“Ông chủ. . . . . .” Hắn đột nhiên nhẹ nhàng mở miệng.
“. . . . . .” Bách Vân Sơn không có bất kỳ đáp trả.
“Ông chủ. . . . . .ông chủ . . . . . .ông chủ. . . . . .” hắn gọi đến khản giọng
Rốt cuộc, nét mặt Bách Vân Sơn có hơi thay đổi, sau đó ông mới hoàn hồn khẩn trương hỏi, “Sao vậy? Đã đến nhà sao?”
Chân mày nhíu lên thật sâu, sau đó nhẹ giọng trả lời , “Ông chủ, ông đã ngồi ở đây suốt một ngày một đêm rồi !”
“Một ngày một đêm?” Bách Vân Sơn líu ríu nhắc lại, hai mắt nhìn ra cửa xe hướng về phía cổng lớn Bách gia.
Thì ra là cũng sớm đã đến nhà à?
Đúng vậy a. . . . . .
Ông cần phải trở về!
Ông nên nói chuyện của Bách Hiên cho Molly nghe, ông không thể ngồi ngẩn người ở đây mãi được , bởi vì. . . . . . thời gian của con trai ông hiện giờ thực rất ít.
“Chúng ta vào đi thôi!” Ông nhẹ giọng ra lệnh
“Dạ!” Tài xế vâng lời bắt đầu khởi động , hướng về phía biệt thự nhà họ Bách, sau đó dừng ở cửa chính.
. . . . . .
Phòng ngủ lầu hai
Bách Vân Sơn bước chậm đến cửa phòng, phất tay bảo hai nhân viên bảo vệ lui ra, sau đó tự tay mở cửa ra, sững sờ nhìn Bách Mạc Lệ (Molly) đang ngồi lạng lẽ ở mép giường.
Bách Mạc Lệ nghe được tiếng mở cửa, hai mắt từ từ nâng lên rồi lập tức trợn to khi nhìn thấy khôn mặt Bách Vân Sơn . Bà liền vọt tới, bắt lấy hai cánh tay ông nói, “Vân Sơn, tôi van cầu ông, đừng ép buộc Hiên nhi nữa, không cần tổn thương nó, chúng ta có thể tìm nó từ từ bàn bạc, chúng ta là người một nhà, không có gì không thể giải quyết . . . . . . Tôi sẽ giúp ông khuyên nhũ nó , tôi nhất định có thể thuyết phục được nó, tôi . . . . .”
“Molly. . . . . .” Bách Vân Sơn đột nhiên nhẹ giọng mở miệng, trong thanh âm mang theo nồng đậm ưu thương.
Bách Mạc Lệ nhìn trên mặt ông lộ ra thống khổ, không khỏi nghi ngờ khẽ cau mày, sau đó thấp thỏm hỏi, “Ông làm sao vậy? Giọng điệu có vẻ khác thường? Những người khác cũng vậy, lẽ nào Hiên nhi gây ra tai họa gì sao? Nhưng là. . . . . .” Bà đột nhiên ngừng nói, bởi vì là vợ chồng nhiều năm, bà rất rõ ràng có thể làm cho ông biến thành bộ dạng này , không phải quá tức giận , mà là. . . . . . Tuyệt vọng. . . . . .
“Rốt cuộc. . . . . . Thế nào?” Trong lòng bà càng thêm thấp thỏm, nhẹ giọng chần chờ hỏi.
“Molly. . . . . .” Bách Vân Sơn lại một lần nữa kêu tên của bà, sau đó khẽ cúi đầu nhìn bà một lúc rồi mới lên tiếng , “Thật xin lỗi. . . . . .”
“Tại sao lại nói xin lỗi?” Bách Mạc Lệ không hiểu.
“Bởi vì. . . . . . Tôi . . . . .” Giọng Bách Vân Sơn đột nhiên nghẹn ngào, đôi mắt đã mờ ảo vài giọt lệ nói, “Tôi hại chết đứa con duy nhất của chúng ta rồi!”
Hại chết?
Hiên nhi?
Bách Mạc Lệ khiếp sợ nhìn hắn, sững sờ mấy giây, sau đó cười khan nói, “Ha ha ha. . . . . . Ông nói hươu nói vượn gì đấy? Ông là cha của nó, làm sao ông có thể hại chết nó được chứ? Hơn nữa nó còn là người nói dõi của họ Bách chúng ta, ông cho dù có hành hạ nó thế nào , tuyệt đối cũng không sẽ hại chết nó được!”
“Thật xin lỗi. . . . . .” Lại một lần, Bách Vân Sơn nói xin lỗi, nước mắt khẽ rơi xuống.
Bách Mạc Lệ nhìn nước mắt của ông, cả người cứng ngắc sửng sốt.
Đã bao nhiêu năm không nhìn thấy nước mắt ông rồi? Còn nhớ rõ lần trước là lúc bố chồng bà mất, hình như đã hai mươi năm, sao bây giờ hắn lại một lần nữa khóc thút thít, lẽ nào Hiên nhi thực sự xảy ra chuyện?
“Đã có chuyện gì xảy ra? Ông mau nói cho tôi biết rốt cuộc là chuyện gì ? Hiên nhi làm sao có thể chết được? Hai ngày trước tôi còn gặp nó, nó mặc dù hơi gầy một chút, tiều tụy một chút, nhưng nó không thể nào. . . . . . Không thể nào. . . . . . chết. . . . . .”
“Thật xin lỗi, Molly. . . . . . Thật xin lỗi. . . . . . Thật xin lỗi. . . . . .” Bách Vân Sơn khóc thảm, trong lòng một lần lại một lần đau đớn kịch liệt.
Ông không nghĩ tới chuyện lại đến nước này, ông chỉ là một mực bắt Bách Hiên nhanh chóng kết hôn, Bách gia sớm có người thừa kế. Ông chỉ là muốn cháu đích tôn, muốn thấy cơ nghiệp nhà họ Bách ngày càng đồ sộ, phát triển rộng khắp , thực ông chỉ là muốn như vậy mà thôi. . . . . .
Ông sai lầm rồi sao?
Ông làm sai sao?
Nhưng ông thực không hiểu, rốt cuộc ông đã sai lầm ở điểm nào. . . . . .
“Molly. . . . . . Tôi đưa bà đi thấy Hiên nhi. . . . . . Đi gặp nó một lần cuối thôi. . . . . .” Ông nghẹn ngào nói xong, bàn tay già nua nắm chặt tay bà, sau đó từ từ xoay người, đi ra khỏi phòng.
※※※
Bệnh viện
Sáng sớm
Tử Thất Thất lẳng lặng nằm ở giường bệnh , đột nhiên, cô đột nhiên mở ra hai mắt, nhìn trần nhà trắng toát. Chuyện xảy ra tối hôm qua còn hiện rõ trong đầu, hình ảnh Bách Hiên bất tỉnh trên giường với vô vàn dụng cụ y tế xung quanh.
“Thất Thất!” Mặc Tử Hàn ngồi ở bên giường, thức trắng một đêm , cho đến thấy cô giương đôi mắt, hắn mới nhẹ nhàng kêu cô một tiếng.
Tử Thất Thất nghe tiếng gọi tên mình, đột nhiên ngồi dậy, hoàn toàn không để ý là ai đang ở cạnh mình, hốt hoảng vừa muốn xuống giường, vừa nói, “Bách Hiên đâu? Anh ta có khỏe không? Tôi muốn đi xem anh ta thế nào rồi, tôi muốn. . . . . .”
Hai chân mới vừa chạm mặt đất lạnh băng , bụng cô vì động tác mạnh vửa rồi mà đau đớn kịch liệt.
“A. . . . . . Đau quá!” Cô dùng sức ôm bụng, khuôn mặt thống khổ.
“Thất Thất!”
Mặc Tử Hàn khẩn trương đỡ cô ngồi lên giường, sau đó cau mày lo lắng nói, “Em ngày hôm qua bởi vì té xỉu mà đã bị động thai một lần nữa, Bách Trú nói , nếu như lại có lần tiếp theo i, đứa con trong bụng sẽ không giữ được, cho nên em không được kích động, nằm yên trên giường nghỉ ngơi thật tốt, coi như là vì con của chúng ta!”
Tử Thất Thất nghe lời của hắn, nhìn người của hắn, lúc này mới ý thức được sự hiện hữu của hắn, iệng không khỏi dùng giọng nghi ngờ nhẹ nhàng kêu hắn một tiếng, “Mặc Tử Hàn. . . . . .”
Lòng hắn bất chợt co rút đau đớn!
Hắn cả đêm không rời cô nửa bước, phải nói từ ngày cô ngã , hắn không hề chợp mắt một giây một phút nào, vẫn luôn ở bên cạnh cô ,yên lặng nhìn cô một cách chăm chú. Cô chẳng những không có phát hiện, hơn nữa hai lần tỉnh lại đều lập tức kêu tên Bách Hiên , hoàn toàn quên mất sự có mặt của hắn. Mặc dù hiểu được cảm nhận của cô, cũng hiểu vì sao cô lại như vậy, nhưng là. . . . . . Thân là một người đàn ông, tim hắn không khỏi ghen tỵ, tức giận, đau đớn, ….. thế nhưng hắn không thể nào đem loại tâm tình này biểu đạt ra ngoài.
Thật là thống khổ. . . . . .
Thật khó chịu. . . . . .
Phải làm như thế nào,đôi mắt cô ấy chỉ nhìn chăm chú vào mình đây? Như thế nào mới có thể làm