Tôi luống cuống thu xếp giấy tờ rồi phóng vọt đi, bỏ đằng sau những tiếng phàn nàn của ông sếp khó tính. Tôi muốn hét lên thiệt to, tôi cảm thấy con người mình bị ức chế sao sao ấy, một cảm giác bực bội khó tả… Họp hành xong tôi thở phào nhẹ nhõm, vì đã không to tiếng hay gây sự với bất kì người nào trong bàn họp… Cầm xấp giấy tờ bước lững thững xuống cầu thang thì điện thoại tôi báo có tin nhắn:
- “Tối nay mình gặp nhau nha anh” – Tin nhắn từ em
Một chút vui, một chút mừng, nhưng gặp nhau để làm gì? Thôi kệ, miễn là được gặp em, tôi mỉm cười rồi trả lời: “OK, tối anh qua rước em”
- “Em sẽ chạy qua anh”
- “OK” – Một chút phấn khởi đã tìm đến sau một ngày tồi tệ…
Nó tươi tỉnh hơn một chút, nó cảm thấy được an ủi phần nào khi thấy em vẫn còn nhớ đến nó, một cảm giác hạnh phúc sau bao ngày thiếu vắng…
- “Em tới rồi, anh ra đầu hẻm đi” – Giọng từ em
- “Chờ anh chút, anh ra liền đây” – Tôi vui vẻ
Em vẫn như ngày nào, vẫn là một cô bé nhỏ nhắn mà tôi muốn che chở cho đến hết cuộc đời này, em đứng đó, nhìn thấy tôi, em vẫy vẫy tay
- “Em chờ lâu không” – Tôi cười
- “Cũng mới à, em gọi là anh ra luôn đó chứ” – Em trả lời
- “Thôi lên xe đi dạo chút em hén” – Tôi hối
Tôi chở em dạo qua những con phố Sài Gòn đủ ánh đèn đầy màu sắc, em vẫn ôm tôi, cái hơi ấm ấy tôi vẫn cảm nhận được, tôi mặc kệ, tôi không cần biết ngày mai ra sao, nhưng hiện bây giờ tôi cứ muốn thời gian cứ dài thêm, để tôi có thể ở bên em lâu hơn, để thoả những mong ước lâu nay…
- “Anh không hỏi gì em sao?” – Em dựa đầu vào tôi hỏi
- “Em muốn anh hỏi gì” – Tôi cười
- “Những gì đã xảy ra”
- “Em có muốn nói không”
- “Thế anh có muốn hỏi không?”
- “Có. Nhưng chút nữa đã, còn hiện giờ anh đang rất vui và anh không muốn mất thời gian về những chuyện đó” – Tôi lại cười
Chiếc xe lại tiếp tục lăn bánh qua những nẻo đường, em vẫn ôm tôi, còn tôi thì đang tận hưởng giây phút ngọt ngào này… Thời gian trôi đi lặng lẽ…
Dừng lại trước công viên GĐ, tôi dựng chống đứng, bọn tôi ngồi đấy… nhìn ra phía ngoài đường đầy xe đang thi nhau lướt vội…
- “Bây giờ em nói đi, anh nghe” – Tôi nói
- “Dạ… chuyện này… cũng là lỗi tại em” – Giọng em chùng xuống
- “B là người ‘đầu tiên’ của em…” – Em nói nhỏ sau một lúc chần chừ
- “Anh không quan tâm chuyện đó” – Giọng tôi lọt thỏm
- “Bọn em đã làm đám hỏi trước khi B đi Úc, lúc đó em buồn quá nên mới chơi game, rồi gặp anh…” – Em bỏ lững
- “Thế hiện giờ em có yêu B không?” – Tôi không nhìn em, mắt hướng ra đường
Em khẽ gật đầu… Tôi thì mỉm cười…
- “Thế em có yêu anh không?”
- “Có” – Em nói nhỏ như sợ người ta nghe thấy
- “Thế bây giờ em tính sao?”
- “Em không biết”
- “Vậy tại sao em lại muốn gặp anh?”
- “Vì em nhớ anh…” – Em xoay đầu đi chỗ khác
- “Em không sợ B biết được à”
- “Em không nói cho B biết, chuyện anh với em nhà anh B cũng có ai biết đâu”
Tôi chợt tỉnh ra, đúng là con người một khi đã muốn đạt được mục đích thì bất chấp mọi thủ đoạn để hoàn thành, chuyện chúng tôi như thế mà gia đình em vẫn giấu được, tôi thật sự sợ hãi…
- “Bây giờ giữa anh và B, em sẽ chọn ai”
- “Em không biết” – Giọng em nhỏ xíu
- “Em nhớ anh đã từng nói gì không?” – Tôi nhìn em
- “Anh nói gì?’ – Em hỏi nhỏ
- “Khi nào em gặp được người, em yêu hơn anh và tốt hơn anh, anh sẽ ra đi, anh nghĩ cũng đã đến lúc rồi” – Tôi mỉm cười, dù trong lòng tôi rất đau
- “Không, em không muốn phải xa anh…” – Em cầm tay tôi, nước mắt em đã rơi
- “Cuộc vui nào rồi cũng sẽ tàn thôi em à” – Tôi lấy tay lau nước mắt cho em
- “Anh… anh… có thể cho em một cơ hội không?” – Giọng em van nài
Câu nói của em làm cho tôi phải suy nghĩ, nhưng cho em một cơ hội thì có giải quyết được gì không? Nếu tôi đồng ý, tôi có phải là kẻ phá hoại tình cảm của em và B? Một mớ suy nghĩ hỗn độn trong đầu tôi…
- “Được không anh…” – Em lay nhẹ tay tôi
- “Để làm gì” – Tôi trả lời trong vô thức
- “Em muốn kiểm tra lại tình cảm của mình, em muốn biết thật sự mình cần ai” – Em nhìn tôi nghiêm túc
- “Em cần bao nhiêu thời gian” – Tôi bất giác trả lời
- “Một tháng, nhiêu đó đã là quá đủ với em” – Giọng em nhỏ xíu
- “OK, anh sẽ chờ”
Một hi vọng le lói trong đầu nó, có chút gì đó ấm áp đang xoay vòng trong trái tim đầy vết thương đang rỉ máu… Sao thế nhỉ, sao mình lại thế này? – Nó tự hỏi
Chuyện nó gặp em, nó giấu biệt không cho G biết, G dạo này cũng chăm chỉ đi học anh văn, đôi khi còn hiện rõ vẻ thích thú, mẹ G mừng lắm, ngày càng quý tôi hơn, thường xuyên mời tôi qua ăn cơm cùng, tôi lúc nào cũng giả bộ khách sáo:
- “Tự nhiên giờ bác tốn thêm cơm nuôi con”
- “Mày ăn nhiêu dữ vậy, nhớ qua đúng giờ đó, qua trễ thì rửa chén ráng chịu à nha” – Giọng mẹ G trêu
- “Dạ hông sao, có mì gói cũng được mà, con dễ nuôi lắm, mà con biết bác đâu nỡ” – Tôi cười hì hì
- “Cái thằng khéo miệng” – Mẹ G vui vẻ
Đơn giản chiếm được cảm tình của gia đình G là vì tôi cũng có công lớn hàng gắn được tình cảm của ông dượng và G, tuy không nói ra thành lời, không biểu hiện trước mặt, nhưng tôi biết G đã phần nào hiểu cho mẹ, và đã mở lòng ra một chút với người cha kế, tôi còn nhớ lúc cả 02 ngồi ngoài cửa nhà G hóng mát:
- “G này, anh có chuyện muốn nói” – Giọng tôi nhỏ nhẹ
- “Anh nói đi em nghe” – G nhìn tôi vẻ thăm dò
- “Anh biết anh không nên xen vào chuyện gia đình em, nếu em đồng ý nghe thì anh mới dám nói” – Tôi giả bộ rụt rè
- “OK, anh nói đi, có gì đâu” – G cười
- “Anh thấy… chuyện dượng em ấy, anh thấy ổng cũng tốt, lo cho em, lo cho mẹ em, thì em cũng nên…”
- “Thôi nói cái khác đi” – Tôi chưa nói hết câu thì G ngắt lời
- “Anh biết rất là khó chịu, nhưng em nghĩ coi, nhà có 02 mẹ con, lỡ sau này em lấy chồng,