Thanh âm của Kim Hâm?
Cô kinh ngạc!
Anh ta nói phu nhân của ngài? Anh muốn kết hôn với cô sao? Đây là thật đấy sao?
“……..”
Bên trong phòng trầm mặc thật lâu, Tử Thất Thất không tự chủ đem lỗ tai dựng thẳng lên, càng áp sát gần cửa phòng, nghe lén thanh âm bên trong, đang đợi câu trả lời của anh.
Rốt cục…….
“Tôi sẽ không lấy cô ấy!”
“Ầm” một tiếng, trong đầu Tử Thất Thất giống như sét đánh, cả người giống như tinh thiên tịch lịch (sấm sét giữa trời quang) lăng lăng đứng tại chỗ.
Anh ta vừa mới nói cái gì?
Sẽ không lấy cô?
Tại sao?
Tại sao…..?
Tử Thất Thất hoảng loạn lui về phía sau từng bước, nước mắt từ trong hốc mắt rơi xuống.
“Ai?”
Bên trong phát ra một tiếng quát, sau đó truyền đến tiếng bước chân dồn dập.
Tử Thất Thất kích động lấy lại tinh thần, lập tức chạy về phòng ngủ.
……
Bên trong căn phòng thứ ba
Mặc Tử Hàn trả lời Kim Hâm lại đột nhiên ý thức được cửa có người nghe lén, trong nháy mắt nhăn lại hai hàng lông mày, lạnh lùng quát to, “Ai!”
Nghe được thanh âm của anh, Kim Hâm lập tức xoay người, sải bước đi tới cửa, đưa tay đem cửa phòng mở ra nhưng là khiếp sợ trừng lớn hai mắt.
“Tiểu…. Tiểu thiếu gia?”
Mặc Thiên Tân đứng ở cửa phòng, nổi giận đùng đùng nhìn chằm chằm Kim Hâm, thình lình dời đi tầm mắt nhìn Mặc Tử Hàn ngồi ở trên ghế sa lon.
“Ba, ba thật là quá đáng, lại dám để cho người đàn ông kia thô bạo đem con mang đi? Hơn nữa còn để cho con ngồi suốt một ngày trên xe, làm cho đầu con đau, đau thắt lưng, cái mông đau, ba nói….. Ba đã làm gì mẹ? Mẹ hiện tại ở nơi đâu?” Cậu tức giận chất vấn, cả khuôn mặt nhỏ nhắn đều đầy tức giận.
Kể từ khi bị Hổ Phách ôm lên xe, hành trình toàn bộ ngày của cậu chính là ngồi trên xe, tròng trành lênh đênh suốt một ngày, nếu không phải cậu dùng thủ đoạn phi thường, bây giờ nói không chừng đã ở nơi chân trời góc biển, một mình lưu lạc.
Tức giận! Tức giận! Tức giận!
Thật sự là quá ghê tởm!
Mặc Tử Hàn kinh ngạc nhìn Mặc Thiên Tân, chân mày mơ hồ nhăn lại.
Người vừa nghe lén là nó sao? Như thế nào cảm thấy có cái gì không đúng?
“Ngươi…. Vừa mới trở về? Người vừa mới đứng ở cửa….. Là ngươi?” Hắn nghi ngờ hỏi.
“Để làm chi? Hỏi như vậy là có ý gì?” Mặc Thiên Tân khó hiểu.
“Con vừa mới có phải đứng ở cửa nghe chúng ta nói chuyện hay không?” Anh lại hỏi.
“Không có!” Mặc Thiên Tân sảng khoái trả lời.
“Thật không có?”
“Làm sao? Không tin con? Bằng không ba hỏi chú ấy!” Mặc Thiên Tân nói xong đột nhiên xoay người, ngón tay út mập mạp chỉ người nào đó đứng ở cửa.
Tầm mắt Mặc Tử Hàn theo ngón tay của cậu nhìn về phía cửa phòng, đột nhiên kinh ngạc, nhìn Hổ Phách đứng ở cửa.
Anh ta….. Đây là thế nào?
CHƯƠNG 108: CÁI GÌ CHỨ, CUỐI CÙNG VẪN LÀ CÔ NGU NHẤT
“Điện…. Điện hạ!” Hổ Phách đứng ở cửa xấu hổ kêu anh, cung kính cúi đầu như cũ.
Mặc Tử Hàn nhìn theo toàn thân anh ta, vốn tóc rất gọn gàng đã trở nên lộn xộn, trong đó tựa hồ còn hiện ra vài mảnh da đầu, mà âu phục sạch sẽ chỉnh tề trên người anh ta cũng trở nên chật vật không chịu nổi, cà vạt cũng sớm đã biến mất không thấy, cúc áo sơ mi cũng bị mất, âu phục tức thì bị làm cho nhăn nhăn nhúm nhúm, nhất là trên mặt, trên tay, trên cổ…… Chỉ cần là da bại lộ bên ngoài đều in lên từng dãy dấu răng màu đỏ, mà dấu răng nho nhỏ rất rõ ràng là tiểu quỷ nào đó còn chưa trưởng thành hoàn toàn in lại đi.
“Đây…. Đây là có chuyện gì?” Mặc Tử Hàn nhìn anh ta, nghi hoặc hỏi.
“Thưa điện hạ, cũng không có chuyện gì, chẳng qua là gặp một chút sự cố nhỏ!” Hổ Phách cúi đầu thật sâu, nhẹ giọng trả lời.
Sự cố nhỏ?
Tầm mắt Mặc Tử Hàn bỗng nhiên chuyển dời đến trên người Mặc Thiên Tân.
Cái gọi là sự cố nhỏm hẳn là kiệt tác của nó đi?
“Hừ!” Mặc Thiên Tân ngạo mạn hừ lạnh, khó chịu nói, “Hắn đáng đời, ai kêu hắn không nghe con nói, bởi vì cái gọi là thiện hữu thiện báo, ác hữu ác báo, không phải là không báo, thời cơ chưa tới, mà thời cơ hắn….. Vừa vặn tới!”
Lúc ngồi trên xe, cậu hô to muốn dừng xe, nhưng người kia lại hoàn toàn coi như không có nghe thấy, tiếp tục lái xe, vậy thì cậu cũng chỉ phải bắt hắn ta, gặm hắn ta, cắn hắn ta, dùng vũ lực giải quyết vấn đề, tuy rằng cậu hao tốn không ít thời gian, bất quá cuối cùng người kia vẫn là thỏa hiệp mang cậu về.
Hổ Phách đứng ở cửa, ngoại trừ xấu hổ ra thì không làm ra thêm biểu tình nào khác.
Phải biết rằng, lúc đang lái xe cậu ta đột nhiên đánh tới, vừa cắn vừa cào vừa gặm, thiếu chút nữa đã xảy ra tai nạn, quan trọng hơn là anh chết cũng không hề gì, nếu đem tiểu thiếu gia cũng hại chết, vậy anh đã có thể phạm vào tội lớn ngập trời, cuối cùng không có cách nào chỉ có thể dẫn cậu ta trở lại.
“Điện hạ, thuộc hạ thất trách, xin ngài xử phạt!” Anh càng cúi đầu thật sâu.
Mặc Tử Hàn cau mày, ai gặp phải tiểu quỷ này cũng sẽ vô cùng xui xẻo.
“Quên đi!” Anh nhẹ giọng thở dài, sau đó lạnh lùng hỏi, “Vừa nãy lúc anh trở về có thấy ai đứng ở cửa nghe lén không?”
“Nghe lén? Tôi cũng không có thấy người, tôi cùng tiểu thiếu gia đều mới trở về, vừa mới đứng ở cửa, cửa phòng lại đột nhiên mở ra!” Hổ Phách cứ thực trả lời, anh thực sự không thấy bất kỳ ai đứng ở cửa phòng.
Hốc mắt Mặc Tử Hàn bỗng nhiên buộc chặt.
Mới vừa anh ý thức được có người, thật sự là Mặc Thiên Tân vừa tới sao? Hay là anh gặp ảo giác? Nhưng mà cảm giác có người ở cửa nghe bọn họ nói chuyện, nghe thật lâu…..
Quên đi, có lẽ thật sự là anh bệnh nặng mới khỏi, quá mức nhạy cảm.
“Mấy người đều lui ra đi!” Anh lạnh lùng ra lệnh.
“Vâng!”
“Vâng!”
Kim Hâm và Hổ Phách cùng nhau khom lưng, lui về hướng cửa phòng, nhẹ nhàng mở ra rồi đóng lại.
“Ba bây giờ tin con rồi chứ?”
Mặc Tử Hàn nhìn tức giận trên khuôn mặt nhỏ nhắn kia, thở dài một hơi, sau đó liền trầm mặc không có bất kỳ lời nói nào nữa.
“Đúng rồi, mẹ con đâu? Ba đem mẹ làm cái gì rồi? Con không cho phép ba khi dễ mẹ của con!” Mặc Thiên Tân đột nhiên kích động, chăm chú nhìn anh, kiên định biểu hiện khí khái của mình.
“Cô ấy đang ngủ!” Mặc Tử Hàn nhẹ giọng trả lời.
“Ngủ?”
“Đúng vậy, cô ấy đang ngủ, cho nên ngươi đừng ầm ĩ, sáng sớm ngày mai các người dĩ nhiên là gặp mặt!”
Mặc Thiên Tân nghe anh nói như thế, nhìn cái