- “Ủa, mấy nay nó đi chơi với thằng B chứ có ra phụ bác đâu, tại thằng B mới bên Úc về” – Mẹ em giả bộ ngạc nhiên
- “Dạ, con nghe sao, con biết vậy thôi à, chứ cái này con không rành” – Tôi cười ngượng
- “Tụi nó xa nhau cũng lâu, giờ gặp lại chắc nhiều chuyện để nói lắm, mới sáng này tụi nó đi đâu nữa rồi không biết” – Bả ra vẻ vô tư, còn tôi thì chỉ mỉm cười
- “Bác coi con như con cháu trong nhà, nên giờ bác nói luôn cho con hiểu, không phải bác ghét bỏ gì con, nhưng thằng B với N, tụi nó cũng thương nhau lâu rồi, đáng lẽ cưới luôn rồi đó chứ, mà tại thằng B nó phải qua Úc học, nên đành gác lại, giờ nó học xong, chắc cuối năm nay bác gả con N luôn” – Giọng bả điềm đạm nghe muốn ứa gan
- “Hai bên gia đình nói chuyện hết rồi, thôi thì coi như con với N có duyên mà không phận, con ráng kiếm một người khác đi” – Bả nói tiếp
- “Bác biết con buồn lắm, nhưng chuyện cũng lỡ rồi, bác cũng cám ơn con trong thời gian qua đã giúp con N dùm bác, nhưng giờ thì con khỏi phải làm chuyện đó, con hãy quên nó đi”
Nghe những lời đó, nếu không kiềm lòng, chắc tôi đã rơi nước mắt, những câu nói của mẹ N nhưng những vết dao cứa vào tim tôi, đau nhói, tôi không biết phải nói sao đây, mà cũng phải, cái thằng nhân viên quèn với hai bàn tay trắng như tôi thì làm sao lo được cho em cơ chứ, đành chấp nhận thôi mày à – Tôi tự nhủ
- “Nếu N muốn như thế thì cháu sẽ làm như thế” – Tôi nói đứt khoảng trong mặn đắng
- “Bác hi vọng con hiểu dùm cho N và bác’ – Giọng bả giả vờ đồng cảm.
Tôi chưa kịp trả lời thì ngoài cửa có tiếng xe, tôi xoay đầu nhìn ra thì thấy em đang bước xuống xe của thằng con trai đó. Em thấy tôi, mặt em có vẻ hoảng, còn mẹ em thì bỏ tôi ngồi đây đi ra cổng, cố tình nói lớn:
- “Vô nhà chơi con, hai đứa mới đi đâu về đó”
- “Đi nhà sách cô” – Giọng thằng kia lên tiếng. Còn em đứng đó nhìn tôi, tôi biết chắc bây giờ em không biết phải nói những gì… Thằng kia đang lui cui dắt chiếc SH vào, tướng tả cũng cỡ tôi thôi, nhưng được cái nó trắng hơn, biết cách ăn mặt hơn tôi, à nó có đeo kính cận, có vẻ trí thức hơn cả tôi.
- “Vô đây, đây là B, sắp làm rể nhà bác, còn đây là **** bạn thân của con N, hồi xưa nhờ **** mà con N mới được như vầy đó chứ” – Mẹ N giới thiệu
- “Hôm nay sẵn bữa, mấy đứa ở lại ăn cơm với bác luôn nha” – Bả cười tươi tắn
Thằng kia mặt đỏ gất vì mắc cỡ, còn tôi thì nở một nụ cười cay đắng… Em lúc này chỉ biết im lặng, em nhìn tôi, rồi lại nhìn thằng đó, tôi biết em khó xử lắm, ánh mắt chúng tôi chạm nhau rồi cả hai vội nhìn ra hướng khác… Tôi thò tay lấy điện thoại nhá máy qua cho G, đúng như tôi dự đoán G gọi liền cho tôi, chưa kịp để G nói gì thì tôi vội:
- “Dạ con nghe, dạ, dạ, để con về liền” – Tôi giả bộ nói xong cúp máy
- “Dạ nhà con có việc phải về gấp, chắc con không ăn cơm được rồi bác, con xin phép bác con về, hai bạn ở lại vui nha” – Tôi vừa nói vừa gật đầu với mẹ N, rồi quay sang 02 người ấy.
- “Vậy thôi, con về, con nhớ những gì bác nói nhe, N ra mở cửa cho bạn về” – Mẹ N nói giọng dịu dàng đầy giả dối
Tôi đứng lên, đi ra cửa nhà, dừng lại ngay cái bao chứa đầy tượng, liếc nhìn 1 cái rồi bước ra sân dẫn xe đi về. Em đã mở cửa sẵn cho tôi
- “Cám ơn em nhé, thôi vào nhà đi, anh về đây, à, cái bao rác ấy nhớ vứt cho sạch nhà luôn dùm anh nghen” – Tôi vẫn cười
Còn em bây giờ đôi mắt đã đỏ hoe, em khẽ lắc đầu, nhưng giờ chuyện đó còn quan trọng nữa không? Tôi mỉm cười rồi rồ ga đi mất…
Tôi bây giờ chỉ cảm thấy chua xót và nhục nhã, có một cái gì đó đang nghẹn ở cổ tôi, lòng ngực như muốn banh ra. Những thứ mà khi xưa hai đứa hì hục tô tô vẽ vẽ, giờ chỉ còn là… rác… Một nỗi buồn vô tận…
Chap 20: Vô hồn
Đừng quá tô vẽ cho tình yêu khi bạn thực sự chưa biết chuyện gì sẽ xảy ra vào ngày mai… Tình yêu giống như đi biển vậy, bạn thích cái cảm giác mênh mông của biển trời, mặc cho đôi chân trần bước đi trên bãi cát dài mềm mịn, thả hồn tưởng tượng theo từng con sóng, nhưng chỉ sơ xuất một chút thôi, bạn sẽ bị sóng dập úp mặt xuống biển, miệng bạn mặn đắng, mắt cay xè, tai ù đi vì muối… Tệ hơn có thể sẽ bị biển cuốn ra xa… và mất hút…
- “Mày thấy chưa, lúc trước tao khuyên mà mày đâu có nghe, sáng con mắt chưa” – Lý trí lên tiếng trách móc.
- “Tao biết tao sai, xin mày đừng dày vò thêm nữa” – Con tim nói trong yếu ớt
Chả hiểu sao tôi lại chạy xe sang nhà G, vừa dựng xe xuống G chạy ù ra ngoài có vẻ lo lắng:
- “Có chuyện gì vậy anh”
- “Có gì đâu em, mẹ N mời anh qua ăn cơm, mà anh từ chối” – Tôi nói dối không chớp mắt
- “Thật không” – G cố tình gặng hỏi
- “Ơ hay, anh nói xạo cô làm gì, thế giờ cô có cho tôi ăn cơm không?” – Tôi giở bộ mặt giả tạo, rồi cười với G
- “Có chứ, nhưng mà mẹ em đi rồi, qua nhà ông đó chăm dùm thằng nhóc, nó đang bị bệnh, cũng tội”
- “Biết thương người khác hồi nào thế” – Tôi gắng trêu trong vô vọng
- “Từ khi biết anh… Mà thôi, vô nhà đi, em dọn cơm sẵn rồi, anh rửa tay rửa mặt rồi vô ăn cho nóng” – G thúc
- “Từ từ chị” – Tôi cười, rồi chợt nhớ đến…
- “Anh, hôm nay chỉ có tàu hủ chiên với rau muống xào thôi” – Giọng em thẹn thùng
- “Em ăn nỗi không? Hay anh chạy đi mua cho em cái khác nhé” – Tôi vòng tay ôm em thủ thỉ
- “Em ăn được mà, anh ăn sao em ăn vậy, tiết kiệm tiền anh hén” – Em cười, nhón chân hôn tôi một cái.
- “Ăn riết thành cọng rau muống luôn đó” – Tôi cù em một cái
- “Ốm đẹp, khỏi phải giảm cân, miễn có anh ăn cùng là vui rồi” – Em cù lại tôi
Tiếng nói cười đó vẫn còn văng vẳng trong đầu tôi, tôi đứng ngây người ra, mắt cảm thấy cay cay… G nhìn thấy tôi vội đi lại nói to:
- “Anh, anh, anh”
- “Hả” – Tôi giật mình, quay lưng ra chớp chớp mắt
- “Anh bị sao thế” – G nhìn tôi ngời vực
- “Khỉ thiệt, dạo này anh sao sao ấy nhỉ, cứ như mất hồn, chắc ma nhập rồi, thôi vô ăn cơm, đói quá, hình như nhà nấu canh phải không?” – Tôi đánh trống lãng
- “Đừng có nói bậy, sao biết canh chua hay quá ta” – G chọc
- “Mũi anh thính lắm, nghe mùi chua chua là biết, chỉ sợ mùi đó phát ra từ em thì anh chết mất” – Tôi đẩy G ra một bên đi vào toilet rửa tay
Tôi nhìn chính tôi trong gương