Cha tới rồi, mẹ chạy mau! (Phần III) - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
Old school Swatch Watches

Cha tới rồi, mẹ chạy mau! (Phần III) (xem 5740)

Cha tới rồi, mẹ chạy mau! (Phần III)


“Nhưng . . . . .”


“Mau đi thôi!” Mặc Thâm Dạ lại một lần nữa nói, liền lôi kéo tay của cô rời khỏi.


Mặc Thiên Tân nhìn mặt của Mặc Tử Hàn không chút phản ứng, chân mày của hắn không khỏi nhíu lên, sau đó tay dắt lấy Tuyết Lê ở bên cạnh mà nói “Tuyết Lê, chúng ta cũng đi thôi!”


Tuyết Lê ngơ ngác di chuyển chân của mình, đi theo hắn rời khỏi.


Mặc Tử Hàn vẫn đứng tại chỗ, nhìn cái bóng người đã sớm biến mất ở hành lang.


Cảm giác, cô đang dần dần cách xa hắn, tựa như hắn mới vừa canh chừng bóng lưng của cô vậy , từ từ. . . . . . Từ từ. . . . . . Cách mình càng ngày càng xa. . . . . .


Đau lòng!


Rất đau rất đau. . . . . .


Tại sao phải đau thế này đây? Rõ ràng cô ấy hoàn hảo vẫn còn sống không bị tổn thương gì, rõ ràng trong bụng của cô ấy có con của hắn, nhưng là tại sao hắn không thể cao hứng nổi đây ?


Là bởi vì. . . . . . Bách Hiên sao?


※※※


Bên trong phòng bệnh ICU


Tử Thất Thất nhìn lên tấm bảng ở trên cửa phòng bệnh , trái tim đột nhiên đập nhanh hơn , cảm thấy nhói đau .


Loại phòng bệnh này chỉ có bệnh nhân bệnh tình thật nghiêm trọng mới có thể tiến vào, quả nhiên Bách Hiên bị thương vô cùng nghiêm trọng ? Cũng đúng, từ lầu bảy rớt xuống làm sao có thể sẽ không có chuyện gì hay sao? Nếu như hắn không phải là vì bảo vệ cô…, sợ rằng hiện tại cô cũng có thể sẽ nằm ở nơi này chứ? Hoặc là đã chết. . . . . .


“Rắc rắc!” Cửa phòng được mở ra, Bạch Trú quay đầu nhìn cô , nhẹ giọng nói “Vào đi thôi!”


“Ừh!” Tử Thất Thất gật đầu trả lời , sau đó bước chân của mình đi vào bên trong phòng bệnh.


CHƯƠNG 283: TÔI ĐÃ HẠI CHẾT CON CHÚNG TA RỒI, THẬT XIN LỖI!


Trong phòng bệnh


Bách Hiên nằm trên giường bệnh trắng như tuyết, sắc mặt tái nhợt, không một chút sức sống. Trên miệng mang theo chụp dưỡng khí, bên trong đều là hơi nước mờ ảo, bên cạnh hắn còn có rất nhiều dụng cụ y khoa mà đại đa số Tử Thất Thất chưa từng thấy qua. Chúng giống như bao vây cái giường bệnh , nối tiếp lên toàn bộ thân thể hắn
Tử Thất Thất sững sờ nhìn hắn, kinh ngạc nói, “Hắn. . . . . . Sao vậy?”


“. . . . . .” Bạch Trú trầm mặc đứng bên cạnh cô, hai mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt bình thản của Bách Hiên, không đành lòng mở miệng.


Hai mắt Tử Thất Thất khẽ nhìn Bạch Trú, không tự chủ vươn tay thật chặt níu lấy trái tim mình, hỏi lại lần nữa: “Hắn rốt cuộc thế nào? Cóthể nói cho tôi biết. . . . . . Tình trạng của hắn rốt cuộc gay go đến mức nào rồi?”


Bạch Trú đột nhiên hít một hơi thật sâu, sau đó nặng nề từ từ mở to miệng, nói, “Hắn bây giờ bệnh tình vô cùng nghiêm trọng, thân thể có mười mấy nơi gãy xương, nguy hiểm nhất là xương cổ, cột sống ngực, thắt lưng, trực tiếp đè ép lên đốt sống dây thần kinh, đặc biệt là nội tạng tổn thương rất nặng, không thể nào cứu nổi nữa rồi, nhiều nhất. . . . . . Cũng chỉ có thể sống ba ngày!”


Ba ngày?
Tim Tử Thất Thất bỗng “ đùng” một phát tựa như có tiếng súng, thân thể bắt đầu hoảng sợ run rẩy.


“Không. . . . . . Cái này không thể nào. . . . . . Đây không phải là thật. . . . . . Không phải thật. . . . . .” Nước mắt rơi lã chả, từng hạt từng hạt, từng dòng từng cứ thế rớt xuống không ngừng.


Bạch Trú quay đầu nhìn cô, cau mày nói, “Không có gì là không thể cả, rớt từ trên cao xuống, hắn không chết ngay tại chỗ, mà còn sống được tới giờ phúc này, đây đã là một kỳ tích!”


“Nhưng đây không phải là lỗi của tôi hay sao? Một vết thương nhỏ cũng không có, hoàn toàn không mất một cọng tóc mà đứng ở đây sao? Tại sao hắn lại bị thương nghiêm trọng như thế? Tại sao hắn chỉ còn sống được ba ngày ? Anh không phải là bác sĩ sao? Sao anh không cứu hắn đi, nhanh nhanh một chút cứu hắn a. . . . . . Tôi cầu xin anh, hãy cứu hắn . . . . . . Cứu cứu hắn. . . . . .” Hai tay Tử Thất Thất nắm chặt cánh tay hắn, không ngừng van xin.


Bạch Trú nhìn dòng nước mắt cuồn cuộn trên mặt Tử Thất Thất, bất lực nói, “Thật xin lỗi. . . . . . Tôi thật sự không có cách nào cứu hắn nữa rồi…. Tôi đã cố hết sức rồi….


“Anh cố gắng lần nữa đi, nhất định có biện pháp cứu hắn , nhất định có. . . . . .”


“Cho dù tôi có thể cứu được, hắn cũng chỉ có thể là người phế nhân, đốt sống cổ, cột sống ngực, cùng thắt lưng cũng bị đánh nát bấy, cả cột sống thần kinh cũng đã bị phá hư. Nếu thật sự có Linh Đan Diệu Dược chữa lành các vết thương nội tạng, hắn rốt cuộc cũng chỉ là một người thực vật mà thôi, cho nên. . . . . . Còn không bằng. . . . . .”


“Không ——” Tử Thất Thất đột nhiên rống to, khóc nói, “Tôi không muốn anh ta chết, không muốn . . . . . Phế nhân thì đã sao. . . . . . Tôi sẽ chăm sóc anh ta, mãi mãi như vậy. . . . . . cầu xin anh . . . . . van cầu anh. . . . . .cứu hắn….” Cô bắt lấy cánh tay hắn, từ từ quỳ gối xuống, tiếp tục xan xin hắn thảm thiết.


Bạch Trú cúi đầu trầm mặc nhìn cô, bởi vì căn bản hắn cũng không có biện pháp gì.


“Thật xin lỗi. . . . . .” Hắn nói xin lỗi.


“Cứu cứu hắn. . . . . . Cầu xin ngươi cứu cứu hắn. . . . . . Không cần chết. . . . . . Ta không cần hắn chết. . . . . . Không cần. . . . . . Không cần. . . . . . Không. . . . . .” Lời còn chưa nói hết, đột nhiên ngưng bặt, nước mắt trong hốc mắt cũng ngừng chảy , cả người Tử Thất Thất trong nháy mắt không có ý thức, ngã gục trên mặt đất.
“Tử Thất Thất!” Bạch Trú hốt hoảng kêu cô, lập tức ngồi xổm xuống ôm cô lao ra khỏi cửa phòng bệnh


Hắn biết không nên để cho cô đến gặp Bách Hiên, nếu như để cô nhìn thấy tình trạng hiện giờ của anh ta, nhất định xúc động. Cho nên trước tiên, hắn trấn an xuống, để cho cô có mười mấy giờ đồng hồ ổn định lại tinh thần, để cho cô chuẩn bị tâm lý thật tốt. Sau đó mới để cho cô đến xem Bách Hiên, nhưng không nghĩ tới cô lại kích động đến như vậy, hỏng bét rồi, nếu không may mắn, chắc hẳn lần này cô sẽ phải sinh non.
Bản thân cô ngã từ trên cao xuống mà vẫn không hề hấn gì, đây đã là kỳ tích rồi, không những thế đứa bé trong bụng cô còn có thể giữ được, đây chính là kỳ tích trong kỳ tích. Trong khi đó, Bách Hiên thì hoàn toàn ngược lại, cả người bị thương, từ trong ra ngoài không đâu là không chảy máu, giống như hắn nhận thay tất cả các vết thương từ Tử Thất Thất. . . . . . Một người không việc gì. . . . . . Một người khác phải chết. . . . . .


※※※


Biệt thự nhà họ Bách


Cổng lớn


Một chiếc BMW màu bạc xe đậu ở đó đã một ngày một đêm, Bách Vân Sơn vẫn ngồi ở ghế sau, hai mắt vô hồn nhìn về phía trước, hình ảnh Bách Hiên ôm Tử Thất Thất từ trên lầu rơi xuống không ngừng tái hiện trong đầu ông


Tất cả đã kết thúc rồi. . . . . .


Tất cả tất cả. . . . . . Toàn bộ cũng đã kết thúc rồi!


Người lái xe vẫn ngồi nhìn ông chằm chằm qua kính chiếu hậu, đã một ngày một đêm ông vẫn như vậy không hề có

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Truyện Lão Hàng Xóm Đáng Ghét Full

Thấy bố vợ chỉ đi dép lê con rể không cho ông đưa con gái về nhà chồng vì sợ mất mặt và cách hành xử sốc của cô dâu

Bị vợ phát hiện ngoại tình, chồng còn thẳng thắn đưa ra ”giao kèo ly hôn” khiến vợ sững người

Truyện Yêu Hay Thương Hại, Thất Bại Hay Chơi Dại?

Thương một người không nhất thiết phải chung đường. Chỉ cần người vẫn ổn là đã đủ…