Chúng Tôi Đã Thay Đổi Như Thế Đấy - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt

Chúng Tôi Đã Thay Đổi Như Thế Đấy (xem 2850)

Chúng Tôi Đã Thay Đổi Như Thế Đấy

”.
Linh An khẽ cười, nhanh chóng rời khỏi đó. Vừa đi cô vừa lần sờ trên cổ tay mình, vết sẹo vẫn còn ở đó. Khi cô bị một người phụ nữ giả vờ đánh ghen giật tóc, lôi đi, cô đã đau đến độ không thể chống cự, chỉ biết bám tay vào cạnh bàn. Cuối cùng, cô phát hiện không chỉ có cơ thể bầm giập mà tay cô cũng bị một mảnh nhựa cứa vào, rất sâu.
Vừa đi vừa nghĩ, không biết từ lúc nào, Linh An đã tới nơi. Nhật Minh đứng tựa vào một góc tường, yên lặng nhìn cô. Đôi lông mày rậm khẽ nhếch lên. Linh An vẫn bước về phía trước, ánh nhìn trống rỗng. Cô va đầu vào tường, may mắn có bàn tay Nhật Minh che chắn. Anh ẩn cô lùi lại phía sau.
– Nếu muốn nghĩ ngợi thì ngồi xuống mà nghĩ, đừng vừa đi vừa lẩm bẩm như thế.
– Tôi mà ngồi xuống nghĩ thì anh sẽ phải đợi đến đêm đấy!
Hai người sóng bước về phía trước.
– Cô từng tự tử à?, Nhật Minh chỉ vào vết sẹo trên cổ tay Linh An.
– Anh từng đọc về scandale của tôi trước đây chưa?
– Rồi. Tôi nhớ có tờ báo còn đăng tới 2 kì. Tôi đều đọc hết. Vì scandale đó mà cô cắt cổ tay à? Tôi từng nghe các nghệ sĩ thường rất dễ mắc chứng trầm uất.
– Đúng là do scandale đó nhưng không phải tôi cố ý cắt mà là vô tình bị cắt phải trong lúc lộn xộn.
– Thế nên cô muốn xăm hình để che vết sẹo đó?
Linh An gật đầu.
– Xăm ở chỗ lộ liễu như vậy, cô nên nghĩ cho kĩ. Người ta có thể dị nghị đấy.
– Họ chẳng cần tới hình xăm để dị nghị tôi. Đoạn clip quay lại cảnh tôi bị đánh vẫn còn trên mạng. Luôn có người nhận ra tôi. Họ thậm chí chưa từng gặp tôi nhưng có thể kể cả một câu truyện về tôi, về gia đình tôi…
Nhật Minh nhìn Linh An, khẽ cười.
– Khi nào có những đoạn clip khác, đáng tò mò hơn, họ sẽ quên cô ngay thôi. Thế cô muốn xăm hình gì lên vết sẹo đó?
Linh An lấy ra từ trong túi một mảnh giấy nhỏ. Bên trong là những hình dài được vẽ loằng ngoằng, giống kí tự hơn là chữ viết.
– Nó có nghĩa là gì?
– Cuộc sống bắt đầu khi ta bắt đầu sống.
Nhật Minh nheo mắt, lẩm bẩm nhắc lại: “Cuộc sống bắt đầu khi ta bắt đầu sống”.
Hai người bước đi, bỏ lại con ngõ nhỏ và những cánh hoa hồng theo gió rụng, héo úa. Bên ngoài, cuộc sống ồn ã chào đón họ bằng những âm thanh inh ỏi. Từng lượt xe gấp gáp vụt qua, rồi dừng lại sát vạch sơn trắng. Họ lặng lẽ bước qua đường. Góc phố đối diện, những ngôi nhà nhỏ im lìm kề sát cạnh nhau, tách biệt hẳn với khói bụi.
Cuộc sống là như vậy. Có phố lớn, có ngõ nhỏ. Có lúc dừng lại, có lúc vụt qua. Đôi khi lại nghỉ ngơi không lo nghĩ. Nếu ta không thể kết thúc sự sống thì phải học cách từ bỏ những thứ ngăn cản ta tiếp tục sống. Let it be!, có cụm từ như vậy.
Chương 19: thoát thân
Thứ 5 – Tháng 11: Một năm sắp qua. Khí lạnh tràn về.
Dạo gần đây, Diệp Anh thường xuyên mơ lại cơn ác mộng đó. Hồi ức lởn vởn quanh cô, không chịu rời đi. Cô có cảm giác như nó muốn nhắc nhở cô về một điều gì đó, rất mơ hồ.
Ngồi ngoài ban công, Diệp Anh cố mượn gió lạnh để làm mình bình tĩnh hơn. Đột nhiên cô ngửi thấy mùi khói bay sang từ nhà bên cạnh. Con Bob không ngừng sủa lớn. Cô ghé mắt nhìn sang, gọi nhưng không ai đáp lại. Không thể suy nghĩ được nhiều, cô bèn trèo qua khung sắt, nhảy xuống ban công nhà đối diện.
Khải Hưng nằm ngay ngưỡng cửa, bất tỉnh. Chân bị một chiếc tủ lớn đề lên. Đồ đạc trong nhà đang bắt đầu bắt lửa. Diệp Anh chắc rằng nếu gọi người tới giúp thì không chỉ nhà mà Khải Hưng cũng đã bị thiêu thành tro. Nghĩ tới đây, cô xua con Bob qua bên, đưa tay tát mạnh vào mặt Khải Hưng. Anh từ từ mở mắt. Những đốm đen lờ mờ xuất hiện.
– Tôi không nhìn thấy gì cả.
– Không cần nhìn. Chỉ cần nghe thôi. Giờ tôi đếm 1, 2, 3. Tới 3 thì anh cố nhích chân qua bên phải, hiểu không?
Khải Hưng khẽ gật đầu. Diệp Anh dùng hết sức nhấc chiếc tủ lên. Sức nặng của nó khiến tay cô run bần bật.
– 1, 2, 3. Nào!
Nhưng chân chưa kịp nhấc qua bên, chiếc tủ đã đổ ụp xuống. Khải Hưng hét lên một tiếng đau đớn. Máu càng lúc càng chảy nhiều. Mồ hôi tứa ra trên khuôn mặt Diệp Anh. Nhận thấy Khải Hưng đang dần mất ý thức, Diệp Anh ghé sát tai anh, nói như hét:
– Cố một lần nữa!
Khải Hưng khẽ lắc đầu.
– Tôi nói cố một lần nữa. Nếu không tôi sẽ lôi anh ra khỏi đây với một bên chân bị chặt đứt. Có hiểu không?
Lần này, Diệp Anh dùng hết sức cố giữ chiếc tủ lâu nhất có thể. Mạch máu trên mặt cô đều nổi cả lên. Nước mắt ứa ra. Cô thực sự cảm thấy thiếu chút nữa các cơ tay của cô đều bị đứt hết. May mắn, cuối cùng cô cũng làm được.
Khải Hưng run rẩy chỉ vào túi quần sau. Diệp Anh nhanh nhẹn lục lấy chìa khóa, lùa con Bob ra ngoài, rồi gần như đang lôi theo Khải Hưng bên cạnh, bước ra khỏi cửa.
Tàn thuốc lá Khải Hưng hút bắt lửa vào đống quần áo anh vứt bừa bãi trong góc phòng. Tất cả tạo nên một trận náo động ngay giữa đêm khuya. May mắn, lửa được dập kịp thời. Chỉ phòng khách và phòng ngủ bị cháy đen. Nếu làm bén lửa ra ngoài thì khu tập thể đã nhiều năm tuổi mà Diệp Anh đang sống chắc chắn sẽ đổ sập và không chỉ có Khải Hưng phải nằm bất động trên giường bệnh.
Diệp Anh đứng một góc phòng, nhướn mắt nhìn về phía Khải Hưng. Cô y tá sau khi xem xét mọi thứ bèn quay sang Diệp Anh dặn dò:
– Không sao đâu. Đêm nay để bệnh nhân nghỉ ngơi ở đây. Mai có thể xuất viện rồi.
Chiếc giầy đế mềm của cô y tá nhẹ nhàng bước ra khỏi cửa.
– Tỉnh rồi sao còn giả vờ ngủ.
– Cô không nghe thấy cô y tá dặn gì à? Để bệnh nhân nghỉ ngơi.
Khải Hưng như sực nhớ ra điều gì đó, bèn nhìn Diệp Anh, sốt sắng hỏi:
– Con Bob đâu rồi?
– Tôi đưa nó qua chỗ bà tổ trường rồi. Bà ấy nói khi nào anh nghĩ ra phải làm sao với ngôi nhà cháy đen của bà ấy thì hãy tới nhận lại con chó.
Diệp Anh ngáp dài, lộ vẻ mệt mỏi, tiến lại gần giường bệnh của Khải Hưng, ngồi xuống, dựa đầu vào tấm đệm mềm.
– Cô định ngủ ở đây sao?
– Tất nhiên. Nhà của bà tổ trưởng đã có con Bob làm tin. Còn tiền viện phí tôi trả thì sao? Tôi phải trông chừng anh tới khi nào anh hoàn trả tôi số tiền đó.
Khải Hưng khẽ cười rồi dường như quá mệt mỏi, hai người nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Diệp Anh tỉnh dậy vào buổi sáng khi người nhà bệnh nhân giường bên cạnh lục đục trở dậy chuẩn bị đưa anh ta vào phòng mổ. Lần đầu tiên trong suốt thời gian dài, Diệp Anh ngủ ở một nơi lạ, bên cạnh một người lạ nhưng lại cảm thấy rất sảng khoải, không mộng mị. Cơn ác mộng đó cũng không đeo bám cô. Cô ngẩng đầu, vươn vai ngồi dậy thì bắt gặp ngay gương mặt Khải Hưng, đang nhìn cô chằm chằm.
– Nước miếng kìa. Lau đi.
Khải Hưng quẹt tay áo qua miệng, cười trừ.
– Cô ngủ ngon chứ?
– Rất ngon. Anh thì sao?
– Đây là lần đầu tiên tôi ngủ cạnh một cô gái mà không làm gì cả.
Diệp Anh đỡ Khải Hưng ngồi thẳng dậy. Cô cảm thấy hơi thở của anh phảng phất trên gương mặt mình. Tim cô lỡ nhịp.
– Tôi bỏ đi khỏi quán cà phê đó là vì tôi nghĩ chúng ta quá khác nhau, không thể hợp nhau được. Nhưng tôi nhận vụ cá cược đó vì tôi nghĩ chúng ta khác nhau nhưng nhất

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Choáng Váng Phát Hiện Ra “Bộ Mặt Thật” Của Bạn Gái Hotgirl Nhờ… Một Cơn Mưa Rào

Tôi nhớ cô rồi, về nhà đi!

Truyện Đã nhớ một thời

Bị nhà chồng đuổi để cưới vợ mới, cô vợ xin ở lại làm ô sin không công và cái kết bất ngờ sau 5 năm…

Cô Vợ Của Tôi