. . . . . .
Một canh giờ sau
Phương Lam từ phòng bệnh đi ra, khóe mắt phiếm hồng, thở dài chán nản, sau đó xoay người nặng nề rời khỏi, chợt nhận ra trên hành lang có một người phụ nữ dường như rất quen
Cô đột nhiên dừng lại, sau đó xoay người nhìn bóng dáng người đó.
Hạ Thủy Ngưng?
Cô ta cũng là tới xem Bách Hiên sao?
Cũng đúng, cô đã từng là vị hôn thê của hắn, cũng là một người phụ nữ si tình. . . . .
. . . . . . . . . . . .
. . . . . .
Trong phòng bệnh
“Cạch cạch!” cửa phòng lại một lần nữa bị mở ra.
Hạ Thủy Ngưng mặc chiếc áo đầm màu hồng nhạt tới trước giường bệnh, nhìn Bách Hiên.
“Hiên ca ca. . . . . .” Cô nhẹ giọng gọi, sau đó chân mày nhíu thật chặt , nước mắt rơi như mưa, nghẹn ngào nói, “Thật xin lỗi. . . . . . Đều là tại em hại anh thành như vậy, đều là lỗi của em, thật xin lỗi. . . . . . Thật xin lỗi. . . . . . Thật xin lỗi. . . . . .”
Nếu ngày đó nhận được điện thoại của Bách Vân Sơn, cô thật vui vẻ đồng ý thực hiện , như vậy Hiên ca ca hôm nay sẽ không nằm ở nơi này. Tử Thất Thất cũng giống vậy được cứu, mặc dù hắn sẽ rất thống khổ, mặc dù hắn sẽ hận cô đến chết, nhưng còn hơn là như thế này .
Tại sao cô hết lần này đến lần khác không buông tha hắn?
Tại sao cô lại phá hỏng mọi thứ như vậy?
“Hiên ca ca, không cần chết a. . . . . .” Cô nằm bên giườngkhóc lớn, hai đầu gối quỳ xuống đất, nước mắt cuồn cuộn rơi xuống , trong nháy mắt liền thấm ướt cả khuôn mặt.
“Em xin anh đấy Hiên ca ca, không cần chết. . . . . . Chỉ cần anh không phải chết, anh nói cái gì em đều nghe ,em sẽ không bám theo anh nữa, em sẽ xa rời anh, không bao giờ nữa xuất hiện trước mặt anh một lần nào nữa. . . . . .Cầu xin anh. . . . . . Đừng chết. . . . . .Xin anh. . . . . . Mở mắt ra đi. . . . . .”
Mười ba năm trước, hắn đã cứu mạng cô. . . . . .
Mười ba năm sau, cô lại ở đây bất lực nhìn hắn “ngàn cân treo sợi tóc”…………………..
Cô đã làm gì? Đối xử với ân nhân mình tàn nhẫn thế sao?
Nếu như không có sự xuất hiện của cô thì tốt rồi!
Nếu cô lặng lẽ nhìn hắn từ xa, lặng lẽ yêu hắn thì tốt biết mấy………………….
“Thật xin lỗi. . . . . . Hiên ca ca. . . . . . Thật xin lỗi. . . . . . Thật xin lỗi. . . . . . Thật xin lỗi. . . . . . Đều là lỗi của em. . . . . . Thật xin lỗi. . . . . .”
“Chỉ cần anh chịu tỉnh lại, em sẽ lập tức rời đi. . . . . . Không bao giờ nữa quấy rầy cuộc sống của anh. . . . . . Vĩnh viễn biến mất!”
Tỉnh dậy đi. . . . . . Sống lại đi chứ. . . . . .
Em yêu anh, Hiên ca ca. . . . . .
※※※
Trời tối dần, đã hết một ngày rồi, còn có hai ngày, còn có 48 giờ, nên làm cái gì? Làm như thế nào mới có thể làm cho Bách Hiên sống lại? Kỳ tích. . . . . . Còn có thể xuất hiện lần nữa sao?
Tử Thất Thất nằm trên giường bệnh không thể nào ngủ được, mặc dù Phương Lam nói rất đúng, đứa bé trong bụngcô là vô tội, cô không thể bởi vì chính mình thương tâm khổ sở mà khiến đứa nhỏ này mất đi sinh mạng. Nhưng cô không có cách nào khống chế tâm tình mình, càng không thể khống chế tim của mình. Cô muốn đi xem Bách Hiên một chút, cô muốn ở bên cạnh hắn, ít nhất. . . . . . Tong hai ngày cuối cùng này, cô muốn bên cạnh hắn. . . . . .
Chợt giương đôi mắt, nhìn Mặc Tử Hàn vẫn liên tục bên cạnh quan tâm cô.
Mặc Tử Hàn chống lại tầm mắt của cô, trong nháy mắt lộ ra vẻ mặt dịu dàng , chờ đợi cô mở miệng.
“Mặc Tử Hàn. . . . . .” Cô nhẹ giọng kêu.
“Ừ?”
“Anh có thể giúp em một việc nữa không?” Cô cầu xin.
Mặc Tử Hàn dường như đã chuẩn bị tinh thần, dù đau lòng nhưng vẫn nhàn nhạt cười, nói, “Em nói đi,chỉ cần em mở lời tất cả anh đều có thể làm vì em!”
“Có thật không?” Cô hỏi lại
“Dĩ nhiên!”
“Vậy. . . . . . Nếu như em nói chúng ta không cần đợi Phương Lam thuyết phục Bách bá mẫu, lập tức tới chỗ Bách Hiên có đợc hay không?”
“Không thành vấn đề, anh giúp em!” Mặc Tử Hàn trả lời ngay.
“Vậy nếu như em bởi vì nhìn thấy Bách Hiên tâm tình quá kích động, ngộ nhỡ sinh non thì sao?”
“Không sao, anh sẽ không trách cứ em!” Mặc Tử Hàn dịu dàng cười, để cho cô yên tâm.
“Vậy nếu như. . . . . . Nếu như. . . . . .” Cô đột nhiên nghẹn ngào , lặp đi lặp lại hai chữ này rồi ngập ngừng không biết tiếp tục như thế nào
“Nếu như cái gì?” Mặc Tử Hàn đau lòng chịu đựng , cười nói, “Em nghĩ nói cái gì?”
“Em. . . . . .Em muốn nói. . . . . .Em. . . . . .”
“Không sao, em nói đi, anh cái gì đều đáp ứng , chỉ cần em nói anh biết, anh toàn bộ. . . . . . Đều đồng ý!” Hắn cuối cùng chần chờ dừng lại, nụ cười trên khóe miệng khẽ run.
Tử Thất Thất trong nháy mắt á khẩu, cổ họng giống như bị sợi dây nắm chặt. Cô không nói được, cô không cách nào đối với người đàn ông này nói ra những lời quá đáng, cô thương hắn, rất yêu rất yêu, nhưng là, bây giờ cô cảm thấy mờ mịt. . . . . . Cô phải yêu thường hắn như thế nào đây? Dùng cả tính mệnh mà Bách Hiên đã hai lần cho cô, cô chỉ muốn yêu thương người đàn ông này?
“Hihi . . . . .” Cô đột nhiên cười, sau đó nhìn hắn nói, “Không có gì, anh giúp em đi gặp Bách Hiên một chút đi, cảm ơn anh”
“Được, anh đi ngay!” Mặc Tử Hàn nói xong, liền lập tức đứng lên, sải bước ra khỏi cửa phòng.
“Mặc Tử Hàn!”
Tử Thất Thất đột nhiên gọi hắn lần nữa.
Mặc Tử Hàn ở cửa phòng, nụ cười trên mặt hắn bởi vì cô mà trong nháy mắt vỡ tan, hắn không có quay đầu lại, đưa lưng về phía cô nhẹ giọng nói, “Thế nào? Còn có chuyện gì sao?”
“Không có! Chỉ là. . . . . . Muốn cám ơn anh!” Tử Thất Thất nhìn theo bóng lưng hắn, nước mắt đã nhòe trên mặt
“Đồ ngốc, chuyện nhỏ như vậy ,sao phải cám ơn, anh đi, sẽ trở lại thật nhanh!” Hắn nói xong, liền mở ra cửa phòng.
Những giọt nước mặt nhẹ rơi vào khóe miệng, môi Tử Thất Thất rung rẩy, cô cắn môi nhẹ giọng nói “Ừ. . . . . .”
Mặc Tử Hàn nghe thanh âm của cô, một bước đi ra khỏi cửa phòng!
“Cạch cạch!”
Cửa phòng đóng lại, nước mắt Tử Thất Thất lại lăn xuống từng giọt từng giọt, cô cúi đầu nhẹ nhàng vuốt ve bụng mình, nghẹn ngào nói, “Bảo bối. . . . . . Mẹ không muốn mất đi con. . . . . . Xin con đừng bỏ mẹ mà đi. . . . . . Kiên nhẫn một chút. . . . . . xin con ngàn vạn lần không được từ thân thể của mẹ rời đi. . . . . . Nhất định phải bình àn ra đời . . . . . Mẹ. . . . . . Thực xin lỗi con. . . . . .”
Chưa đến lúc chào đời, tại sao lại miễn cưỡng thành hình , cô thật nghi ngờ bà mụ.
Cô k