Chuyện Tình 5 Năm Trước Voz Full - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
Ring ring

Chuyện Tình 5 Năm Trước Voz Full (xem 2167)

Chuyện Tình 5 Năm Trước Voz Full

chỉ vì anh yêu em” – Tôi mỉm cười


- “Nhưng em không dám lấy anh, vì thực sự là em không xứng đáng”


- “Sao lại nói thế”


- “Tuần sau em đám cưới với B rồi” – Em nói giọng run run


- “Anh biết, em nói tiếp đi” – Giọng tôi thờ thẫn


- “Em yêu anh, nhưng em lại không thể nào bỏ gia đình em được…” – Em nói đứt quãng


- “Mình chia tay em nhé” – Tôi nói hộ em câu cuối cùng


Một cảm giác nghẹn đắng ở cổ họng, tôi cười trong vô vọng, cố hết sức bình sinh nén lại, không lộ ra chút cảm xúc nào… Em lại ôm tôi… Cái ôm hôm nay sao kì thế nhỉ? Nó không còn ấm áp như những lần trước, mà nó lại đem về cho tôi những vết thương đến bây giờ vẫn chưa lành được…


- “Thôi, coi như có duyên mà không phận, anh chúc em hạnh phúc”


- “Sao anh không chửi em, đánh em” – Em đã ngấn lệ


- “Anh không có thói quen đó, và nếu có làm như vậy, liệu có giải quyết được gì không” – Giọng tôi vẫn đều đều


- “Em xin lỗi…” – Nước mắt em đã rơi


- “Đừng khóc, em khóc làm anh đau đấy” – Tôi mỉm cười lau nước mắt cho em


- “Anh hãy quên em đi, em không đáng” – Giọng em nức nở


- “Quên hay không là chuyện của anh, em hãy ráng sống thật hạnh phúc nhé”


- “Sao anh lại như vậy, sao anh tốt với em như thế” – Nước mắt lăn dài trên má em


- “Anh đã nói rồi, đơn giản vì anh yêu em, nên anh muốn em có những điều tốt đẹp nhất”


- “Em còn nhớ anh đã nói gì không?” – Tôi hỏi em, em im lặng… chỉ thút thít


- “Khi nào em gặp một người khác, em yêu hơn anh, tốt hơn anh thì lúc đó anh sẽ là người ra đi. Bây giờ đã đến lúc rồi em à” – Tôi xoa đầu em


- “Đừng buồn anh nhé, hãy tìm một người khác tốt hơn em” – Mắt em đã ướt nhẹp


- “Khờ quá, với anh em là người tốt nhất” – Tôi vẫn mỉm cười


Nơi chúng tôi từng hạnh phúc, từng vui vẻ bây giờ lại là nơi kết thúc… Trớ trêu cho cái số phận khố nạn của tôi…


- “Thôi trễ rồi, em về đi” – Tôi giục em


- “Em chưa muốn về” – Em lắc đầu ngoai ngoải


- “Thôi về đi, anh không sao đâu” – Tôi cười


- “Em… em có thể kêu anh một tiếng ông xã không?” – Em nhìn tôi van nài


- “Thôi, ai mà kêu như vậy, về sớm đi em” – Tôi ngăn


- “Cố vượt qua anh nhé, chúc anh luôn sống tốt, em sẽ không bao giờ quên anh…” – Em đứng lên bước vội đi


Tôi thừ người, hết thật rồi, dấu chấm hết cho cuộc tình của chúng tôi…


- “Em…” – Tôi gọi nhanh. Em ngoảnh lại nhìn tôi…


- “Cho anh ôm em một lần cuối nhé” – Giọng tôi xìu xuống, em khẽ gật đầu


Tôi ngập ngừng tiến lại, ôm chầm lấy em… Qua hôm nay, em sẽ thuộc về người khác, tôi đang dần mất em trong cuộc đời này…


- “Anh sẽ không bao giờ gặp em nữa đâu, em trả anh lại chiếc nhẫn nhé, vì bây giờ em không cần nó nữa” – Tôi kìm để cho nước mắt không rơi


Em lặng lẽ tháo cọng dây chuyền xuống và lấy chiếc nhẫn trả tôi. Tôi nắm chặt…


- “Thôi em về đi, sống tốt em nhé, chúc em hạnh phúc” – Tôi quay lưng, mặc em thờ thẩn tiến về chiếc xe và rồ ga đi mất


Khi tôi quay lại thì… bóng em đã nhỏ xíu ở cuối con đường, tôi ngồi thừ xuống ghế và… tôi… khóc… Những giọt nước mắt cứ trào ra, tôi không thể nào ngăn lại được, tay tôi đấm ầm ầm vào chiếc ghế vô tội ấy… Tôi như muốn phát điên lên, tối mún thét lên thật lớn, tôi muốn mình nổ tung như một quả boom, tôi… muốn quay về quá khứ…


- “Mày khóc thì được gì, mày đau thì được gì” – Lý trí an ủi


- “Hãy để cho tao khóc, vì hiện tại, tao đang rất đau” – Con tim thổn thức


- “Không, mày phải đứng dậy, phải vượt qua, đừng gục ngã” – Lý trí níu lấy chút sức lực cuối cùng


- “Hết rồi mày à, tao đã không con sức…” – Con tim uỷ mị


Tôi quen em vào một ngày mưa và chia tay vào một ngày nắng đẹp… Sao lại kì lạ thế nhỉ? Chiếc nhẫn trong tay tôi đây mà, nhưng người thì bây giờ đã biến đây đâu rồi nhỉ? Tôi nhìn chằm chằm vào nó, đưa nó lên hôn một cái và tôi quăng mạnh xuống dòng sông…


- “Này anh, đố anh có bao nhiêu cái đèn đường” – Giọng nói quen thuộc đang ríu rít, nó làm tôi giật mình quay lại


- “Anh không biết, chắc 20 cái” – Một thằng con trai trả lời


- “Khỉ, 16 cái thôi” – Đứa con gái cười gian manh


- “Sao em biết” – Thằng con trai thắc mắc, đưa tay lên gãi đâu


- “Không tin anh chạy xe ra đầu đường đếm thử đi” – Đứa con gái lật lọng


- “Dụ anh hả” – Thằng con trai cù đứa con gái cười khúc khích


Một làn gió thổi qua, cuốn đi những hình ảnh ấy… Tôi đã điên rồi… Nỗi cô đơn đang dần xâm chiếm lấy tôi, cái hơi lạnh của những tảng băng Bắc Cực đang tấn công tôi từ mọi phía… Lạnh… Lạnh… vô cùng…


Vâng, tôi yếu đuối, tôi nhu nhược, tôi chả hơn gì một đứa nhóc tì, tôi bây giờ không còn một chút sức lực nào để bước tiếp, chắc tôi sẽ nằm ì nơi đây, bây giờ ước mơ của tôi vô cùng đơn giản: Ước gì có một người nào đó khóc cùng tôi…


Lặng lẽ trên chiếc xe cà tàn nay đã vắng em, tôi lê thân mình qua từng ngõ ngách mà tôi với em đã từng đến… Đêm… sự tĩnh lặng đến đáng sợ, hình như hôm nay mọi người ít ra đường thì phải…


Bây giờ chỉ còn một thằng khùng với trái tim đầy tật nguyền làm bạn với màn đêm…


Đến những cái đèn đỏ nó cũng ăn hiếp tôi, hình như nó cứ chực chờ tôi đến thì sáng đèn hay sao ấy…


- “Này đi xe ôm mà không ôm là sao hả cô” – Giọng tôi vang vang trong đầu


- “Dừng đèn đỏ phải cho em xả hơi chứ” – Giọng nói quen thuộc láo cá


- “Không, ôm ngay, không ôm là đi bộ á” – Tôi hù


- “Ôm thì ôm, sao mà khó tính quá nha xã” – Em cười


Quái! Không lẽ hệ thần kinh của tôi có vấn đề thật hay sao? Đèn đỏ mày có tắt không – Tôi hét toáng lên, làm cho vài người xung quanh phải nhìn về phía tôi, rồi đèn xanh bật sáng, họ nhìn tôi lắc đầu rồi phi xe đi mất…


Trong những giấc mơ tôi đều thấy em, đều thấy những hình ảnh cả hai đứa ở Vũng Tàu, lại thấy về bữa cơm nghèo rau muống và đậu hủ, rồi lại thấy hình ảnh tôi ôm em tại chiếc ghế ngày xưa… Tôi lại giật mình và nước chảy dài ở hai khoé mắt… Một mình trong căn phòng tối̷

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Dốc hết tiền của chăm em, tới ngày em cho tôi trắng mắt

Đầy tháng cháu nội, mẹ chồng chỉ cho vài trăm nghìn trong khi bà tặng cháu ngoại cả cả cây vàng và điều bất ngờ một năm sau

Hành trình tình yêu

Ngày ly hôn, chồng thông báo cho mình một tin vừa mừng vừa đau vô hạn

“Con xin mẹ đừng miệt thị vợ con nữa, cô ấy là người đã nuôi cả gia đình mình đấy!”