“Quên đi, không chơi, nhàm chán muốn chết, ăn cơm!” Cậu oán trách nói, an vị trên ghế.
Mà Mặc Tử Hàn cùng Tử Thất Thất hai người lại trầm mặc vài giây, cuối cùng người nào đó thật sự không kiên trì nổi loại không khí này, cho nên lập tức nói, “Ăn…. Ăn cơm đi!”
Nói xong, Tử Thất Thất liền xoay người, muốn ngồi ở bên người Mặc Thiên Tân.
Mà Mặc Tử Hàn đột nhiên bắt lấy tay cô, kiên quyết lôi cô đến chỗ đối diện Mặc Thiên Tân, ngồi ở bên cạnh mình, mà bàn tay kia vẫn nắm cô gắt gao không chịu buông ra.
“Cái kia…..” Tử Thất Thất nhìn cơm trên bàn, lúng túng mở miệng nói, “Anh muốn…. Để em ăn như thế nào?”
Cô nói xong liền giật giật tay phải bị anh bắt được, muốn tránh thoát, nhưng Mặc Tử Hàn cũng nắm rất chặt, dùng sức nắm, chính là không chịu buông tay.
“Ăn như vậy!” Anh đột nhiên cầm lấy đôi đũa trên bàn, gắp một món trên bàn đưa đến bên miệng cô, ra lệnh nói, “Há mồm!”
Lần trước không có làm được, lần này tuyệt đối phải thành công.
Cái trán Tử Thất Thất rõ ràng có chút xấu hổ.
Người đàn ông này rốt cuộc là có sợi dây nào không được bình thường? Tại sao từ sáng sớm bắt đầu tựa như một đứa trẻ? Tại sao bày ra biểu tình vui vẻ này? Nếu không có ý định lấy cô, vậy thì….. Cũng đừng có đối đãi với cô như vậy.
Trái tim, đột nhiên lại co rút đau đớn, nhưng trên mặt cô lại không có bất kỳ thay đổi gì.
Hai mắt nhìn thức ăn bên miệng, cô chậm rãi mở to miệng, ăn vào, cũng là có chút chua sót.
“Thật ngoan!” Mặc Tử Hàn nói xong lại đột nhiên nhích tới gần, khẽ hôn môi cô.
Tử Thất Thất khiếp sợ nháy mắt sửng sốt.
Mặc Thiên Tân đối diện cũng kinh ngạc trừng lớn hai mắt, sau đó có chút xấu hổ ho nhẹ hai tiếng, “Khụ, khụ!”
Tử Thất Thất nghe xong trở lại bình thường, quay đầu hung hăng nhìn chằm chằm anh.
Mặc Tử Hàn đôi môi mân cùng một chỗ, gợi lên nụ cười đắc ý.
“Em muốn tự ăn, anh mau buông em ra!” Tử Thất Thất giận.
“Không được, hôm nay tay em không được đụng vào bàn ăn, anh muốn giúp em ăn cho đến khi no mới thôi!”
“Anh…. Buông em ra, khốn kiếp !”
“Nào…. Há mồm, a…….”
Mặc Thiên Tân nhìn một nam một nữ đối diện đang không ngừng liếc mắt đưa tình, chỉ có thể than thở lắc đầu, xem ra cậu ở chỗ này chính là một bóng đèn, bất quá cái bóng đèn này lại phát sáng, nói vậy bọn họ cũng nhìn không tới.
Quên đi, vì ăn bữa ăn sáng thật ngon, hắn bưng phần của mình đi lên lầu hai.
Bởi vì cái gọi là: nhắm mắt làm ngơ…. không thích hợp với trẻ em!
Mặc Tử Hàn khóe mắt liếc nhìn Mặc Thiên Tân đi lên lầu, thẳng đến bóng người của cậu biến mất khỏi tầm mắt, anh đột nhiên buông đôi đũa trong tay, mạnh mẽ đem Tử Thất Thất từ trên ghế ôm lấy, nhẹ nhàng đem cô đặt ở trên hai chân của mình, sau đó quay mặt cô ra, hôn lên môi cô.
“A…. Ưm…..” Tử Thất Thất sợ hãi kêu, bị nụ hôn của anh chiếm đoạt, cả đại sảnh nháy mắt yên tĩnh.
Tử Thất Thất kinh ngạc trừng lớn hai mắt, gần gũi nhìn hai mắt Mặc Tử Hàn, mặt cô càng ngày càng đỏ, mà hai tay cũng không ngừng giãy dụa, nhưng hoàn toàn bị anh chế phục, cuối cùng cũng chỉ có thể tùy ý anh hôn, càng ngày càng sâu, càng ngày càng đậm, càng ngày càng nóng…..
Nụ hôn thật nồng nàn, giống như anh nói anh có bao nhiêu thích cô. Nhưng….. Hết thảy cũng chỉ là hư tình giả ý…..
Cô đã nhận rõ thực tế.
Quên đi, đàn ông…. Căn bản là không đáng tin tưởng.
Đột nhiên, cô buông lỏng tất cả sức lực, không giãy dụa nữa, không hề phản kháng, tùy ý anh không ngừng hôn, tùy ý anh không ngừng cướp đoạt, hút lấy ngọt ngào của cô, hút lấy hô hấp của cô, thật dài thật lâu bịt kín miệng cô, cùng cô hòa quyện…..
Mười phút sau!
Mặc Tử Hàn ý do vị tẫn rời đi môi cô, nhìn hai gò má cô ửng hồng, anh cuối cùng đem môi nhẹ nhàng hạ xuống trán cô.
Thích cô gái này…….
Rất thích, rất thích, rất thích…..
“Này, Thất Thất……” Anh bỗng nhiên nhẹ giọng kêu tên cô.
“Ừ?” Tử Thất Thất nhẹ nhàng lên tiếng, trái tim mơ hồ đau.
Mặc Tử Hàn dành ra một tay, nhẹ nhàng nắm cằm cô, để cô đối diện với mình, để mắt cô nhìn mình, sau đó dịu dàng hỏi, “Em…. Thích anh không?”
Tử Thất Thất khiếp sợ!
Tại sao anh đột nhiên hỏi như vậy?
Mặc Tử Hàn lẳng lặng đợi câu trả lời, anh muốn cô nói ra trước chữ thích này với anh, sau đó anh mới bằng lòng nói cho cô tâm tình của anh bây giờ.
Nói a….. Nói đi….. Nói em yêu thích anh….. Nhanh một chút nói với anh đi…..
Anh nhìn cô, mỉm cười, lẳng lặng chờ đợi.
Tử Thất Thất khiếp sợ, biểu tình từ từ trở nên bình tĩnh, hai mắt nhìn anh, cảm giác đau lòng càng thêm nồng đậm.
Tại sao muốn hỏi như vậy chứ? anh hỏi như vậy mục đích là gì?
Nếu cô trả lời đúng vậy, anh sẽ như thế nào?
Nếu cô trả lời không phải, anh sẽ lại như thế nào?
Không phải đã nói sẽ không lấy cô sao? Đây không phải đại biểu cho anh không thích cô sao? Nếu không có cảm giác mãnh liệt muốn lấy cô làm vợ, vậy thì…. Còn hỏi cái này làm gì?
“Em……” Cô chậm rãi mở ra đôi môi, chậm chạp phát ra âm thanh, sau đó lưỡng lự dừng lại.
“Ừ? Em muốn nói gì? Thích…. Hay là không thích?” Lời Mặc Tử Hàn êm ái nhưng nội tâm của anh đặc biệt lo lắng.
Nói nhanh một chút yêu thích anh…. Dùng miệng em nhanh một chút nói em yêu thích anh…. Nhanh lên….. Nhanh lên….. Mau hơn nữa…..
“Em……” Tử Thất Thất lại một lần nữa lặp lại một chữ này, sau đó nhàn nhạt trả lời, “Em không biết!”
CHƯƠNG 111: NÓI EM THÍCH ANH, NÓI MAU…NÓI MAU…
Không biết?
Mặc Tử Hàn tâm tình tốt lúc đầu trong nháy mắt biến mất.
Tại sao lại trả lời như vậy chứ?
Rõ ràng đã tiếp nhận anh, cô cũng không có phản kháng? Hơn nữa đã làm loại chuyện đó, cô còn cố ý dậy sớm làm bữa sáng cho anh, mà vừa mới hôn cô cũng không có giãy dụa nhiều, nhưng mà tại sao…… Tại sao lại trả lời như vậy chứ?
“Em lặp lại lần nữa, anh vừa mới không nghe rõ ràng!” Thanh âm của anh đột nhiên trở nên lạnh lùng, giống như chất vấn, mang theo khẩu khí không cự tuyệt.
Tử Thất Thất nhìn biểu tình không vui trên mặt anh, lại mở ra hai mảnh môi của mình, quật cường nói trái ngược lương tâm, “Em không biết…..”
Trong nháy mắt, những lời này liền kích động Mặc Tử Hàn tức giận, anh đột nhiên cau mày, lạnh lùng mở miệng, “Em lặp lại lần nữa, anh cho em thêm một cơ hội, em cần phải nghĩ cho kĩ, nghĩ rõ rồi lại nói cho anh biết, em rốt cuộc….. Có thích anh hay khô