Cha tới rồi, mẹ chạy mau! (Phần III) - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
XtGem Forum catalog

Cha tới rồi, mẹ chạy mau! (Phần III) (xem 5617)

Cha tới rồi, mẹ chạy mau! (Phần III)

liên tiếp đá anh mấy cái, sau đó đột nhiên dừng lại.


Cô vừa rồi nhất định là bị mê muội rồi. Tại sao cô lại lo lắng cho hắn, còn phải dìu hắn đi bệnh viện? Trời ơi, sống chết của hắn có quan hệ gì tói cô đâu ? cô ước gì hắn nằm ở trong bệnh viện mười năm tám năm không xuống giường được.


“A ——” Mặc Thâm Dạ lớn tiếng kêu gào bi thống, cả người nằm rạp trên đất.


Tây trang trắng tinh toàn vết chân của cô, anh đường đường là nam nhi, nhưng chỉ có thể nằm trên mặt đất gào thét, “Có ai không. . . . . . Cứu mạng a. . . . . . Mưu sát chồng rồi. . . . . .”


Cái gì?


Mưu sát chồng?


“Anh anh anh anh. . . . . . Anh nói lăng nhăng gì đó?” Phương Lam đột nhiên cà lăm, không khỏi xấu hổ.


“Anh có nói bậy đâu. Rõ ràng chính là em nói muốn gả cho anh, hơn nữa em còn lợi dụng lúc anh ốm yếu lột sạch y phục của anh, áp đảo anh, còn cướp đi nụ hôn đầu của anh, thậm chí em còn. . . . . .”


“Câm miệng!” Phương Lam hét to, mặt đỏ tới tận mang tai.


Gương mặt Mặc Thâm Dạ vô tội, giả bộ ra điềm đạm đáng yêu , nghẹn ngào nói, “Em cũng đã cùng anh làm loại chuyện đó, chẳng lẽ em không muốn chịu trách nhiệm với anh sao?”


“Tôi với anh đã làm chuyện gì? Tôi căn bản chưa có làm gì anh hết!” Phương Lam tức giận, cơ hồ gầm thét ra tiếng.


“Em thật là làm không làm gì? Em dám nói em chưa từng sờ soạng anh ? Em dám nói em chưa từng đè anh dưới người mình ? Em dám nói em không cướp nụ hôn đầu của anh ? Em dám nói em không có động tay động chân với anh thậm chí còn trói anh lại?”


“A a a a a a ——” Phương Lam đột nhiên rống to, cắt đứt lời của anh, nói, “Đúng, đúng tôi làm, toàn bộ đều là tôi làm thì thế nào? Là tôi cởi sạch quần áo của anh, đè lên anh, là tôi cướp đi nụ hôn đầu của anh , vậy thì thế nào? Không sai, tôi đã từng giở trò với anh, đã từng trói anh lại, tôi thậm chí đã làm rất nhiều việc quá phận với anh, anh có thể làm gì tôi? Tôi chính là không chịu trách nhiệm với anh, vậy thì sao?”


Gương mặt Mặc Thâm Dạ thỏa mãn nhìn vẻ mặt tức giận của cô, đắc ý nói, “Thật ra thì cũng không cần như thế nào, chỉ cần em thừa nhận là tốt rồi, tóm lại. . . . . . anh đã là người của em rồi !”


Người của cô?


Tên vô lại này, hắn có thấy hắn giống một tên đàn ông vô lại không?


Thôi, thôi, đủ rồi. . . . . . Cô đã không muốn cùng người đàn ông này dây dưa nữa, thừa dịp hắn hiện tại không cách nào đi bộ, cô nên mau rời khỏi đi, tốt nhất về sau cũng đừng gặp lại hắn.


Xoay người, cô sải bước.


“Em đi đâu vậy?” Mặc Thâm Dạ hốt hoảng hỏi, vội vàng từ dưới đất ngồi dậy.


“Không mượn anh xen vào, tóm lại tôi đã không muốn nói chuyện với anh nữa, cũng không muốn gặp lại mặt của anh nữa, chúng ta ở chỗ này sayonara đi!” Phương Lam lạnh lùng nói xong, tiếp tục sải bước đi.


Nghe cô nói vậy…, Mặc thâm Dạ chịu đựng đau đớn dưới chân nhanh chóng từ dưới đất đứng lên, chân thấp chân cao đuổi theo cô, lớn tiếng nói, “Em chờ một chút, anh còn có lời muốn nói cùng em!”


“Thật xin lỗi, tôi đã không còn gì muốn nói với anh nữa rồi!”


“Tiểu Lam. . . . . .”


“Đừng gọi tên tôi. . . . . . Đừng có dùng cái miệng ghê tởm của anh gọi tên tôi, sẽ làm tôi cảm thấy rất ghê tởm!”


“Nhưng anh. . . . . .”


“Không cần nói chuyện với tôi, tôi không muốn nghe thấy giọng của anh, hơn nữa. . . . . . Tôi cũng sẽ không tin tưởng bất kì lời nói nào của anh nữa.”


“. . . . . .”


Mặc Thâm Dạ đột nhiên trầm mặc, ngoan ngoãn không lên tiếng nữa, nhưng anh vẫn cố chấp chân thấp chân cao đi theo sau cô, chịu đựng sự đau đớn dưới chân truyền lên, cô đi nhanh anh đi nhanh, cô đi chậm anh đi chậm, cô vội vàng chạy trốn thì hắn sẽ đuổi sát không buông chạy theo cô, hoàn toàn không chú ý sự đau đớn dưới chân mình, anh vẫn canh chừng bóng lưng cô, chân mày từ từ nhíu chặt lại.


Quả nhiên cô vẫn không tha thứ cho anh, cho dù cô vẫn còn quan tâm anh, còn lo lắng cho anh, nhưng đáy lòng cô. . . . . . vẫn không cách nào tha thứ cho lỗi lầm của anh.


CHƯƠNG 207: BỆNH TIM BẨM SINH, SỐNG KHÔNG TỚI BẢY TUỔI!


Dưới bầu trời đêm


Phương Lam đi suốt một con phố, mặc dù cô không quay đầu lại, nhưng cô lại có thể cảm giác được rất rõ ràng Mặc Thâm Dạ đi theo sát phía sau cô, hơn nữa khoảng cách giữa hai người chỉ có gần 1m. Tuy rằng cô rất khó chịu, rất muốn quăng hắn đi, nhưng đáng giận là, lòng cô lại lo lắng cho hắn, chân cũng không tự giác mà bước chậm lại, càng đáng giận hơn là, tai cô lại dựng lên, nghe lén tiếng bước chân tập tễnh của hắn…..


Cô làm sao vậy? Tại sao quan tâm hắn như thế?


“Hô…..” Cô thở ra một hơi thật sâu, sau đó dừng lại, thình lình xoay người.


Cước bộ Mặc Thâm Dạ cũng đột nhiên dừng lại, hai mắt thẳng tắp nhìn cô.


“Anh đừng có theo tôi nữa!” Phương Lam hét lên ra lệnh.


“Anh chưa từng theo em a!” Mặc Thâm Dạ bình tĩnh trả lời.


“Anh không có đi theo tôi, thế sao cứ đi phía sau của tôi hả?”


“Anh muốn đi đường này không được sao? Luật pháp cũng không có quy định hai người không được đi cùng một đường chứ?”


“Anh…..” Phương Lam á khẩu giận dữ.


“Được! Anh muốn đi đường này đúng không? OK, anh đi, tôi nhường cho anh, cùng lắm thì tôi đi đường khác!” Cô nói xong liền thay đổi phương hướng.


Mặc Thâm Dạ cũng xoay người, tiếp tục đi theo sau cô.


“Này! Anh, không phải đi đường kia sao? Thế nào lại đi cùng tôi?” Phương Lam nổi điên, xoay người trừng mắt nhìn anh chất vấn.


“Anh lại đột nhiên muốn đi bên này.”


“Anh…..”


Phương Lam tức giận nắm chặt tay, hận không thể dùng bạo lực để hắn thỏa hiệp, nhưng….. Đôi mắt lại nhìn chân hắn, cả đùi phải đều không ngừng run rẩy, mà trên khuôn mặt đang mỉm cười của hắn cũng đầy mồ hôi, màu da tái nhợt khác thường.


Tên ngu ngốc!


Rõ ràng chỉ cần lập tức đi bệnh viện là tốt rồi, tại sao cứ muốn đi theo cô? Rõ ràng đầu óc thông minh, có thể dùng rất nhiều biện pháp khiến cô mềm lòng, nhưng chỉ một câu nói của cô, hắn thật sự không nói lời nào cứ đi theo cô.


Thật sự không thể dây dưa với hắn nữa, cứ tiếp tục thì ý chí sắt đá cô rèn luyện nhiều năm cũng sẽ bị hắn hóa thành số không, cũng sẽ bị khổ nhục kế ngốc nghếch này của hắn làm dao động.


Đột nhiên, một chiếc xe taxi cách hơn 10m lái tới, cô xuống đường, vẫy tay chặn xe lại.


Xe lập tức dừng lại!


Mặc Thâm Dạ thấy cô đón xe, vội vàng cắn răng nhịn đau, nhanh chóng đi nhanh hơn, tới cửa khác của chiếc xe.


Hai người đồng thời mở cửa xe, đồng thời ngồi vào bên trong xe.


Phương Lam quay đầu nhìn người ngồi ở bên cạnh cô, tức giận nói, “Anh xuống cho tôi

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Truyện Ký Sự Chuyển Mộ Voz Full

Truyện Tán Gái Ở Nhà Full

Truyện Nếu Không Phải Là Anh Full

I Miss You – Chuyện tình trên Facebook

Đọc truyện Một Ký Ức Đẹp Full trên điện thoại