– Cô lại làm mất đơn hàng ư? Gần đây cô đang làm gì vậy hả?
– Sếp bực bội gắt.
– Không phải tôi làm mất, hôm qua lúc hết giờ làm tôi rõ ràng đã sắp xếp lại đơn hàng, sếp xem đơn hàng của tôi đi, còn được đánh số đàng hoàng đấy! Sếp bán tín bán nghi lật giở đơn hàng của tôi, chau mày nói:
– Ý của cô là có người cố tình làm hại cô?
– Đúng thế
– Tôi khẳng định chắc nịch.
– Có biết là ai làm không?
– Tôi mà biết còn đến tìm sếp làm gì?
– Tôi nói chẳng chút thiện cảm.
– Cô đã thử tìm chưa?
– Rồi ạ, lần này thì ngay cả “ thi thể” cũng không thấy. À phải rồi, chẳng phải trong văn phòng có camera sao? Xem lại là biết ngay mà!
– Tôi nhắc nhở sếp.
– Camera ban ngày mới bật, để giám sát các cô, tránh hiện tượng lười biếng làm việc!
– Sếp nói xong liền vội vàng bịt miệng vì nói hớ, mắt len lén nhìn tôi.
– Thế trong nhà vệ sinh nữ có không ạ?
– Tôi chọc sếp.
– Cô ăn nói cho nghiêm chỉnh nhé, giờ cô nghĩ thế nào?
– Tôi không biết ạ!
– Đơn hàng của khách hàng nào biến mất, cô còn nhớ chứ?
– Đương nhiên, tôi đã ghi chép lại cẩn thận rồi!
– Cô gọi điện báo cho khách hàng trước, bảo họ chuyển lại đơn hàng cho mình, để tôi nghĩ xem nên làm thế nà
– Ok!
– Nhìn bộ mặt căng thẳng của sếp tôi lại thấy buồn cười. Tôi cũng cố giả vẻ nghiêm trọng.
– Sếp à, có cần phải báo cảnh sát không?
– Báo cảnh sát ư? Chắc không đến nỗi thế đâu, ngay cả Tổng giám đốc Ngũ cũng đừng vội kinh động. Bộ phận mình xảy ra chuyện này, tổng giám đốc mà biết lại nổi trận lôi đình, cứ tìm ra thủ phạm rồi hẵng nói!
– Dạ, tôi chờ tin vui của sếp ạ! Trước khi hết giờ làm, sếp triệu tập toàn bộ bộ phận ở lại họp. Mọi người ngồi xung quanh bàn họp, người nói người cười, cho đến khi sếp mặt nặng mày nhẹ bước vào phòng, mọi người mới yên lặng.
– Hôm qua ai ra về cuối cùng?
– Sếp hỏi. Tôi cứng họng. Sếp à, thế thì khác nào sếp hỏi ai lấy mất đơn hàng của tôi?
– Cửa không chịu khóa, ban nãy Tổng giám đốc Ngũ phát hiện, sáng sớm nay đã gọi tên mắng cho một trận. Hóa ra sếp cũng có chiến thuật cả. Tôi hơi dịu lại, bắt đầu quan sát vẻ mặt của mọi người.
Các đồng nghiệp bắt đầu bàn cãi xôn xao, ai cũng cố nhớ lại xem mình có khóa cửa hay không.
– Hình như là tôi khóa cửa, tôi nhớ rõ là mình đã khóa rồi mà?
– Cô Bình chau mày nói.
– Tôi và Lệ Lệ cùng đi, Lệ Lệ cũng nhìn thấy tôi khóa cửa rồi mà!
– Hả?
– Dường như Lệ Lệ đang nghĩ ngợi, nghe thấy cô Bình nói vậy liền sực tỉnh.
– Có phải chị chưa khóa kỹ không?
– Lần này thì thôi, sau này phải chú ý một chút, để Tổng giám đốc Ngũ phát hiện lần nữa là trừ tiền thưởng đấy! Sau khi giải tán, đợi mọi người đi hết, tôi mới lẻn vào phòng sếp.
– Kẻ ra về sau cùng là kẻ đáng nghi nhất, cô nhớ để ý đến hai người họ!
– Sếp thì thầm nói với tôi.
– Dạ, tôi cũng nghĩ vậy ạ! Sếp à, sếp thật là tài tình!
– Tôi tấm tắc khen.
– Còn phải nói!
– Sếp vênh mặt đáp. Chốt được đối tượng tình nghi là cô Bình và Lệ Lệ. Cô Bình vào công ty sớm hơn tôi một năm, nhưng tên tuổi không nổi bằng tôi. Nghe nói sau khi sếp nghỉ hưu, người tiếp quản vị trí của sếp rất có thể là một trong hai chúng tôi. Vậy có nghĩa là cô ta có động cơ gây án. Lệ Lệ, mặc dù chỉ là một công dân vô tư, nhưng cô ta từng theo đuổi Lâm Diệu, không loại trừ khả năng cô ta định âm thầm hãm hại tôi trả thù. Như vậy cô ta cũng có động cơ hành động Chỉ có điều, cho dù là ai, nhưng sao lại trùng hợp thế, giấu đúng cái đơn hàng của Trần Thi Huy. Nếu như thực sự là một âm mưu, vậy thì Trần Thi Huy và một trong hai người bọn họ có liên lạc với nhau. Có lẽ tôi chỉ cần biết ai trong số họ có quan hệ với Trần Thi Huy thì không khó để tìm ra thủ phạm. Có manh mối rồi, điều tra cũng dễ dàng hơn. Tôi nói cho Lâm Diệu biết tin này, bảo anh ấy nghĩ xem Trần Thi Huy có thể có quan hệ với ai trong số hai người đó. Lâm Diệu nói lúc còn yêu Trần Thi Huy, anh đã gặp không ít bạn của Trần Thi Huy nhưng trong đó không có hai người này. Thật là kỳ quái, chỉ có điều tôi không nôn nóng, tôi có ối thời gian để điều tra. À phải rồi, phải kể chuyện này cho Mạc Lãnh mới được, thêm người lại thêm ý kiến. Nhân lúc cuối tuần đẩy được Lâm Diệu đi, tôi liền xách giỏ hoa quả đến thăm Mạc Lãnh. Vẻ mặt người giúp việc lúc ra mở cửa rất kỳ quái, không phải xảy ra chuyện rồi chứ? Tôi bước nhanh vào nhà, quang cảnh bên trong khiến tôi giật mình. Mạc Lãnh ngồi bên cạnh không nói gì, mắt trợn tròn nhìn Bầu Trời. Mẹ chồng Mạc Lãnh cũng đang xơi xơi mắng Bầu Trời là đồ kém cỏi, có lỗi với vợ. Chủ tịch Ngũ đang giận tới mức chỉ chực lao đến đánh cho Bầu Trời một trận, sắc mặt Bầu Trời cũng rất khó coi. Nhìn thấy tôi đến, mọi người liền im bặt. Bầu trời gượng gạo cười với tôi, Mạc Lãnh khẽ vẫy tay chào tôi. Tôi lê những bước chân nặng nề về phía Mạc Lãnh.
Đến bên cạnh Mạc Lãnh, tôi liền hỏi
– Có chuyện gì thế?
– Tớ chuẩn bị ly hôn rồi, Ngũ Dật Thiên có bồ ở bên ngoài!
– Mạc Lãnh bình tĩnh nói.
– Đừng có hét lên, em bé đang ngủ ở trên lầu đấy! Trong đầu tôi vang lên một tiếng nổ bùm rất lớn, nhất thời không phân biệt được đông tây nam bắc, sau đó tôi nhớ lại cái ngày mà tôi nói dối mẹ rằng tôi đánh Bầu Trời vì anh ta có bồ ở bên ngoài. Có bồ nhí? Tôi hận không thể đâm đầu vào tường để chuộc lại lỗi lầm của mình, tôi đúng là đồ chim lợn!
– Mạc Lãnh, thằng Thiên nó hư hỏng, nó làm con đau lòng, con nể mặt đứa bé, hãy tha thứ cho nó một lần đi!
– Bà Ngũ nước mắt lưng tròng, ông Ngũ đứng dậy định đánh Bầu Trời nhưng bị bà Ngũ ngăn lại.
– Mạc Lãnh, anh chỉ phạm một sai lầm mà tất cả đàn ông trên đời này đều phạm phải!
– Tôi thật không thể tin câu này xuất phát từ miệng Bầu Trời, không những không cầu xin tha thứ mà còn thoái thác trách nhiệm.
– Tôi không cần biết có phải tất cả đàn ông trên đời đều vậy không!
– Mạc Lãnh lạnh lùng nói. Tôi muốn khuyên Mạc Lãnh đừng có bi lụy quá, đã lấy nhau rồi, con cũng có rồi, có những chuyện vẫn nên nhẫn nhịn sẽ tốt hơn. Cứ muốn một tình cảm không bao giờ thay đổi là rất khó, mặc dù thay đổi có hơi nhanh một chút, nhưng ai dám đảm bảo những người đàn ông khác sẽ không làm ra những chuyện tương tự? Chỉ có điều tôi biết lúc này mà nói ra cũng vô ích, tôi hiểu tính tình của Mạc Lãnh, những chuyện mà cô ấy đã quyết, chẳng ai có thể khuyên nhủ được.
– Bố mẹ không đồng ly hôn!
– Mạc Lãnh, thằng Thiên nó thật lòng với con mà! Con hãy tha thứ cho nó một lần đi!
– Bà Ngũ kéo tay Mạc Lãnh nói. Đúng thế, nếu như không yêu, hồi đầu sao anh ta lại lấy Mạc Lãnh, nhưng nếu đã lấy rồi tại sao không yêu thương người ta cho tử tế? Bầu Trời đúng là một kẻ đốn mạt!
– Bố, mẹ, đây là lần cuối cùng con gọi bố mẹ như vậy, con rất kính trọng bố mẹ, nhưng lần này con nhất định phải ly hôn. Nếu như bố mẹ không đồng ý, vậy thì đành phải gặp nhau trên tòa án vậy!
– Mạc Lãnh cố nén nước mắt, nói với bà Ngũ, sau đó ngoảnh đầu sang nhìn Bầu Trời, giọng nói lạnh lùng.
– Anh với con đàn bà ấy chịu chơi lắm, ảnh chụp rất sắc nét, tin rằng thẩm phán sẽ có ấ