Câu được con rùa vàng - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
Disneyland 1972 Love the old s

Câu được con rùa vàng (xem 4425)

Câu được con rùa vàng

hưng anh ấy không nghe, hóa ra anh ấy và cái cô họ Trần kia từng yêu nhau, chuyện lần này anh ấy rất giận. Tôi phải làm gì đây?
– Tôi khóc như mưa, nước mắt nước mũi dây đầy vào áo anh ta.
– Nếu anh ta thực sự là người như vậy, anh ta không xứng đáng yêu cô, chia tay có khi chuyện tốt!


– Lộ nguyên hình rồi đấy, tốt lắm!
– Doctor Hoàng, anh có thích tôi không?
– Tôi đắm đuối nhìn anh ta.
– Hả?
– Anh ta ngây ra.
– Lâm Sảng, cô…
– Doctor Hoàng, anh có thích tôi không?
– Tôi lại hỏi.
– Lâm Sảng, ban nãy cô đã nghe thấy hết rồi hả?
– Doctor Hoàng nhận ra, mặt chợt biến sắc. Tôi vung tay cho Doctor Hoàng một bạt tai.
– Tôi cứ tưởng trên đời có một thứ tình bạn trong sáng, không dính dáng gì đến tình cảm nam nữ, giống như anh đối với tôi vậy, nhưng thực ra đó chỉ là giả.
– Lâm Sảng, nghe tôi nói đã…
– Doctor Hoàng giữ chặt lấy tay tôi, đề phòng tôi lại ra tay lần nữa.
– Lâm Sảng, cô có thể phủ nhận lòng tốt của tôi với cô sao? Chuyện cô là bạn gái của Lâm Diệu tôi mới biết hôm đi mua điện thoại thôi, trước đây những gì tôi làm đều là giả hay sao? Đương nhiên tôi không mong anh ta là bạn trai của cô, bởi vì một thiếu gia như anh ta không thể nào chung thủy với cô, tôi lo lắng cô sẽ lại có kết cục bi đát như em họ tôi, lại lo nếu như tình cảm của anh ta dành cho cô là thật, những lời tôi nói sẽ ảnh hưởng đến tình cảm của hai người, vì vậy tôi luôn để ý đến hai người, luôn tỏ vẻ thân mật với cô trước mặt anh ta. Nếu như anh ta vì chuyện này mà dễ dàng chia tay với cô, vậy thì thứ tình cảm ấy có cần thiết phải tiếp tục không? Đó rốt cuộc là lý do hay cái cớ để chia tay? Lâm Sảng, tôi hi vọng cô hạnh phúc, bởi vì cô luôn làm tôi vui vẻ, tôi hi vọng có thể nhìn thấy cô vui vẻ. Lòng tốt của tôi dành cho cô là thật, không có mục đích gì!


– Đầu óc rối bời, tôi không biết được đâu là thật, đâu là giả nữa.


– Em họ anh chắc chắn đã nói với anh lý do vì sao hai người họ chia tay rồi phải không? Chắc chắn cô ta đã nói với anh rằng cô ta đã được người khác tán tỉnh ra sao và bỏ rơi Lâm Diệu như thế nào, sau đó bị người ta đá rồi lại tìm đến Lâm Diệu, cuối cùng bị Lâm Diệu từ chối rồi chứ? Lâm Diệu đối xử với tôi thế nào tôi rõ hơn ai hết!
– Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Doctor Hoàng, tôi bật cười. Em họ anh là cành vàng lá ngọc, bị công tử Lâm Diệu bỏ rơi, vì vậy anh mới giúp cô ta phá hoại tình cảm của Lâm Diệu chứ gì?
– Sao, kinh ngạc chứ gì? Giờ anh còn nghĩ rằng tôi chia tay với Lâm Diệu là một việc tốt lành nữa không?
– Tôi cầm nguyên tập hồ sơ trên bàn, ném về phía anh ta.
– Lâm Sảng, tôi có thể giải thích!
– Doctor Hoàng nói với vẻ áy náy.
– Anh còn giải thích gì nữa? Cả thế giới này đều phải cầu cạnh anh, anh có giúp được hết không? Bọn đàn ông các người đều là một lũ súc sinh, sau này đừng có để tôi nhìn thấy các người nữa, nếu không đừng trách tôi tàn nhẫn! Tôi tức tối đá văng mấy cái ghế cạnh đó rồi mới hằn học bỏ đi. Tôi khóc rấm rứt đi về nhà, về đến nhà chẳng buồn đếm xỉa đến bố mẹ, đi thẳng vào trong phòng ngủ và khóa cửa lại, sau đó thản nhiên khóc thật to. Số tôi sao mà khổ thế này? Ai ai cũng là người tốt, có mỗi mình tôi là người xấu. Cả thế giới này đang đùa giỡn với tôi, tôi đáng bị đùa giỡn như vậy sao? Tôi chẳng qua thường ngày có hơi phô trương một chút, tùy tiện một chút, tôi đắc tội với trời, đắc tội với đất rồi nên trời đất cứ phải trừng trị tôi như thế này sao? Bố mẹ tôi ra sức gõ cửa ở bên ngoài
– Con gái cưng à, con làm sao thế?


– Đừng gõ cửa nữa, đừng gọi con, cũng đừng lấy chìa khóa ra mở cửa, nếu không con sẽ nhảy từ trên này xuống đấy!
– Tôi gào lên. Bố mẹ tôi im bặt. Không biết đã khóc lóc mất bao lâu, vì khóc mệt quá nên tôi mơ màng chìm vào giấc ngủ. Ngày hôm sau tỉnh lại, lại đến muộn mất. Thôi xin nghỉ, dù sao cũng chẳng có mặt mũi nào mà gặp ai. Cầm điện thoại lên, đang định gọi cho sếp nhưng máy hết tiền. Tôi tức đến phát khóc, đã đen thì đen tận mạng luôn! Lên mạng, tôi vào chat với sếp, xin phép nghỉ. Sếp hỏi tôi muốn nghỉ đến bao giờ, tôi bảo đến khi nào tôi muốn đi làm thì tôi sẽ đến. Một đáp án rất mơ hồ, sếp tỏ vẻ đồng cảm, nói: “ Cháu cố gắng giữ gìn sức khỏe, việc ở công ty đã có chú đây rồi!”. Sếp cũng trở thành cứu tinh thế giới rồi ư? À phải rồi, nhờ sếp nạp tiền điện thoại cho, khi nào mình đi làm sẽ trả! Nhưng sếp bảo không cần phải trả, có chút tiền mọn ấy chẳng nhẽ sếp không cho được? Điện thoại đổ chuông, là Lâm Diệu. Chuẩn bị tuyên án phải không? Đến chết không thèm qua lại nữa chứ gì? Được thôi Lâm Diệu, anh có gan thì Lâm Sảng này cũng chẳng sợ!
– Nói đi!
– Tôi nhấc điện thoại.
– Lâm Sảng, rốt cuộc khi nào em mới có thời gian đi gặp bố mẹ anh đây?
– Giọng nói quen thuộ điệu quen thuộc, dường như hôm qua chẳng hề xảy ra chuyện gì hết vậy. Sống mũi tôi chợt cay cay, nước mắt trào ra như mưa.


– Anh vẫn muốn dẫn em về ra mắt bố mẹ sao?
– Tôi nghẹn ngào trong tiếng nấc.
– Không dẫn em đi thì dẫn ai đi? Mau xuống đi, anh còn chưa ăn sáng này! Tôi lao như bay xuống lầu, Lâm Diệu, anh là người đàn ông đẹp trai nhất trong mắt em!
– Anh không giận em nữa à?
– Tôi nghẹn ngào.
– Anh đang giận đây, sao có thể không giận cơ chứ? Suốt cả buổi sáng điện thoại không liên lạc được, anh đứng đây cả sáng rồi! Lại không dám lên nhà, sợ bố mẹ em không rõ đầu đuôi lại cầm quang gánh đập anh!
– Lâm Diệu lau nước mắt trên mặt tôi. Tôi lại khóc nấc lên.
– Hôm qua có người gọi cho anh, nói là có chuyện muốn nói với anh!
– Lâm Diệu dừng lại, nhìn tôi.
– Là ai? Là Doctor Hoàng sao? Anh ta nói cái gì?
– Tôi gạt nước mắt, tò mò hỏi.
– Em nghe anh nói đã nào! Về sau anh nghe thấy có người hỏi tên họ Hoàng kia là “ Anh có thích tôi không?”
– Tim anh giật thót, tưởng là em làm đúng như những gì anh đã nói, chỉ có điều anh vẫn ép mình phải nghe hết, nghe thấy có người chửi anh ta là đồ súc sinh, còn nói gặp lần nào là đánh lần đấy!
– Lâm Diệu cười ranh mãnh.


– Anh… Anh dám nghe trộm à?
– Đây có khác nào bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ đứng phía sau đâu?
– Là em gọi điện để cho anh nghe đấy chứ, thế này không thể nói là nghe trộm được!
– Lâm Diệu lau nước mũi cho tôi.
– Em… em gọi nhầm à?
– Tôi tưởng là tôi gọi điện cho Doctor Hoàng, kết quả lại gọi cho Lâm Diệu? Đã vậy còn quên không tắt máy? Ôi trời ơi, tiền điện thoại của tôi cạn kiệt vì lý do này đấy!
– Anh đền em tiền điện thoại đi!
– Tôi gào lên với Lâm Diệu. Lâm Diệu kéo tôi vào lòng, nói.
– Thôi được rồi, em còn chưa trả lời câu hỏi của anh mà? Khi nào thì em đến ra mắt bố mẹ anh đây?
– Giờ đi luôn!
– Tôi trả lời không chút do dự.
– Bây giờ á?
– Lâm Diệu trợn tròn mắt.
– Em định đi trong bộ dạng này à? Anh sợ bố mẹ anh lại tưởng là anh dẫn một con gấu trúc về mất! Tôi vội vàng chồm đến trước gương. Vừa nhìn vào gương, tôi gần như sụp đổ, đôi mắt sưng đỏ, thâm quầng, đầu tóc bù xù, lại thêm cái váy ngủ nhàu nhĩ. Thế… thế này… đây… là tôi sao?


– Giờ em

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Xem tử vi ngày 14/03/2017 Thứ Ba ngày của 12 cung hoàng đạo

Quá Khứ Lầm Lỗi Và Bài Học Cuộc Đời

Truyện Nhà Nàng Ở Cạnh Nhà Tôi EduNguyen Voz Full

“Anh đền đời con gái cho em đi!”

Tử vi ngày 16/03/2017 Thứ Năm của 12 cung hoàng đạo