


- “Để cho em có cái mà đếm chứ” – Tôi cười


- “Anh… em… có điều muốn nói…” – Giọng em ấp úng


- “Anh đang nghe đây, em nói đi”


- “Anh có dám cưới em không?” – Giọng em thủ thỉ


- “Dám” – Tôi đáp nhanh


- “Sao anh lại tốt với em vậy”


- “Anh không biết, đơn giản

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Cho Tôi Xin Một Vé Đi Tuổi Thơ Full

Truyện Có Gấu Là Người Hàn Voz Full

Đồ ngốc! Anh yêu em

Đau xót khi biết anh bỏ tiền thuê tôi không phải để mua vui mà là để làm bàn đạp cho tình yêu của anh ấy

Người nhà