“A. . . . . .” Anh khẽ đau đớn kêu thành tiếng, đột nhiên ngã ngồi ở trên mặt đất, đôi tay cũng buông cô ra.
Phương Lam kinh ngạc nhìn anh, nghi ngờ trừng lớn cặp mắt của mình.
Kỳ quái, tại sao hắn không tránh ra? Tại sao hắn muốn nhận cú đá đó của cô? Rõ ràng lúc trước hai quyền của cô hắn rất nhẹ nhàng hóa giải, nhưng tại sao cố tình không tránh một cước này? Là cố ý hay sao? Hay là thân thủ hắn thật không còn như trước?
“Anh. . . . . . anh không sao chớ?” cô đột nhiên lo lắng mở miệng, cúi xuống nhìn anh
Thật đau như vậy không? Cô không dùng quá nhiều lực chứ? Tại sao trên trán hắn lại toát ra nhiều mồ hôi như vậy? Coi như là diễn trò, cũng quá giống như thật rồi?
“A. . . . . . Đau. . . . . . Thật là đau. . . . . . A. . . . . . A a a. . . . . . Chân của mắt cá chân của anh có thể đứt. . . . . . Thật là đau. . . . . . Thật là đau. . . . . .” Mặc Thâm Dạ thấy cô mở miệng quan tâm mình, lập tức giả bộ vô cùng thống khổ , hơn nữa cố ý phóng đại tiếng kêu, cố ý nói vô cùng nghiêm trọng.
Đứt?
Phương Lam không khỏi có chút hốt hoảng.
“Thật sự bị thương sao? Tôi rõ ràng không dùng nhiều sức mà!” cô cau mày lo lắng nói xong, không tự chủ đưa tay phải của mình ra, nhẹ nhàng đụng vào chỗ cô vừa đá trúng.
“A ——” Mặc Thâm Dạ cả kinh sợ hãi sợ hãi kêu, cô vội vã thu tay về.
Trời ơi!
Là thật!
Mắt cá chân của hắn thật sưng lên, thật chẳng lẽ đã đứt? Nhưng cú đá vừa rồi của cô cũng không thể làm đứt mắt cá chân của hắn được ? Hơn nữa thân thể của hắn cũng không yếu ớt như vậy? Không đúng. . . . . . Không đúng không đúng không đúng. . . . . . Từ lúc mới nhìn thấy hắn đứng ở chỗ này liền bắt đầu không đúng.
Cẩn thận suy nghĩ một chút, hắn vẫn chưa từng di chuyển một bước nào, hơn nữa hắn không nên đứng ở chỗ này mới đúng, ít nhất hắn không thể nào biết cô sẽ đi tới đây, chẳng lẽ. . . . . .
Cô đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn lên lầu ba khách sạn , vừa vặn nhìn thấy cửa sổ trên đầu đang mở, mà vị trí rất đúng với chỗ hắn đang đứng.
“Anh điên rồi, lại dám từ lầu ba nhảy xuống, thế nào không có ngã chết đi!” cô đột nhiên tức giận, hung hăng mắng anh.
“Ha ha ha. . . . . .” Mặc Thâm Dạ đột nhiên cười ngây ngô, sau đó khẽ cau mày, nhịn đau mà nói, “Bị em phát hiện rồi, xem ra em so mười lăm năm trước thông minh hơn rất nhiều!”
Không sai, lúc ở trước thang máy không đuổi kịp cô, hắn vẫn không có cách nào buông tha, cơ hội này anh đã đợi mười lăm năm rồi, anh không cách nào trơ mắt nhìn cô trốn mất, cho nên khi đó anh đột nhiên nghĩ đến biện pháp này, bởi vì từ trên lầu nhảy xuống là cách nhanh nhất hơn nữa còn là phương pháp duy nhất có thể đuổi kịp cô, anh cũng đoán được cô nhất định sẽ không đi cửa chính, sau khi phân tích một hồi, hơn nữa với sự hiểu biết của mình về cô, anh đành đánh cuộc chọn cái cửa sổ đó, chỉ là không nghĩ tới lúc anh tiếp đất, bởi vì quá mức vội vàng cho nên trọng tâm không vững làm bị thương chân, nhưng cái này cũng không coi là cái gì, chỉ cần có thể đuổi kịp cô, đừng nói là hi sinh một cái chân, coi như là té gảy hai chân, anh cũng sẽ không chút do dự.
“Đồ điên, anh còn dám cười? Nhỡ té chết thì làm thế nào? Ngộ nhỡ không bị chết mà thành tàn phế thì sao? Cái người đàn ông ngu xuẩn này làm việc có thể suy nghĩ một chút tới hậu quả không? Không cần gây sự như vậy?” Phương Lam oán trách mà nói.
Nhưng Mặc Thâm Dạ ngay cả 1 điểm hối cải cũng không có, vui vẻ đưa tay của mình ra, thân mật cầm lấy tay cô, nhẹ giọng nói, “Nếu như mà anh bị tàn phế, em nhất định sẽ tới chăm sóc anh. . . . . . Có đúng hay không?”
“Ai muốn chăm sóc anh, anh đừng có mơ!” Phương Lam gạt tay anh ra.
Mặc Thâm Dạ biết cô không phải có suy nghĩ như vậy, trong lòng cảm thấy thật ấm áp.
Mười lăm năm chia lìa, rốt cuộc anh cũng có thể chờ đến ngày này, còn nhớ rõ những lời cô nói vào mười lăm năm trước, cô nói cô hận chết anh, cô tuyệt đối sẽ không tha thứ cho anh, cô muốn cùng anh Ân Đoạn Nghĩa Tuyệt, cô còn cảnh cáo anh từ bây giờ dù ai có hỏi anh cũng không được nói giữa hai người có quen biết, bởi vì cô cảm thấy biết anh là chuyện cô hối hận nhất trong đời, cô cũng không cho phép anh đi tìm cô, cho đến khi bọn họ trong biển người mịt mờ, vô tình gặp nhau, anh cũng tuyệt đối không được đi tìm cô, nếu như anh dám đi tìm cô, như vậy đem cả đời này cô cũng căm hận anh. . . . . . Cho nên anh vẫn luôn đợi, chờ đợi suốt mười lăm năm. . . . . . Chờ đợi sự vô tình này. . . . . chờ đợi giờ khắc cô gặp lại anh. . . . .
“Tiểu Lam. . . . . .” Anh nhẹ giọng gọi cô, anh có rất nhiều lời muốn nói ra, nhưng khi mở miệng anh lại chẳng biết nói gì với cô, dáng vẻ tội nghiệp mà nói, “Thật là đau. . . . . . Thật sự rất đau. . . . . .” Bất luận là thân thể hay tâm hồn, trong mười lăm năm này cũng bị đau đớn đè ép thở không nổi.
“Thật đau như vậy không?” Phương Lam cau mày nhìn thái độ của anh, mồ hôi hột ở trán ngày càng nhiều, bất đầu chảy xuống, sắc mặt của hắn cũng có chút tái nhợt, tựa hồ thật rất đau. Vội vàng đỡ thân thể của anh, hoàn toàn quên mất chuyện mình nên chạy trốn, lo lắng nói, “Tôi dẫn anh đi bệnh viện!”
“Ừ. . . . . .” Mặc thâm Dạ mỉm cười đáp ứng, hai mắt vẫn nhìn chằm chằm mặt cô.
Có thể gần cô như vậy, quả thật giống như đang nằm mơ, có thể cảm thụ nhiệt độ của cô như vậy, quả thật giống như là đang ở thiên đường, mà càng hạnh phúc anh càng tham lam muốn nhiều hơn, muốn gần cô hơn, muốn ôm lấy cô. . . . . . Nghĩ đi nghĩ lại, thân thể cũng không tự giác động, tay anh tự động ôm ngang hông của cô, từ từ thắt chặt, giống như không có xương dựa vào cô, dán sát vào cô, cũng cố ý đem mặt mình áp vào mặt cô, theo thói quen chiếm tiện nghi của cô, ăn đậu hũ của cô. . . . . .
Phương Lam cảm thấy động tác của anh rất mập mờ, hơn nữa thân thể anh tựa như đều dựa hết vào cô, trong nháy mắt cau mày, chợt thanh tỉnh, cô cảm thấy tức giận. . . . . .
“Mặc Thâm Dạ, đi chết đi——” cô gầm to, đột nhiên buông lỏng đôi tay, hung hăng đẩy anh ngã trên mặt đất.
“A ——” Mặc Thâm Dạ kêu gào bi thống, từ trên thiên đường lọt vào địa ngục, cùng tiếp xúc thân mật với mặt đất lạnh như băng.
“Mặc Thâm Dạ cái người đàn ông không biết xấu hổ này, anh vừa mớ suýt chết, nhưng anh căn bản cũng không nên sống trên thế giới này, anh đi chết đi, đi tìm chết, đi tìm chết ——” Phương Lam tức giận mắng to, vừa dùng chân của mình hung hăng đạp mấy cái, để cho anh thương càng thêm thương.
“A. . . . . . Thật là đau. . . . . . Thật là đau. . . . . . Chớ đá, thật rất đau. . . . . .” Mặc Thâm Dạ bi thống gào thét.
Đáng đời anh, đồ sắc lang, anh đáng bị tất cả phụ nữ đánh, đá…….Đá chết anh !” Phương Lam