Chờ một nàng Hồ ly - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt

Chờ một nàng Hồ ly (xem 322)

Chờ một nàng Hồ ly

trước đi, bên ngoài rất nguy hiểm, cậu trông lại đáng yêu như vậy.” Nàng nói xong lại nhéo nhéo mặt tôi một trận. Thật ra nàng có lớn hơn tôi là bao đâu, nhưng cứ giả bộ là người lớn, rõ ràng chỉ cao hơn tôi nửa cái đầu.


Tôi khăng khăng nói: “Tôi muốn đi tìm thầy.” .


Nàng bất đắc dĩ nói: “Được rồi, được rồi, cậu đi đi, đi đi.” Lại cho tôi một cái lục lạc, nói: “Bên trong có tử mẫu cổ, nếu cậu gặp nguy hiểm, lắc lắc nó, gần tôi sẽ tới cứu cậu, xa thì tự giải quyết đi. . .” .Tôi nhận lấy lục lạc, thầm nghĩ, nàng làm người tốt cũng không làm tới nơi tới chốn, cái gì gọi là “xa thì tự giải quyết đi”. . .


Ăn cơm xong, chúng tôi mỗi người một ngả, chỉ là không ngờ nhanh như vậy đã lại gặp lại nhau.


Lúc trời sắp tối, nàng thở hổn hển chạy tới bên cạnh tôi, nhìn trái nhìn phải, hỏi: “Cậu làm sao?” .


Tôi nói: “Tôi đói bụng rồi.” .


Nàng nghẹn không còn gì để nói, cuối cùng cũng không nói gì, mang tôi đi hai dặm đường, vô cùng hoang vắng, có một khe suối nhỏ, nàng chỉ có thể bắt hai con cá lên nướng thôi.


Nói thật ra, năng lực sinh tồn dã ngoại của nàng rất mạnh. .


Sau khi ăn xong, nàng nói với tôi: “Cậu tới bây giờ còn chưa chết thật sự là một kỳ tích.” .


Tôi mỉm cười, dùng giọng điệu của thầy đáp lại: “Minh minh chi trung tự hữu thiên ý. . .” .Nàng lại nghẹn không nói được gì.


Minh minh chi trung tự hữu thiên ý: tất cả mọi việc xảy ra đều có an bài, do trời định (đại khái thế :P)


“Cậu rốt cuộc định đi đâu hả? Tôi cũng không thể nấu cơm ba bữa cho cậu.” Nàng nói:


Tôi ngẫm nghĩ, nói: “Thầy nói muốn đi tới nhà một người tên là Lý Lăng.” .


Nàng cũng nghĩ nghĩ, nói: “Tôi hình như nghe thấy tên này rồi, thôi được rồi, mỗi ngày một việc thiện, để tôi đưa cậu đi.”


Thật ra, nàng là người không tồi.


“Tiểu đạo sĩ, cậu tên là gì?” .


“Tôi là Thanh Ương.” .


“Tôi tên Tô Tú.” .


Chương 2


Đi mất bảy ngày, cuối cùng cũng tìm được nhà của người tên Lý Lăng đó, có điều nghe nói thầy đã đi rồi, thấy bảo là về Vân Đô môn.


Tô Tú nói: “Thanh Ương, cậu cũng quay về đi.”


Tôi nhìn nàng một lúc lâu, miễn cưỡng gật đầu.


Tô Tú cười tủm tỉm cúi mình xuống nhìn tôi. “Cậu không nỡ rời xa tôi phải không?” .


Tôi lại miễn cưỡng gật đầu.


Tô Tú nói: “Vậy đi, lúc nào cậu nhớ tôi, thì hãy lắc lục lạc nhé.”


Tôi ngạc nhiên mừng rỡ nói: “Cô sẽ tới gặp tôi ư?” .


Nàng cười tủm tỉm nói: “Không đâu. Có điều biết có người nhớ tôi, tôi sẽ rất vui.” .


Thật ra, nàng cũng không coi là người tốt đẹp gì.


Tô Tú à Tô Tú, thật sự là một người kỳ quái, có điều không biết vì sao, tôi vẫn rất nhớ nàng, cái kiểu rất nhớ rất nhớ đó.


Nhưng tôi cũng không nói với người khác chuyện này, chỉ len lén giấu lục lạc.


Sau khi từ nhà Lý Lăng về, thầy bế theo một đứa trẻ sơ sinh, tên là Lý Quần, tôi hay thường cầm lục lạc dỗ nó.


“Tiểu Quần Quần, cười một cái, Tiểu Quần Quần, cười một cái nào. . .” .Nhưng mà cậu nhóc này không thèm nể mặt tôi, mặt lạnh tanh nhìn tôi, khiến tôi cảm thấy mình giống như đứa ngốc vậy.


Cái lục lạc kia tôi rung suốt ba năm, nàng hết lòng tuân thủ lời hứa, một lần cũng không tới thăm tôi.


Tôi đã nghĩ, Tô Tú à Tô Tú, thật là người không có lương tâm.


Mỗi ngày của tôi thật sự là rất nhàm chán, trước kia lại không biết, sau khi rời khỏi Tô Tú tôi mới phát hiện ra. Tô Tú biết ca hát, biết nhảy múa, biết săn thú, biết nấu nướng, biết đánh nhau, biết uống rượu. . . .


Tô Tú không giống với những người mà tôi biết.


Tôi từng nét từng nét viết tên nàng lên mặt cát, sau đó dùng chân xóa đi.


Lúc 16 tuổi, tôi quyết định quên nàng.


Sau đó tôi toàn tâm toàn ý chăm lo cho Tiểu Quần Quần, bởi vì khuôn mặt đáng yêu như vậy mà lúc nào cũng nghiêm nghị, thật là phung phí của trời.


Bi ai là, cu cậu hình như cảm thấy tôi không đáng tin lắm, càng thích dính lấy nhị sư huynh. Nhị sư huynh cũng chả phải người tốt đẹp gì, huynh ấy bên trái là xúc xắc, bên phải là hồ lô rượu, thầy luôn khen huynh ấy có tư chất, sau đó lại thở dài nói đáng tiếc.


Nhị sư huynh thích nhất là cầm chiếc đũa chấm rượu mớm cho Tiểu Quần Quần, Tiểu Quần Quần vừa nhấm một cái là say, sau đó khuôn mặt trắng nõn ửng hồng, mắt đen láy ướt át, hay cái tay nhỏ xíu ôm hồ lô, nấc rượu, thật đáng yêu. . . .


Đại sư huynh không thèm chơi với chúng tôi, nhị sư huynh và tôi cùng mang theo Tiểu Quần Quần xuống núi làm loạn, có một lần suýt chút làm lạc mất Tiểu Quần Quần, thầy giận dữ, phạt nhị sư huynh lên Tư Quá nhai ăn bánh bao ba tháng liền.


Căn nguyên là nhị sư huynh tâm xuân nảy mầm, quá trình là nhi sư huynh và một mỹ nhân vừa gặp đã yêu, kết quả thì đã nói rồi.


Sau thì mỹ nhân đó thành nhị sư tẩu của tôi.


Nhị sư huynh rất yêu cô ấy, không lâu sau họ sinh một bé trai, không lâu sau nữa, nhị sư huynh liền chuyển xuống dưới núi, sống cuộc sống như người bình thường. Vì nhị sư tẩu là một cô gái bình thường, cha mẹ đều là nông dân.


Một năm có bệnh dịch, nhị sư tẩu không may nhiễm bệnh, sau tuy là chữa khỏi nhưng thân thể không được như trước kia. Bấy giờ, trong chốn giang hồ đồn đại rằng “Tam thanh ngộ tâm quyết” – Thục sơn tu đạo bí bảo đã tái xuất giang hồ, nhị sư huynh liền dấy lên ý muốn đi cướp về.


Thầy nói, sống chết do mệnh, phú quý do trời, không cho nhị sư huynh đi. Nhị sư huynh không nghe, tôi cản lại, huynh ấy nói: “Thanh Ương, đệ chưa từng thích ai, không hiểu được, huynh không thể nhìn cô ấy rời xa mình.” .


Khi đó lòng tôi rất khổ sở, tôi nhớ tới Tô Tú.


Lục lạc kia, rất lâu rồi tôi không lắc nữa, cho dù nhớ nàng, cũng không lắc nữa.


Cuối cùng tôi không ngăn nhị sư huynh được, huynh ấy đi là đi ba tháng, bên ngoài truyền tới tin tức, nói nhị sư huynh mang theo một đám người tới Thục sơn, thầy sợ nhị sư huynh xung đột với người của Thục Sơn phái, sai tôi và đại sư huynh đi bắt huynh ấy về.


Tôi đã từng nghĩ liệu có thể gặp được Tô Tú hay không, nhưng không ngờ là thật sự gặp được nàng.


Bảy năm, nàng 23, tôi 20.


Nàng xem ra trưởng thành hơn nhiều, xinh đẹp động lòng người, tôi không biết mình có thay đổi nhiều không, nhưng nàng vừa nhìn thấy tôi, mắt đã cong lên, nói: “A, tiểu đạo sĩ, là cậu à!” .


Tim tôi thắt lại, hóa ra nàng chưa quên tôi.


Hồi đó, tôi thấp hơn nàng nửa cái đầu, bây giờ, tôi cao hơn nàng một cái đầu, lúc nhìn nàng, không cần ngẩng đầu lên nữa.


Nàng khua kiếm soàn soạt, nói: “Nhị sư huynh của cậu muốn cướp bảo vật của Thục Sơn phái chúng tôi, cậu nói phải làm sao bây giờ?”


Tôi và đại sư huynh cản nhị sư huynh. Huynh ấy mang theo một đám người, những kẻ đó cũng chẳng phải người tốt gì, một đám mặt mày hung tợn, đều không phải người lương thiện. Nhị sư huynh gần như đã tẩu hỏa nhập ma.


Mấy chục người vây lại tấn công, đại sư huynh đối phó với nhị sư huynh, tôi và Tô Tú đối phó với mấy chục tên còn lại.


Tôi hỏi nàng: “Thục Sơn phái chỉ có một mìn

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Câu chuyện đáng suy ngẫm với số điện thoại vợ được chồng lưu với tên ‘lạ’

Về thăm vợ bất ngờ, chồng đói quá bèn ăn thử mâm cơm ở cữ mẹ nấu cho vợ thì phải bật khóc nức nở

Người nhà

Từ Một Người Mẹ: Là Con Gái, Hãy Hẹn Hò Với Nhiều Chàng Trai!

Đọc Truyện Nhật Ký Cưa Gái Voz Full