Chuyện Tình 5 Năm Trước Voz Full - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
XtGem Forum catalog

Chuyện Tình 5 Năm Trước Voz Full (xem 2172)

Chuyện Tình 5 Năm Trước Voz Full

rồi mẹ em ở với ai, nói dại chứ đêm hôm lỡ có chuyện, ai biết mà lần” – Tôi ráng nói tiếp


- “Em biết, nhưng em không quen sự xuất hiện của một người lạ trong nhà em” – G vẫn bướng


- “Thì có cái gì quen liền đâu, phải tập dần dần chứ, chứ không lẽ em để mẹ sống vậy sao? Buồn lắm…” – Tôi lại giỡ trò tội nghiệp


- “Em biết, nhưng… ” – Giọng G có vẻ siêu lòng


- “Thì anh nói vậy thôi, còn quyết định là tuỳ vào em” – Tôi nói xong hất đầu vào phía phòng khách


G ngước nhìn vào, thấy mẹ G đang ngồi lặng lẽ một mình xem TV, chắc có lẽ G tự hiểu ra đôi khi mẹ G cảm thấy cô đơn tột cùng mà G nào có hay…


Nhớ khi trước… Phòng G nhiều truyện tranh lắm, cứ hễ có truyện mới là G mua, coi xong, cô nàng sắp xếp gọn gàng và bỏ vào trong tủ, G cực kỳ quý truyện, ai mà đụng vô thì đừng hòng mà yên thân với ẻm. Thằng nhóc con riêng ông dượng chắc khoảng 10 tuổi, tính hơi nhút nhát, nên mẹ G rất thương. Cứ hễ lần nào thằng cu ấy qua là mẹ G đều ưu tiên nấu những món mà nó thích, đôi khi làm cho G phát điên lên, cô nằm ì trong phòng, chả thèm xuống… Bữa, nhân lúc G ra ngoài, thằng nhóc lọ mọ lên phòng G đọc truyện ké, G về bắt được:


- “Biến ra khỏi phòng tao” – G hét lên ầm ĩ, còn thằng nhóc lộ rõ vẻ sợ sệt


Mẹ G hớt hải chạy lên lầu dẫn thằng nhóc xuống, để lâu thêm tí chắc G dám đánh nó nhừ đòn… G thù thằng nhóc lắm… Kể từ lúc đó, thằng cu ấy chẳng dám lên lầu, toàn lẩn quẩn ở phòng khách mà xem TV, cứ thấy G là nó lại khép nép, rồi chạy ù xuống nhà bếp với mẹ G, thấy mà tội…


Nhưng bây giờ lại khác, G thường xuyên giả bộ để quên truyện tranh ở phòng khách, G biết thằng nhóc đọc đến tập mấy, rồi mỗi lần nó qua, G lại để hơn chục tập tiếp theo trên bàn… Lúc mọi người lui cui không để ý, G còn cho nó kẹo và bánh nữa. Nhưng hễ ai mà bắt gặp là G lại giở cái vẻ mặt coi như mình ghét nó lắm, rồi ngoe nguẩy đi lên phòng. Cả nhà đều biết, nhưng chả ai thèm nói, cứ tự mỉm cười với nhau.


Đúng là khi có tai hoạ thì mọi thứ bất hạnh đều đổ xô vào một lúc, còn lúc có niềm vui, thì không biết chuyện vui đâu cũng kéo về một lượt, tinh thần tôi phấn chấn lắm, cứ như người vừa thức tỉnh sao cơn mê…


- “Dạo này có gì vui thế anh” – G lườm tôi


- “Có gì đâu, vui thì vui thôi” – Tôi cười


- “Anh dạo này lạ lắm nha, em là em nghi lắm à” – G ranh mãnh


- “Thấy em êm ấm với dượng và thằng nhóc, anh vui thôi” – Tôi chọc


- “Xời, làm gì có, chẳng qua là…” – G bỏ lỡ câu


- “Là sao…” – Tôi hỏi dồn


- “Ứ nói” – G đánh tôi một cái rồi cười hì hì


- “Ê, không có cái vụ hành hung người khác nha cô, tôi báo công an đấy” – Tôi xoa xoa lưng


Những ngày vui vẻ bên em, nó lại cho tôi thêm sức sống, tôi muốn quên hết tất cả những chuyện đã xảy ra vì tôi đang có một hi vọng, cho dù nó mong manh, nhưng nó tạo cho tôi một nghị lực tin tưởng vào tương lai… Chúng tôi vẫn thường xuyên gặp nhau, đôi khi tôi cũng phát điên vì những tin nhắn mùi mẫn mà B nhắn cho em, những lúc đó em chỉ cười trừ…


- “Bỏ đi anh, nhắn tin thôi mà”


- “Nhưng nó làm anh khó chịu” – Giọng tôi chát chúa


- “Vậy mai mốt đi với anh, em sẽ xoá hết tin nhắn, tắt luôn điện thoại” – Em chiều ý tôi


- “Nói là phải làm đó nha” – Tôi cười mãn nguyện


Đúng thật, lúc em đi với tôi, em toàn tắt máy, tôi cũng không đá động gì đế chuyện kia, chi biết khi với em, chúng tôi là của nhau… Một khoảng trời riêng của hai đứa, không có thủ đoạn, không có những toan tính mà chỉ có một tình yêu nồng cháy…


- “Anh” – Em lại lay tay tôi


- “Sao?” – Tôi nhìn em


- “Mình đi Vũng Tàu tiếp hén” – Em cười


- “Đi hoài không ngán sao?” – Tôi giật mình hỏi


- “Có gì đâu mà ngán, hay anh đi với em, anh ngán” – Em lại giở giọng nũng nịu


- “Không, đi với em thì đâu mà không được” – Tôi xoa đầu em


Thế là bọn tôi lại đi Vũng Tàu, vẫn băng qua những con đường quen thuộc để về với biển… Cái cảm giác bồi hồi như thuở nào vẫn còn đó, em đang ngồi cạnh tôi, hai đứa vẫn im lặng, phóng tầm mắt nhìn xa xôi ra biển, nhưng đợt xóng vẫn đều đặn vỗ rì rào, gió vẫn miên man thổi…


- “Bây giờ mà có một điều ước thì anh sẽ ước gì” – Em ngả đầu vào vai tôi


- “Anh không biết, chứ còn em ước gì” – Mắt tôi vẫn nhìn ra biển


- “Em ước anh với em cứ mãi thế này” – Em vòng tay qua ôm tôi


- “Không chán anh à” – Tôi ghẹo


- “Thế anh muốn chán à, em chán thật đấy” – Em rụt tay về, giọng có vẻ giận


- “Giỡn thôi mà, em, cái gì kìa” – Tôi giả bộ hốt hoảng chỉ tay về 1 phía


Em vừa quay đầu sang nhìn, tôi lợi dụng hôn em 1 cái vào má, rồi cười đắc chí:


- “Bị lừa nhé, ha ha”


- “Lợi dụng nè, lừa em nè” – Em nhéo vào hông tôi, bọn tôi cười khúc khích


Hạnh phúc của chúng tôi đơn giản chỉ có vậy, chỉ cần hai người ở bên nhau, cùng ngắm nhìn về biển nhưng lúc nào cũng tràn ngập tiếng cười, lúc đó tôi chỉ ước… thời gian ơi xin đừng trôi thêm nữa…


Chap 22: Khó hiểu


Cuộc sống không việc gì có thể biết trước, hãy học cách chấp nhận sự thật, dù mình có là người thất bại đi chăng nữa. Xin mượn một câu nói của nghệ





ThichDocTruyen.Yn.Lt












«‹91011›»











ThichDocTruyen.Yn.Lt




sĩ Thành Lộc: “Đừng nên trốn tránh hay đối đầu với nỗi đau, mà hãy đễ nó xuyên qua mình và hãy thưởng thức một cách trọn vẹn và xem đây như một món quá của thượng đế”…


Sau chuyến đi ấy, tình cảm trong tôi cũng đã hoàn toàn được hàn gắn một cách ngoạn mục. Tôi vẫn yêu em như xưa, vẫn lo lắng và luôn muốn đi cùng em cho đến hết cuộc đời này. Đang mãi mê với những dòng suy nghĩ thì điện thoại tôi lại reo lên, một số điện thoại lạ hoắc:


- “Alo” – Tôi trả lời


- “Có phải số điện thoại của **** không?” – Một giọng trung niên quen thuộc nhưng bất giác tôi không nhận ra


- “Dạ phải, ai vậy ạ”


- “Cô là má S của con N”


- “Dạ, có gì không cô” – Tôi miễn cưỡng đáp vì tôi cũng không ưa bả cho lắm


- “Dạo này cháu còn gặp con N không?” – Bả thăm dò


- “Dạ còn” – Tôi cố tình đáp


- “Sao kì vậy, cháu biết nó cũng sắp có chồn

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Truyện Vợ Ơi Anh Biết Lỗi Rồi Full

Vợ Lạnh Tanh Tuyên Bố Lý Do Ngoại Tình

Năm Ấy Được Gặp Anh

Đẻ thuê cho 3 người đều mẹ tròn con vuông nhưng đến con mình thì – “Rửa mặt bằng nước mắt”

Luôn Có Một Chốn Bình Yên Để Trở Về Khi Mỏi Mệt: Nhà Có Bà