– Lâm Diệu lên kế hoạch.
– Đến nhà anh màủ được?
– Tôi lườm Lâm Diệu.
– Em đấy, yên tâm đi, hôm nay anh sẽ không động đến em đâu!
– Lâm Diệu hôn tôi rồi đi lên lầu.
Lúc Lâm Diệu mang quần áo từ trên nhà xuống, tôi liền hỏi:
– Mẹ em không đánh anh chứ?
– Không, hỏi anh đã xử xong em chưa?
– Lâm Diệu cười ha hả.
– Tại sao lại xử em chứ?
– Tôi ngạc nhiên hỏi.
– Mẹ em bảo hôm qua em một mực đòi sống đòi chết, làm họ sợ hết vía.
– Thế mà anh còn cười à?
– Tôi gõ đầu Lâm Diệu.
– Chẳng phải giờ em vẫn sống nhăn hay sao, đương nhiên anh phải cười rồi, sau này anh không cho phép em chết, nghe rõ chưa? Thực ra anh chàng họ Hoàng kia cũng không tồi. Trước đây sau khi biết hai người quen biết nhau, anh đã rất lo lắng, sợ anh ta sẽ làm tổn thương em. Lâm Sảng, anh bảo em bồi thường là vì không muốn em có quá nhiều phiền phức, nếu như tiền có thể giải quyết vấn đề, tại sao không dùng tiền để giải quyết? Em xem đi, em làm lớn chuyện rồi đấy!
– Lâm Diệu giờ mới nói đến chuyện hôm qua.
– Em không làm ra chuyện này thì chân tướng sự việc có lộ ra không? Anh đã quen Doctor Hoàng từ lâu, sao không nói với em sớm?
– Chợt nghĩ lại chuyện hôm qua mới thấy sợ, giả sử tôi không gọi nhầm, vậy th của tôi với Lâm Diệu không biết giải quyết ra sao?
– Anh không muốn em biết chuyện anh với Trần Thi Huy là bởi vì đàn bà các em suốt ngày nghi ngờ này nọ. Hôm nào mời người ta một bữa, hôm qua anh nghe thấy tiếng động rầm rầm, em phá nát phòng làm việc của người ta rồi chứ gì?
– Ừ, suýt chút nữa thì cho nổ tung phòng làm việc của anh ta rồi!
– Tôi cười, cười vui vẻ. Kiếp trước tôi đã tạo phúc gì mà kiếp này lại gặp được Lâm Diệu nhỉ?
– Sau này làm gì em cũng phải cẩn thận, đơn hàng cũng làm thất lạc được! Em nghĩ mà xem, nếu bản thân em không làm sai, người ta đâu thể nắm được điểm yếu của em!
– Em có làm mất đâu, nó tự mọc chân chạy đấy chứ!
– Tôi bất mãn cãi lại.
– Đơn hàng cũng mọc chân chạy được, thế sao chẳng thấy tiền của ngân hàng mọc chân chạy đến nhà mình nhỉ? Tôi lườm Lâm Diệu:
– Tiền trong ngân hàng mà có mọc chân chạy thì phải chạy về nhà em chứ. Cứ theo em là có thịt ăn! Về chuyện đơn hàng mọc chân chạy, Lâm Diệu không nói thì tôi cũng chằng nghĩ đến, sao đơn hàng lại mọc chân chạy được nhỉ? Tôi nghĩ vấn đề này chắc là có khúc mắc gì đây. Nói ra thật kỳ quặc, sao tự nhiên cái đơn hàng lại rơi vào trong khe bàn được? Vào công ty lâu như vậy rồi, chuyện nhận đơn hàng là chuyện cơm bữa, nhưng chưa bao giờ tôi bỏ sót đơn hàng nào, lúc đầu còn tưởng là một tai nạn, nhưng Lâm Diệu nói vậy khiến cho trong lòng tôi chợt hoài nghi, chuyện này chắc chắn không đơn giản. Nhưng nếu nói trong công ty có người muốn hại tôi lại không được hợp lý cho lắm. Mặc dù tôi chẳng đặc biệt thân thiết với ai trong văn phòng nhưng cũng có thể coi là tương đối hòa đồng, hơn nữa tôi còn thường giúp họ đối phó với các khách hàng khó tính, nếu tôi bị đá ra khỏi đó, chắc chắn bọn họ cũng chẳng có lợi lộc gì.
Nhưng nếu không có ai giở trò, tôi thật không dám thừa nhận lỗi sơ suất này là của mình. Lâm Diệu nói nếu mình không làm sai thì người khác đâu nắm được điểm yếu, lẽ nào là do tôi quá sơ ý? Xem ra sau này phải cẩn thận hơn nữa mới được! Nếu như có người cố ý hãm hại tôi thật, lần này không thành công chắc chắn sẽ có tái diễn, vì vậy tôi phải cực kỳ cẩn thận. Cân nhắc hồi lâu, cuối cùng tôi cũng nghĩ ra một cách. Sau khi quay trở lại công ty làm việc, tôi âm thầm đánh số tất cả những đơn hàng của mình, trước khi ra khỏi công ty còn kiểm tra lại xem các số thứ tự đơn hàng đã sắp xếp đúng chưa, mục đích làm vậy không chỉ đơn thuần là để đề phòng người khác mà nếu như tôi có làm mất thật thì cũng có thể phát hiện ra để sửa chữa kịp thời. Mấy ngày đã trôi qua, đơn hàng của tôi dày đặc, có lẽ là do tôi đa nghi thôi, tôi cũng hi vọng là vậy! Tôi đã nói cho Lâm Diệu biết hành động này của mình. Lâm Diệu cười tôi đa nghi, bảo tôi mau nghĩ cách đối phó với bố mẹ anh ấy, còn bảo tối sẽ dẫn tôi về ra mắt. Con dấu cuối cùng cũng phải ra mắt bố mẹ chồng, chạy trời không khỏi nắng. Có thể thăng chức từ một cô Lâm bình thường thành bà Lâm quyền quý hay không phải xem trận đánh này kết quả ra sao đã. Trang điểm xong, tôi nhìn vào gương, hóa ra vẫn xấu như vậy. Tôi kéo tay Lâm Diệu:
– Thế nào? Trông thế nào?
– Ừm, đẹp lắm!
– Lâm Diệu đắm đuối nhìn tôi, tôi cũng giả vờ coi những lời anh nói là thật. Tôi hỏi Lâm Diệu có nói với bố mẹ anh chuyện tôi họ Lâm và hoàn cảnh gia đình tôi không, Lâm Diệu nói đã nói đến rồi, bố mẹ anh đều không để ý mấy chuyện đó, chủ yếu là phải xem con người ra sao. Con người, đương nhiên là rất xuất sắc rồi, trên đời này đố ai tìm ra một Lâm Sảng thứ hai đấy. Tôi đã suy nghĩ rất nhiều về chuyện môn đăng hộ đối, chẳng phải tất cả các gia đình giàu sang đều mong muốn một gia đình thông gia môn đăng hộ đối sao? Một xã hội hài hòa là một xã hội kết hợp kẻ mạnh với kẻ yếu, mọi người cùng tiến bộ, thế mới là tốt. Lâm Diệu hỏi tôi có căng thẳng không, tôi bảo không, đang nóng lòng chờ đợi cạn ly chúc mừng cho tình yêu của chúng ta. Bà Lâm trông chẳng già chút nào, rất xinh đẹp, cực kỳ xinh đẹp, đẹp tới mức không hợp với tuổi. Nếu Lâm Diệu mà giống mẹ một chút thì chắc chắn càng đẹp trai hơn. Sau khi tôi đến, bà ấy chỉ liếc tôi một cái, thậm chí còn chẳng buồn gật đầu lấy một cái là quay mặt đi liền, chẳng nói câu nào với tôi, ngay cả một câu xã giao cũng không. Mặc dù bà ấy mặt không chút biểu cảm nhưng trực giác mách bảo tôi rằng: bà ấy không thích tôi! Đau lòng, thật đúng là làm khó cho tôi mà! Tôi có tài ăn nói đến mấy nhưng bà ấy không chịu mở miệng thì tôi cũng chịu! Lâm Diệu cũng có vẻ lo lắng.
– Lâm Sảng,à mẹ anh!
– Lâm Diệu kéo tay tôi, nhìn về phía mẹ.
– Cháu chào bác ạ!
– Tôi rụt rè chào. Bà Lâm khẽ liếc Lâm Diệu, gật đầu rồi tiếp tục uống trà. Chú ý là nhìn Lâm Diệu nhé, không phải nhìn tôi, tôi bị coi như là không khí rồi.
Tôi bực mình, đừng có khinh người quá đáng như vậy, dù sao tôi cũng là khách, không thích tôi cũng không cần tỏ thẳng thái độ ra như vậy, tôi cũng có lòng tự tôn của mình chứ. Tôi thầm xí một tiếng. Vì vậy mới nói đàn bà mà chỉ có khuôn mặt đẹp không thôi là không đủ, điều quan trọng là phải có một trái tim lương thiện, thái độ hiền hòa với mọi người. Bố con Lâm Diệu rất giống nhau. Bố Lâm Diệu khá hiền lành, cũng rất hay nói chuyện, cứ hỏi han tôi về chuyện của Lâm Diệu. Trong một phút không tự chủ được, tôi đã buột miệng kể chuyện phun mỳ của Lâm Diệu ra cho ông nghe. Bố Lâm Diệu cười thích thú, Lâm Diệu mặt mày nhăn nhó nhìn tôi: “ Sao em vẫn còn nhớ chuyện này?”. Làm sao mà quên được chứ? Đây là lần đầu tiên chúng tôi gặp mặt nhau mà, mặc dù có hơi kịch tính nhưng ai bảo đó không phải là duyên phận chứ? Bà Lâm hừ một tiếng nhưng vẫn không buồn lên tiếng. Bà không nói chuyện chứ gì? Vậy tôi sẽ nói nhiều một chút. Bà mặt khô