Cha tới rồi, mẹ chạy mau! (Phần II) - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
Polaroid

Cha tới rồi, mẹ chạy mau! (Phần II) (xem 4395)

Cha tới rồi, mẹ chạy mau! (Phần II)

liền đi tìm anh, chủ động nói với anh cô ấy muốn đi phòng bếp khách sạn, còn để anh chỉ đường tới phòng bếp, khi đó bộ dáng cô ấy cũng không kỳ quái, khuôn mặt tươi cười giống như là một người vợ nhỏ đắm chìm trong hạnh phúc, cho nên cũng có thể là vì người mình thích, cho nên muốn đích thân xuống bếp đi?


“Đáng chết! Phòng bếp ở tầng mấy?” Mặc Tử Hàn sốt ruột hỏi.


“Tầng một!”


“Dẫn đường!” Anh lạnh lùng ra lệnh.


“Vâng!”


Hổ Phách lập tức xoay người, nhưng hai người mới vừa vặn bước được một nửa, liền thấy Tử Thất Thất đẩy một toa ăn từ nơi không xa đi tới, mà trên mặt treo nụ cười nhàn nhạt, giống như chuyện gì cũng không có phát sinh qua, hoàn mỹ trang bị lên cho bản thân.


“Hai người làm sao đều đứng ở cửa?” Tử Thất Thất nghi hoặc nhìn hai người bọn họ, nhất là khuôn mặt xem ra tức giận của Mặc Tử Hàn.


“Anh nói em không được rời khỏi anh, tại sao lại tự tiện rời khỏi?” Mặc Tử Hàn hai bước tiến lên, nhíu mày tức giận nhìn chằm chằm cô.


Loại cảm giác hốt hoảng lo sợ, cô rốt cuộc muốn làm cho anh hưởng thụ mấy lần mới hài lòng?


Tử Thất Thất hai mắt sáng tỏ nhìn hai mắt tức giận của anh, nhẹ giọng nói, “Em đã dặn dò lại là tới phòng bếp, hơn nữa em chỉ là muốn làm cho anh một bữa sáng mà thôi, anh tức giận như vậy làm cái gì? Chẳng lẽ anh thật muốn em ở bên cạnh anh một tấc cũng không rời sao? Anh cho rằng em là gì của anh?”


Không tự chủ liền bật thốt lên những lời này.


Như vậy có phải quá rõ ràng rồi không? Có bị anh phát hiện không? Như vậy….. Anh sẽ cho cô đáp án thế nào?


Mặc Tử Hàn kinh ngạc nhìn cô, nhìn khuôn mặt mỹ lệ kia của cô, kinh ngạc nói, “Em…. Làm bữa sáng cho anh? Tự mình làm cho anh?”


Tử Thất Thất bỗng nhiên kinh ngạc nhìn anh.


A……


Cô ở trong lòng cười khẽ.


Vốn còn lo lắng sợ anh sẽ phát hiện, nhưng mà anh lại một chút cũng không có chú ý chuyện này, ngược lại bởi vì chuyện làm một bữa ăn sáng nhỏ như vậy mà lộ ra biểu tình vui vẻ như trẻ con, rốt cuộc…. Cô phải vui vẻ, hay là phải thương tâm đây?


Người đàn ông này, quả nhiên là một tên khốn kiếp đủ mười phần.


“Em dậy sớm như vậy là vì làm bữa sáng cho anh? Đây là em tự làm?” Mặc Tử Hàn lại hỏi lần nữa, dùng một đôi mắt xinh đẹp giống như là một đứa bé khi nhận được kẹo nhìn cô.


Quên đi, không hỏi…..


Đổi lấy sẽ chỉ là càng thêm thương tâm mà thôi!


“Ừ!” Cô nhẹ giọng trả lời, giương lên mỉm cười xinh đẹp nhất.


Dùng xinh đẹp để che dấu thống khổ, đem thống khổ giấu ở đáy lòng….. Không cho bất luận kẻ nào phát hiện….


Đây chính là chuyên môn của cô.


CHƯƠNG 110: ANH HỎI EM, EM… THÍCH ANH KHÔNG?


Nhận được câu trả lời của cô, trái tim đã đóng băng nhiều năm của Mặc Tử Hàn lại một lần nữa bị cô hòa tan. Bất quá, nhất định không có ai biết, anh lớn như vậy, nhưng cho tới bây giờ cũng không có ai đích thân làm cái gì cho anh, thứ vì anh mà làm này, thứ vì anh mà xuất hiện này….. Anh là lần đầu tiên được nhận.


Thật vui vẻ!


Mặc dù còn chưa ăn nhưng đây nhất định là bữa ăn sáng ngon nhất trên thế giới.


“Em nấu gì vậy?” Anh hỏi, trong lời nói chứa trăm ngàn dịu dàng.


“Chỉ là một chút thứ đơn giản!” Tử Thất Thất cười trả lời.


“Đơn giản là cái gì?”


“Đợi khi ăn rồi chẳng phải sẽ biết!”


“Cũng đúng, vậy đi vào nhanh một chút đi!”


Mặc Tử Hàn nói xong liền cùng cô đẩy toa ăn đi vào trong phòng.


Hổ Phách ở lại cửa phòng, nhìn bọn họ ân ân ái ái đi tới cửa phòng, mới nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh đóng kín cửa, tâm tình cũng bị bọn họ ảnh hưởng, trên mặt cũng không tự giác lộ ra nụ cười nhàn nhạt.


Nếu bộ dáng bây giờ của điện hạ bị những lão già giảo hoạt kia nhìn qua, nhất định sẽ khiếp sợ cho là mắt mình bị mù, bất quá bộ dáng ngay lúc này của anh cũng chỉ có mấy người biết mà thôi.


Bởi vì….. Tử Thất Thất cùng Mặc Thiên Tân tồn tại, là chuyện tình cực kỳ bí mật…..


…….


Phòng khách


Mặc Tử Hàn cùng Tử Thất Thất đem bữa sáng trên toa ăn bỏ lên bàn, Mặc Thiên Tân mặc một thân đồ ngủ khả ái từ trên lầu đi xuống.


Tay nhỏ bé không ngừng xoa con mắt mê mê mang mang của mình, bộ dáng lười nhác, thật giống như chưa tỉnh ngủ, nhưng…. Khi tầm mắt cậu thấy Tử Thất Thất, nháy mắt trừng lớn, lộ ra thần thái sáng như tuyết, sau đó chân nhỏ nhanh chóng chạy đến bên cạnh cô, hai tay dùng sức ôm lấy chân cô, vui vẻ nói, “Mẹ”


“Thiên Tân!”


Tử Thất Thất dịu dàng kêu cậu, trên mặt lộ ra nụ cười hạnh phúc, chậm rãi ngồi xổm xuống, ôm lấy thân thể nho nhỏ của cậu, mà hai tay lại không tự chủ nắm chặt, nếu không phải cô đang khống chế nước mắt của mình, hiện tại nhất định khóc lên.


“Mẹ?” Mặc Thiên Tân có chút nghi hoặc nhìn cô.


Nụ cười trên mặt cô quá mức rực rỡ rồi, rực rỡ làm cho người ta không tìm được một chút tỳ vết nào.


Đây là nụ cười hạnh phúc sao? Nhưng mà tại sao, cậu cảm thấy nụ cười của mẹ thật giống như là đang khóc chứ? Cười như vậy, cậu vẫn là lần đầu tiên chứng kiến.


“Thế nào? Tại sao nhìn chằm chằm mẹ vậy!” Tử Thất Thất cười hỏi.


“Không có gì, chẳng qua là cảm thấy mẹ hôm nay rất đẹp!” Mặc Thiên Tân giả bộ vui vẻ.


“Vậy bình thường mẹ không đẹp sao?”


“Đương nhiên đẹp rồi, chẳng qua là hôm nay đặc biệt đẹp, ai….. Bất quá mẹ cũng chỉ có khuôn mặt lớn lên là được, đây là một ưu điểm!” Cậu không khỏi liền cảm thán mang theo trào phúng.


“Tiểu tử thúi này, con có phải không muốn ăn sáng hay không?” Tử Thất Thất đột nhiên lộ ra bộ mặt hung thần ác sát.


“Mẹ con sai rồi, so với khuôn mặt của mẹ, con cảm thấy bữa ăn sáng quan trọng hơn!”


“Con… Con… Tiểu tử thúi!” Tử Thất Thất giơ lên thiết quyền của mình muốn đánh người.


“Đừng oa, ba cứu mạng!” Mặc Thiên Tân kêu to, nhanh chóng chạy tới phía sau Mặc Tử Hàn.


Tử Thất Thất đuổi theo, đột nhiên chạm mặt đụng vào Mặc Tử Hàn, khuôn mặt hai người gần gũi mặt đối mặt, mà Mặc Thiên Tân núp ở phía sau Mặc Tử Hàn cười trộm, nhìn bộ dáng xấu hổ của hai người bọn họ giờ này.


Một nhà ba người chơi trò diều hâu bắt gà con này, cậu đúng là chờ đợi thật lâu, ảo tưởng thật lâu, thật vất vả cậu mới nắm được cơ hội, đương nhiên muốn chơi nhiều nhiều chút rồi, hắc hắc….


“Anh…. Anh….. Tránh ra!” Tử Thất Thất xấu hổ mở miệng, nháy mắt mặt đỏ tai hồng.


“Không…. Không cho!” Mặc Tử Hàn vừa mở miệng, so với cô cũng không khá hơn bao nhiêu.


Hai người ngây ngốc đứng đó, Mặc Thiên Tân núp ở phía sau chờ đến nóng nảy.


Tại sao phải đỏ mặt chứ?


Ai…. Bọn họ là

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Sếp À! Tôi Yêu Sếp

Chồng từ nhà tắm chạy ra, tôi chết điếng thấy ô sin đứng run lập cập ở bên trong

Hạo Nhiên: Năm năm tháng tháng

Truyện Cười Lên Cô Bé Của Tôi Voz Full

Vợ sắp cưới hẹn hò với trai lạ đến 3 giờ sáng