– Về sau anh tình cờ gặp em, nhưng em lại quay lại bên Trương Hạo, lúc ấy cô ấy đến tìm anh, nói rằng vẫn yêu anh! Thế là sau đó hai người lén lút qua lại?
– Anh biết em với Trương Hạo sắp cưới nhau rồi nên rất buồn, vì vậy không từ chối cô ấy. Anh đã nghĩ, em có thể tha thứ cho Trương Hạo, tại sao anh không thể tha thứ cho cô ấy? Tình huống của chúng ta có thể mang ra so sánh sao? Trương Hạo là vì bị người ta ép cưới, còn anh là bị người ta bỏ rơi, anh không có lòng tự trọng sao?
– Chỉ có điều chuyện tình cảm rất khó nói, bởi vì trong lòng anh có em rồi nên không còn cảm giác với cô ấy nữa. Vì vậy anh đã đòi chia tay. Vừa hay lúc ấy em và Trương Hạo cũng chia tay nhau. Lâm Diệu lại lần nữa định ôm tôi vào lòng, tôi không từ chối, ai không có quá khứ chứ? Cái tôi quan tâm là hiện tại, chỉ cần hiện giờ anh không còn yêu cô ta nữa cái gì cũng không quan trọng.
– Thế vì sao anh muốn em đền tiền?
– Tôi chua xó
– Không đền tiền còn có cách nào khác không? Anh vốn định cùng em đi đòi lại công bằng, nhưng giờ em thấy có được không? Trần Thi Huy có thể bỏ qua cho em không? Thậm chí anh còn nghĩ, lần này cô ta cố tình nhắm vào em! Lần trước ở spa của Tiểu Phụng, em có nhớ là anh nói bụng dạ khó chịu không? Thực ra anh đã nhìn thấy cô ta!
– Lâm Diệu bình tĩnh phân tích tình hình.
– Thế nên anh đã trốn trong nhà vệ sinh?
– Tôi lạnh lùng hỏi.
– Vì sợ em nhận ra mà!
– Lâm Diệu nói.
– Giờ thì em bị cô ta tìm đến tận cửa rồi!
Đúng thế, không thèm giục hàng, thẳng thừng nhờ luật sư kiện cáo. Người trong ngành ai chẳng biết rõ, chỉ cần không làm nhỡ thời gian sử dụng của cô, lúc nào giao hàng mà chẳng được. Ai đặt hàng mà chẳng đề phòng trước. Nếu như thực sự cần gấp mà không giao hàng được, gây tổn thất lớn thì không chỉ công ty tôi mà ngay cả giám đốc thu mua như cô cũng khó mà được yên! Chẳng trách mà không cho nhân viên thúc hàng, hóa ra tất cả đã có âm mưu, kế hoạch, động cơ từ trước. Hai lần gặp tôi ở spa, cô đã lén nghe trộm chuyện của tôi và Tiểu Phụng, đã biết rõ về tôi. Lần sau rất có thể cô ta đã nhìn thấy Lâm Diệu rồi, đúng là một con đàn bà độc ác. Bản thân mình đá người ta rồi lại còn trách người ta không quay lại với mình nữa. Đã trách người ta không chấp nhận mình nữa thì thôi, lại còn cố tình kéo tôi xuống bùn, đúng là đồ không biết xấu hổ!
– Không được, em nhất định phải gặp tổng giám đốc của họ!
– Tôi bướng bỉnh nói.
– Lâm Sảng, thôi bỏ đi, đền tiền thì đền tiền!
– Lâm Diệu khuyên can. Giờ tôi chẳng hề cảm kích Lâm Diệu, không một chút nào. Bạn gái cũ của anh gây sự với tôi, thế mà anh để mặc cho cô ta bắt nạt tôi?
– Lâm Diệu, anh sợ cô ta không tha cho em hay là sợ em đối phó với cô ta?
– Tôi cáu kỉnh hỏi.
– Em nói gì vậy? Anh đối xử với em thế nào em còn không biết à? Em còn nói như vậy nữa, phải đền tiền thì đừng đến tìm anh đấy!
– Lâm Diệu cũng bực bội đáp. Hừ, tôi cười nhạt, tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ lấy tiền của anh đi bồi thường cho người ta. Với tính khí của tôi thường ngày, gặp phải chuyện này chắc tôi đã một cước đá anh đi Tây Thiên thỉnh kinh rồi, nhưng giờ đang đụng độ tình địch, mặc dù trời yên bể lặng nhưng ai mà biết có sóng ngầm hay không? Lúc quan trọng này không thể để anh thất vọng về tôi được. Cho dù có phải đền tiền tôi cũng sẽ tự làm. Hai người đàn bà đánh nhau, không có chỗ cho đàn ông xen vào.
– Thôi được rồi, để em nghĩ đã, em về nhà đây!
– Tôi lảng ra khỏi vòng tay Lâm Diệu, chỉnh lại quần áo. Lâm Diệu kéo tay tôi lại, bảo tôi không về có được không, nhưng tôi nói hôm nay không có tâm trạng nên bỏ về luôn. Giờ tôi phải chuẩn bị kỹ càng. Đương nhiên đền tiền là trường hợp xấu nhất, nhưng vẫn phải tính đến. Tôi gọi điện cho Bầu Trời, bảo anh ta hãy cho tôi sức mạnh. Bầu Trời hỏi tôi định làm thế nào, tôi nói tôi muốn đi tìm tổng giám đốc của họ, không cho gặp tôi sẽ xông vào, không đàm phán được thì sau này chấm dứt làm ăn với họ. Bầu Trời nói được, những loại khách hàng thế này không thể hầu hạ được. Còn bảo tôi nếu đàm phán không được, công ty sẽ chi một nửa, một nửa tôi tự nghĩ cách, đó coi như là trừng phạt, cũng là để dễ ăn nói với các đồng nghiệp khác, có thể sau này sẽ nghĩ cách để hoàn trả lại cho tôi. Tôi rất cảm động, Mạc Lãnh, cậu đúng là không lấy nhầm người! Tôi nhắc Bầu Trời rằng nếu tôi đền tiền, nhất định phải nói với Lâm Diệu là tiền của công ty. Bầu Trời không hỏi han mà nhận lời ngay, chuyện riêng của nhân viên, ông chủ có quyền gì mà can thiệp quá sâu Doctor Hoàng, giờ người duy nhất có thể cứu tôi chỉ còn lại anh thôi. Tôi mặt dày đến phòng khám của Doctor Hoàng, ngồi chờ ở bên ngoài cho đến khi hết giờ làm rồi âm thầm đi vào phòng khám.
– Sao lại đến đây? Thuốc của mẹ cô chắc chưa uống hết mà!
– Doctor Hoàng vừa nhìn thấy tôi đến đã ngạc nhiên, đặt bộ quần áo đang chuẩn bị thay xuống, kéo tôi hỏi.
– Xảy ra chuyện rồi hả?
– Chuyện đó, chính là… Mười nghìn tệ lần trước, còn hiệu lực không? Sau đó, anh có thể cho tôi vay chút tiền không? Giờ đang cần gấp, sau này nhất định tôi sẽ trả!
– Tôi muốn khóc, thật sự muốn khóc.
Doctor Hoàng có vẻ kinh ngạc thấy rõ, anh làm sao ngờ được một người đang yêu một người đàn ông có tiền như tôi lại đi hỏi vay anh tiền. Thật mất mặt!
– Xảy ra chuyện gì rồi?
– Doctor Hoàng bảo tôi ngồi xuống ghế, kéo ghế lại gần tôi, hỏi. Tôi kể lại câu chuyện mình đã kể cho Lâm Diệu nghe một lần nữa, chờ đợi đáp án của anh, có cho mượn tiền hay không?
– Chi phiếu thì không thành vấn đề, tiền cũng có thể cho cô mượn, chỉ có điều tôi muốn hỏi, tại sao cô không tìm bạn trai giúp đỡ?
– Doctor Hoàng nghe tôi nói hết liền hỏi.
– Tôi có thể không trả lời không?
– Tôi không muốn kể cho đối phương nghe chuyện giữa Lâm Diệu và Trần Thi Huy.
– Chỉ có điều chuyện tôi hỏi vay anh tiền tuyệt đối không thể để cho anh ấy biết
– Được thôi!
– Doctor Hoàng mỉm cười, chuẩn bị viết chi phiếu.
– Đối phương là ai là to gan gớm, dám đắc tội với cả cô, tôi thấy lo thay cho họ đấy?
– Là công ty B, cái cô giám đốc thu mua kia cứ như muốn ăn tươi nuốt sống tôi vậy, lần đầu tiên tôi gặp phải một đối thủ đáng sợ đến thế. Kể ra không phải là kẻ thù thì giới thiệu cô ta cho anh cũng được đấy!
– Giới thiệu cho anh để cho Lâm Diệu bỏ cuộc hoàn toàn, cũng có thể là để cho cô ta từ bỏ hoàn toàn.
– Công ty B ư?
– Doctor Hoàng dừng viết. Ôi trời, đừng có nói với tôi là anh với cô ta cũng có quan hệ ám muội nhé!
– Anh quen à?
– Chi phiếu từ từ hãy chuẩn bị, tôi quen với tổng giám đốc công ty đó, ông ta bị viêm mũi phải nhờ tôi điều trị mới khỏi, biết đâu chừng tôi có thể giúp cô hẹn gặp mặt ông ta, đến lúc ấy cô thử thuyết phục ông ta xem sao!
– Doctor Hoàng đứng dậy đi thay quần áo.
– Giờ chúng ta đi ăn cơm, chỉ có điều bữa