Chờ một nàng Hồ ly - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
XtGem Forum catalog

Chờ một nàng Hồ ly (xem 344)

Chờ một nàng Hồ ly

ất lâu rất lâu không nói nên lời.


Tôi ngồi trước mộ Tô Tú thật lâu, nghĩ không ra được, nàng làm sao lại đã đi rồi. Lúc chia tay, nàng hôn hôn má tôi, độ ấm giống như vẫn còn lưu lại.


Ngón tay tôi vuốt ve tấm bia đá lạnh lẽo, nhớ Tô Tú, một giọt nước mắt cũng không chảy ra được.


“Này, Tô Tú. . .”Tôi thấp giọng gọi, “Hồ ly, nàng xuất hiện đi. . .”


Nàng đương nhiên là không hiện ra được nữa.


Tô Tú biết ca hát, biết nhảy múa, biết săn thú, biết nấu nướng, biết đánh nhau, biết uống rượu đã không còn nữa.


Bảy ngày sau, tôi trở lại Vân Đô môn, mang lục lạc bên mình, nhưng không lắc nó nữa, bởi vì nàng rốt cuộc cũng không cảm giác được, không biết tôi vẫn nhớ nàng, chờ nàng.


“Tôi lừa cậu thì làm sao? Cậu cắn tôi hả?” Tô Tú nói.


“Tiểu đạo sĩ, cậu thật thú vị.” Tô Tú nói.


“Biết có người nhớ tôi tôi sẽ rất vui.” Tô Tú nói.


“Đâu có, tôi tiện đường đi qua. . .” Tô Tú nói.


Tô Tú à Tô Tú, tôi nghĩ nàng thật là một kẻ nhẫn tâm, cứ tiện đường lướt qua cuộc đời tôi như vậy, không chào hỏi một tiếng đã đi rồi.


Không ai biết tôi đã từng thích một người như vậy, tới tận bây giờ vẫn còn nhớ nàng.


Sau đó bấm đốt ngón tay tính toán, phát hiện từ khi tôi biết nàng tới bây giờ, đã sắp 20 năm.


Hai mươi năm, búng ngón tay là trôi qua rồi.


Tiểu Quần Quần cũng đã trưởng thành, tìm được người ở bên cạnh cả đời rồi, tôi còn đang chờ Tô Tú, nàng nói rồi, sẽ không lừa tôi.


Tiểu Quần Quần muốn đi Tứ Xuyên, vì thế hôm đó, tôi nói với bọn họ, lên Thục sơn một chuyến đi.


Không biết sau đó cậu ấy có gặp cụ ông không, có gặp Tô Tú không, thấy rồi, bọn họ có lẽ cũng không biết đó là người tôi từng yêu, bây giờ vẫn đang hoài niệm.


Thật ra, thời gian tôi ở cùng nàng chẳng qua cũng chỉ 10 ngày, sau đó đổi lấy 20 năm khổ luyến.


Lúc Tiểu Quần Quần bái đường thành thân, tôi giật mình nhớ tới Tô Tú.


Tô Tú muốn đòi chưởng môn hồng bao, sau đó nói với tôi: “Về sau tiền của chàng là tiền của chúng ta, tiền của thiếp là tiền của thiếp, phải phân chia rõ ràng!”


Tận tới khi đại sư huynh nói: “Sư đệ, đến lượt đệ.”


Tôi mới tỉnh lại.


Đó chẳng qua là một giấc mộng, Tô Tú chưa từng nói vậy, mà vừa rồi, tôi chìm trong một giấc mộng.


Tô Tú, Tô Tú.


Nếu không có lục lạc trong lòng, tôi sẽ hoài nghi tất cả chuyện này chỉ là một giấc mộng.


Tô Tú, ta rất nhớ nàng, nếu nàng nghe được, có nhớ tới ta chăng?


Chương 4: Tô Tú Thiên


Sau khi tiễn tiểu đạo sĩ, không biết vì sao trong lòng có chút khổ sở.


Ông nội phát hiện ra, nói: “Tú Tú à, có chuyện gì sao?”


Tôi bèn nói: “Gặp phải một tiểu đạo sĩ ngốc ngếch.”


Ông nội không vui lắm. “Từ đâu tới?”


“Vân Đô môn.”


“Hừ, Vân Đô môn chẳng có kẻ nào tử tế!” Ân oán tổ tiên, ông nội nhắc tới Vân Đô môn vẻ mặt vẫn mất hứng.


Tôi ôm Tiểu Bạch về phòng, bà nội bưng thuốc bước vào. “Tú Tú, uống thuốc.”


Tôi thở dài, một hơi uống hết thuốc, sau đó vội ăn đường.


Uống thuốc thế nào cũng vô dụng, ông nội đã nói, đây là mệnh, không phải bệnh, chữa bệnh dùng thuốc, chữa mệnh thì phải dùng cái gì?


Ông nổi thường lẩm bẩm tự hỏi lúc lật dở “Hoàn Chân”, nhíu chặt đầu mày, tôi quấn quýt lấy ông cười: “Ông nội, chơi với con một lát!”


Ông nội cầm tẩu thuốc gõ tôi, “Đi đi đi, đừng làm ồn ông.”


Tôi bĩu môi, ngồi xổm xuống một bên nhớ tiểu đạo sĩ.


Thật ra tôi rất muốn đi tìm cậu ấy, cái lục lạc kia, mỗi ngày đều vang 17-18 lần, tôi nghi ngờ cậu ta treo nó lên trên cửa, gió thổi qua là reo, gió trên núi lại lớn. . . .


Tiểu đạo sĩ rất thú vị, mặt mày thanh thú, mặt trắng trắng mềm mềm, nhéo lên cảm giác thật sướng. Tiểu đạo sĩ thật dễ lừa, lại tin tôi là hồ ly biến ra, lén lút tới gần kiểm tra. Tiểu đạo sĩ à tiểu đạo sĩ. . . .


Sớm biết thế tôi nên cho cậu ấy trúng mẫu cổ, như vậy lúc tôi nhớ cậu ấy, cậu cũng có thể biết.


Hành trình lên Vân Đô sơn của tôi bị một cơn bệnh nặng làm gián đoạn.


Ông nội nói đây là tiểu kiếp đầu tiên, trong mệnh của tôi có ba kiếp số, ứng nghiệm riêng rẽ lúc 16, 20 và 24 tuổi. Đại kiếp nạn cuối cùng nếu không qua được, cũng chỉ có chết.


Tôi rất thản nhiên, nói với ông nội: “Đằng nào cũng chết, sống vui vẻ là được rồi.”


Lục lạc của tiểu đạo sĩ reo ba năm, sau đó không reo nữa, tôi nghĩ nhất định là cậu ta tháo lục lạc về, sau đó quên mất rồi.


Ông nội hừ một tiếng nói: “Không nhớ tiểu đạo sĩ của con nữa à?”


Tôi xì một tiếng. “Ông nội, ông đừng nói lung tung!”


Trong lòng chan chát, tiểu đạo sĩ cũng thật dễ quên.


Ông nội thường nói: “Tú Tú, ra ngoài tìm đàn ông tốt mà chơi.”


Tôi rất khinh thường, bọn đàn ông bên ngoài thấy tôi đều là lộ ra vẻ mặt đáng ghê tởm, không giống như tiểu đạo sĩ …


Năm 20 tuổi, tôi nghĩ tiểu đạo sĩ đã biến thành đại đạo sĩ rồi, có lẽ cậu ấy cũng sớm quên tôi rồi.


Năm 23 tuổi ấy, có người tới cướp “tam thanh ngộ tâm quyết”, tôi muốn ra ngoài cướp về, không ngờ gặp lại cậu ấy.


Tôi liếc mắt một cái đã nhận ra cậu, vẫn là mặt mày thanh tú, tiểu đạo sĩ tuấn tú nay đã thành đại đạo sĩ tuấn tú, một thân đạo bào lam bạch, thân hình cao lớn, khóe miệng hơi nhếch, như đang mỉm cười.


Tim đập thình thịch, tôi cười chào đón: “A, tiểu đạo sĩ, là cậu à!”


Ánh mắt cậu khẽ động, sáp lại gần tôi.


Sau này tôi lại hỏi ông nội, vì sao tôi có thể nhớ một người như vậy, thích một người như vậy, đến chết cũng không quên được.


Ông nội trầm mặc nửa ngày mới nói, là kiếp số đi.


Là kiếp số đi, hay là chấm dứt đi.


(Kiếp số và kết thúc đọc giống nhau)


Tôi nghĩ là chấm dứt không nổi.


Tôi cõng cậu ấy chạy điên cuồng, lòng có chút chua xót, tôi thích tiểu đạo sĩ như vậy, cậu ấy còn nhớ tôi chăng?


Đưa cậu tới sơn động gần nhất, tôi giúp cậu rửa sạch miệng vết thương, sau đó giải quyết mấy cây ngưu mao châm khó nhằn kia.


Cởi bỏ áo ngoài của cậu, tiểu đạo sĩ quả nhiên đã biến thành đại đạo sĩ, nhìn thân thể đàn ông trưởng thành khiến hai má tôi nóng lên, gắng gượng hút đi mấy cây ngưu mao châm trên cánh tay, lúc đang hút cây châm dưới xương quai xanh, cậu ấy tỉnh.


Lúc ấy tôi cũng rất xấu hổ, nhưng lại giả vờ không thèm để ý, cười gọi cậu ấy là tiểu sắc lang.


Kỹ thuật hôn của cậu quá tệ, thậm chí không biết dùng lưỡi, bình thường nhất định không đọc cái loại sách kia, aizz, tiểu đạo sĩ thuần khiết của tôi à …


Cái loại sách này, lúc tôi sáu tuổi đã lật xem hết ở nhà một anh trong thôn rồi.


Cơ thể cậu ấy có phản ứng, trong lòng tôi hỗn loạn — cậu ấy thích tôi nhỉ, thích tôi đúng không. . .


Thật ra từ lúc tìm được lục lạc trong áo cậu, tôi đã nghĩ như vậy.


Cậu ấy không quên tôi, vẫn mang theo cái lục lạc đó bên người.


Nhưng mà tôi không biết phải làm thế nào, chỉ biết rời đi vội vàng như chạy trốn. Lúc trở về, cậu ấy đang ngủ, không biết mơ thấy gì, nét mặt có chút bất đắc dĩ, có

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
4 năm yêu nhau, tôi bị người yêu lừa dối như một con khờ

Bi kịch đau đớn của cô gái phục vụ bar mong đổi đời

Chắc tại kiếp trước mình duyên nợ gì nhau

Tôi Bị Thua Một Cậu Nhóc Khi Tán Tỉnh Cô Đồng Nghiệp

Nếu em nói thật vào ngày Cá tháng tư, anh có tin không?