Chuyện Tình 5 Năm Trước Voz Full - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
80s toys - Atari. I still have

Chuyện Tình 5 Năm Trước Voz Full (xem 2181)

Chuyện Tình 5 Năm Trước Voz Full

1; – G nháy mắt


- “Thế hôm nay may phước cho tui chứ nhỉ, cả khối đứa ganh tỵ hén” – Tôi phì cười


Hai đứa đi vào bên trong, đi lòng vòng qua vài kệ sách, G đứng lại tại quầy sáng tiếng anh, tìm kiếm gì đó.


- “Em coi đi, anh đi lòng vòng chút” – Tôi nói


- “Anh đi đi, à mà chút đi tô tượng anh hén” – G huýt cù chỏ vào hông tôi


- “Vậy giờ anh lên lầu coi có con gì mới không”


- “Có nhá máy em lên nhé” – G cười thiệt tươi


- “Ok” – tôi sải bước đi


Nhà sách hôm nay sao toàn là người lớn, chả thấy đứa con nít nào sất, hông lẽ nhà sách không còn thu hút những trẻ em thời đại mới? Mặc kệ, tôi rẽ vào cầu thang đi lên lầu. Tôi thích nhất trên lầu, vừa bán kem, bán bánh, bán đủ thứ và còn tô tượng nữa chứ. Cái mà tôi rất khoái và em cũng vậy…


Tôi rảo mắt nhìn quanh những cái tượng thạch cao được sắp xếp thẳng tấp trên những dãy kệ, và rồi bất giác, tôi đảo mắt nhìn lại phía trong góc, thấy có 2 người đang ngồi tô tượng, tóc duỗi ngang vai, một hình ảnh quen thuộc thế không biết, tôi đứng bên dãy kệ bên này ráng nhướn người nhìn qua bên kia… Cảm giác hụt hẫng… Lại là em, em đang ngồi cùng người con trai đó, nói cười vui vẻ… Một nỗi buồn mênh mang, làm tôi thừ người ra một lúc, chợt tôi hoàng hồn, tôi xoay người bước về phía cầu thang…


Đứng bên ngoài phòng, tôi cầm điện thoại nhắn tin cho em


- “Em đang làm gì đó” – Tay tôi run run. Tôi chỉ ước gì em trả lời thành thật…


- “Em đang ngoài chợ, mà tối nay em lại bận rồi, chắc không đi chơi với anh được” – Em trả lời tin nhắn


Đọc xong, lòng tôi chùng lại, tôi lặng lẽ cất điện thoại vào túi, có lẽ những linh cảm của tôi là đúng chăng? Sao nó lại đến với tôi bất ngờ đến vậy? Hay đó giờ em chưa bao giờ yêu tôi? Em đang lừa dối tôi? Nếu em yêu một người khác cứ nói thẳng ra, sao lại như thế… Tôi đứng dựa vào tường, lúc này G bắt đầu đi lên, tay cầm bao ni- long chứa sách.


- “Đứng đây chi anh” – G ngạc nhiên, tiến về phía tôi


- “À ừ, đang suy nghĩ thôi” – Tôi ngượng ngạo


- “Đi vô trong chơi đi, em tặng anh cây kem” – G nói xong chuẩn bị bước đi


Tôi vội chụp tay G lại, kéo xuống cầu thang: “Thôi, anh không ăn đâu, mình về thôi em”


- “Sao kì vậy” – G níu tay tôi lại


- “Gì đâu kì, về em” – Tay tôi vẫn kéo G đi xuống


- “Anh không ăn thì em ăn, tự nhiên…” – G giằng tay tôi ra, rồi đi vào bên trong. Tôi đứng đó, không biết phải làm gì.


Một lúc sau G đi ra, vẫn chiêu bài cũ:


- “Đúng là không có gì thiệt, đi về thôi anh” – G nắm tay tôi kéo xuống


- “Anh đã nói mà không nghe” – Tôi cười ngượng ngạo


G không nói gì, chỉ nhìn tôi với ánh mắt đầy thương cảm, G cặp tay tôi đi xuống, còn tôi bây giờ chỉ là cái xác không hồn, đầu tôi đang mơ tưởng về một khung cảnh Phú Mỹ Hưng xa xưa…


- “Khi nào anh sẽ rời bỏ em” – Giọng em nói rụt rè


- “Khi em tìm được một người khác em yêu hơn anh và tốt hơn anh” – Tôi xoa đầu em


- “Đơn giản vậy thôi sao anh” – Em ngây thơ


- “Ừm, chỉ vậy thôi, thế khi nào em sẽ bỏ anh” – Tôi cắc cớ hỏi lại


- “Em không biết” – Giọng em nói nhỏ, rồi em dựa đầu vào tôi…


Cảm giác vẫn còn trong tôi, nó lâng lâng trong tôi, nó giúp tôi đứng dậy sao những lần gục ngã, đang miên man thì G lây tôi về với thực tại:


- “Anh, anh, đi về thôi”


- “À, ừ, về ăn cơm thôi, anh đói rồi” – Tôi không biểu hiện cảm xúc gì


Trên đường về, G lại vòng tay ôm tôi, tôi cũng không quan tâm, bây giờ tôi không còn tâm trí để mà giỡn nữa, không khí sao mà nặng nề đến vậy… Tôi ước gì đã không nhìn thấy những cảnh đó, để tôi còn tin tưởng vào tình yêu của chúng tôi, hay ít ra chỉ để tôi có thêm 1 hi vọng mỗi sớm mai thức giấc…


Về đến nhà G, tôi với G ngồi xem Tv cùng nhau, tôi xoay người qua nhìn G và hỏi:


- “Em có biết ai tên B không”


- “Biết, mà sao anh” – G thành thật


- “Em có thể nói cho anh nghe không”


- “Biết làm chi anh, anh quan tâm làm gì” – G từ chối


- “Thì chỉ biết thôi” – Giọng tôi tiu ngỉu, nói đoạn tôi xay người nhìn ra ngoài cửa


- “Người yêu cũ của N đó anh à” – G cầm tay tôi


- “Người mà mình đã từng thấy?”


- “Ừm, nhà nó cũng giàu lắm, mới học 04 năm bên Úc về” – G nói nhỏ sợ tôi buồn


- “Ừm, anh hiểu rồi…” – Giọng tôi lọt thỏm xuống


Bây giờ thì tôi cũng đoán được vì sao, “Tình cũ không rủ cũng đến” – ông bà nói có sai đâu chứ, tôi luôn tự hỏi, có bao giờ em đi với người ấy mà chợt nhớ đến tôi không? G im lặng, G không dám nói gì, có lẽ sợ nói ra vô tình lại cứa thêm 1 vết thương trong trái tim tôi…


Điện thoại tôi lại run lên, nhìn thấy số của mẹ N chắc là có chuyện – tôi đoán trong đầu


- “Alo”


- “Bác đây” – Giọng vẫn ngọt lịm


- “Dạ con nghe” – Tôi lễ phép


- “Giờ con có rãnh không, qua nhà bác chút được không?” – Giọng nhẹ nhàng mùi mẫn


- “Dạ con cũng đang ở gần đó, giờ con qua bác” – Tôi trả lời


- “Ừm, bác chờ” – Nói xong mẹ N cúp máy


G nãy giờ ngồi vẫn dõi theo cú điện thoại của tôi, G vẫn im lặng, tôi biết G muốn khuyên tôi, nhưng sợ nói ra lại làm tôi buồn hơn… Tôi rời nhà G chạy qua em, vẫn cánh cửa đó, nhưng giờ người mở cửa cho tôi là mẹ em…


- “Vô nhà đi con” – Mẹ N tỏ vẻ quan tâm


- “Dạ” – Tôi đi theo mẹ em vào nhà, đã lâu lắm rồi tôi không vào nhà em, nhà em vẫn thế, vừa vô nhà tôi thấy ngay 1 bao ni- lông tượng để ngoài cửa… Đây không phải là những tượng mà tôi và em đã tô sao? Nó đã ngốn biết bao thời gian của 2 đứa… Mẹ N nhìn thấy tôi, có vẻ như hiểu ra:


- “Con N nó soạn, nói chật nhà quá, dọn rác bớt cho nó trống trải” – Mẹ N vẫn nhỏ nhẹ


Cái gì, rác à, vâng, cũng chính là rác thật, vì nó có đáng giá bao nhiêu đâu chứ, chỉ là loại hàng bỏ đi thôi – Tôi thầm nghĩ trong đầu, chua xót…


- “Dạ, dọn vầy cho nó gọn” – Tôi cố gắng nói theo, rồi ngồi xuống bộ ghế phòng khách.


- “Dạo này con có gặp N không” – Mẹ em từ sau nhà đi lên, cầm cho tôi ly nước lọc, ngồi đối diện tôi


- “Dạ, N nói dạo này bận phụ bác, việc nhiều quá nên không gặp được” – Tôi nói

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Đừng Cố Gắng Chạy Trốn Vì Đó Là Định Mệnh

Cá Cược Nhé! Anh Sẽ Phải Yêu Em!

Cha tới rồi, mẹ chạy mau! (Phần III)

Hạnh phúc tìm đến

Từ sau khi sinh đứa con thứ 2, vợ tôi luôn để cửa mở khi tắm và sự thật chết điếng phía sau