những suy nghĩ vu vơ của Tuấn bỗng bị cắt ngang bởi câu chuyện bàn tán sôi nổi của cặp tình nhân trước mắt. Họ nói về Vũ Phong, cô gái cứ luôn miệng chê bai kèm theo tiếng thở dài đầy sự thất vọng, còn chàng trai thì gật gù, tỏ vẻ vô cùng đồng tình với người yêu.
Nghĩ lại mà lòng cảm thấy ưng ức, cặp tình nhân này là do Tuấn giới thiệu họ đi xem vở Ánh sáng và Bóng tối. Sau khi đi xem về, họ khen nức nở, thậm chí cô gái còn tôn Vũ Phong làm thần tượng…vậy mà giờ đây, họ nỡ buông ra những lời cay nghiệt, đầy xúc phạm như thế. “Họ hiểu gì về Phong chứ?” – Tuấn nghĩ rồi cố tình bước nhanh đi ngang qua họ, để không phải nghe những điều chướng tai nữa.
Sound of Paradise hôm nay đông khách đến ngột ngạt! Tuấn cảm giác là lạ và hơi choáng khi bước vào. Nhưng dường như đa số họ đến đây không phải để uống café hay thưởng thức âm nhạc, mà chỉ để soi mói Vũ Phong. Tuấn nhanh chóng lia mắt khắp nơi để tìm cậu chủ, và kia rồi, Phong đang đứng cạnh bàn của 1 đám thanh niên lạ mặt. Bất chợt, Phong túm lấy cổ áo tên gần nhất hét lên câu gì đó, khiến khách khứa xung quanh đều xoay người lại quan sát. Tuấn hốt hoảng chạy đến, vội vàng gỡ tay cậu chủ ra khỏi tên kia và trách anh vì tội động thủ với khách hàng. Tuy nhiên, chuyện không hay đã xảy ra
- À, thằng tóc đỏ này chắc là bồ nó nè tụi bây! – 1 tên trong đó hất mặt nói với bọn bạn vẻ thích thú
Tuấn cảm giác như vừa có tia sét đánh thẳng 1 góc 90 độ xuống đỉnh đầu mình. Phong vẫn cố vùng vẫy để thoát khỏi sức mạnh từ bàn tay Tuấn, miệng thì thỏa sức quát:
- Mẹ kiếp! Bọn khốn chúng bây im hết cho tao!!!
Cả bọn chợt phá lên cười như kiểu Phong vừa diễn 1 trò hề rẻ tiền cho bọn nó xem vậy! Rồi tên vừa bị túm cổ điệu đà sửa lại cổ áo của nó và nói giọng mỉa mai:
- Ngày xưa nhìn mày đầu gấu thế cơ mà, giờ không dám làm gì tụi tao à?! Mà trông mày cũng dễ thương đấy, nếu mày là con gái thật thì tốt quá ,hahaha
Tên ngồi cạnh đặt mạnh ly café xuống bàn, thở dài nói:
- Đến khổ với bọn công tử bột khoái tạo scandal như mày, trông ngứa mắt bỏ mẹ!
Bỗng…chúng nó đều im bặt! Tên đang nói cũng xanh mặt mà khóa mồm lại. Nét mặt của Tuấn bây giờ cực kì đáng sợ, đặc biệt là đôi mắt. Ánh mắt anh trợn trừng, sát khí tỏa ra hừng hực, còn những đường gân máu trong mắt lằn lên như hiện thân cho những vết thương mà chúng rạch vào trái tim Phong vậy. Nếu lửa có thể thiêu đốt được mọi thứ, thì sức nóng từ đôi mắt ấy có thể thiêu rụi cả lửa. Đến Phong cũng nghệch mặt ra vì thái độ đáng khiếp sợ của chàng ca sĩ. Bọn thanh niên vô văn hóa kia sợ hãi kéo nhau bỏ chạy hết, mặc dù ngoài miệng chúng ấp úng bảo đã trễ giờ cho việc chết tiệt nào đó.
Phong lay nhẹ vai Tuấn, ấp úng:
- Anh…ổn chứ?
Vẻ mặt Tuấn đã bình thường trở lại như vừa giải phóng thứ sức mạnh vô biên nào đó. Phong thở phào nhẹ nhõm khi nhận ra ánh mắt Tuấn đã dịu hơn rất nhiều rồi, đúng như ánh mắt đầy uy lực vẫn thường hớp hồn anh…
- Tôi không sao, thật ra… tôi cũng ít nổi giận lắm.
– May mắn là ít đấy – Phong tặc lưỡi – trông anh sợ chết được!
Tuấn phì cười, tự nhiên đưa tay xoa đầu Phong. Nhưng khi nhận ra cả chục ánh mắt đều đang hướng về 2 người, Tuấn mới vội rút tay về, lòng hoang mang nghĩ đến scandal sáng hôm qua…Cô bé Vân đến bàn thu dọn ly tách rồi nở nụ cười thân thiện như mọi ngày, cô còn bảo 2 người cứ tự nhiên và cứ để cô đánh lạc hướng các vị khách lắm chuyện hộ cho. Sau khi Vân đi khỏi, Tuấn mới hỏi han Phong về đêm hôm qua khi về nhà, vì anh biết bố cậu chủ là 1 người cực khó tính. Phong sau hồi lưỡng lự, cũng quyết định kể hết cho Tuấn nghe. Kể rằng bố anh đã tức giận như thế nào, cuộc cãi vã kinh thiên động địa dẫn đến việc anh phải rời bỏ ngôi nhà mà anh đã sống hơn 20 năm, và cả hung thủ của những bức ảnh trên báo…
- Bỏ nhà ra đi?!! – Tuấn gằng giọng hỏi – ngu ngốc! Vậy đêm qua cậu đã ở đâu?!
– Nhà thằng Lâm. – Phong đáp – giờ tôi giống hệt Tô Sán lúc bị phá sản!
Tuấn vừa mấp máy môi định hỏi Phong thêm câu gì đó thì điện thoại cậu chủ bất chợt reo lên. Là vị đạo diễn đáng kính. Ông bảo rằng ông muốn gặp Phong gấp. Nghe giọng điệu nghiêm trọng của ông thôi là Phong đã biết “chuyện gấp” kia dính đến scandal rồi. Dù không muốn, Phong cũng đành phải giao Sound of Paradise lại cho Vân quản lý và đến gặp vị đạo diễn. Tuấn nhìn theo bóng cậu chủ cho đến khi tấm lưng nhỏ bé kia dần khuất sau cánh cửa lớn. Một nỗi lo lắng khôn cùng dâng lên khiến anh cảm thấy thật day dứt. Nếu anh không chấp nhận tình cảm của Phong, không cho cả 2 cơ hội được ở bên nhau và giá như anh cự tuyệt Phong đến cùng thì chuyện rắc rối này đã không xảy đến với cậu chủ. Xã hội này còn quá cổ hủ, họ khó có thể chấp nhận những điều đã thoát ly ra khỏi luật lệ thông thường, và đương nhiên những điều không theo quy luật tự nhiên đều bị cho là sai trái…
——————-†——————-
Trong phòng vị đạo diễn
Phong ngồi trên chiếc ghế mây, đối diện với người đàn ông trông rất lịch lãm. Ông tên Cường, là 1 người nghiêm khắc nhưng cũng rất đôn hậu. Ông lật đi lật lại tờ báo đến chán rồi quẳng nó xuống bàn, xong với tay lấy tách trà và uống 1 cách từ tốn. Phong hồi hộp quan sát từng hành động nhã nhặn của ông đến nín thở…
Đặt nhẹ tách trà xuống bàn, vị đạo diễn ngẩng mặt lên cười hiền với Phong rồi hỏi thăm cậu như thể chưa có chuyện gì xảy ra. Điều này bất giác khiến anh cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, và anh thầm cám ơn trời đã cho mình quen biết với người đàn ông đáng kính này.
- Cháu không giỏi che giấu cảm xúc Phong à – ông Cường vừa nói vừa rót trà vào tách – hay tại chú quá tinh ý?
– À…vâng, chuyện này quả thật quá sức tưởng tượng với cháu.
Vị đạo diễn cười nhẹ, nhưng đôi mắt ông lại thoáng 1 nỗi niềm xa xăm. Ông tằng hắn rồi hỏi anh 1 cách cẩn trọng:
- Chuyện trên báo là sự thật à Phong?
– Vâng. – Phong đáp gọn
– Quá khứ nổi loạn của cháu?
– Vâng. – Phong đáp kèm theo 1 tiếng thở dài
Không ngần ngại vì bị trí tò mò kiểm soát, vị đạo diễn tiếp tục:
- Cả bức ảnh hôn nhau kia?
Phong khổ sở gật đầu…
- Cháu yêu cậu ta?
– Chú à!! – Phong cáu gắt – chú đừng tra hỏi cháu như tội phạm có được không? Phải! Những điều mọi người đang nghĩ về cháu là đúng cả! Cháu lưu manh giả danh trí thức đấy, còn là tên đồng bóng nữa đấy!!!
– Im đi Phong!!! – ông Cường bỗng nổi giận – đừng nói những lời cay nghiệt với bản thân mình như vậy!!
Phong hơi giật mình, không khí xung quanh trùng xuống…vị đạo diễn đứng lên đi vòng qua chân giường kiểm tra chiếc điện thoại đang sạc pin của mình bằng bàn tay run run, rồi ông quay lại chiếc ghế đối diện với Phong. Ông lấy lại bình tĩnh và xin lỗi anh trong khi anh vẫn còn đang thắc mắc lý do khiến ông nổi giận như vậy. Rồi 2 thầy trò tiếp tục uống trà trong yên lặng…tiếng kim đồng hồ tích tắc bắt đầu gây khó chịu cho Phong…thậm chí anh còn cảm giác âm thanh đang to dần ra nữa…
Được 10 phút sau, vị đạo diễn quyết định phá vỡ bầu không khí nặng nề. Ông khuyên Phong nên tạm thời lánh mặt khỏi làng giải trí, không tham gia cũng như không nhận thêm bất cứ lời mời quả
Nghĩ lại mà lòng cảm thấy ưng ức, cặp tình nhân này là do Tuấn giới thiệu họ đi xem vở Ánh sáng và Bóng tối. Sau khi đi xem về, họ khen nức nở, thậm chí cô gái còn tôn Vũ Phong làm thần tượng…vậy mà giờ đây, họ nỡ buông ra những lời cay nghiệt, đầy xúc phạm như thế. “Họ hiểu gì về Phong chứ?” – Tuấn nghĩ rồi cố tình bước nhanh đi ngang qua họ, để không phải nghe những điều chướng tai nữa.
Sound of Paradise hôm nay đông khách đến ngột ngạt! Tuấn cảm giác là lạ và hơi choáng khi bước vào. Nhưng dường như đa số họ đến đây không phải để uống café hay thưởng thức âm nhạc, mà chỉ để soi mói Vũ Phong. Tuấn nhanh chóng lia mắt khắp nơi để tìm cậu chủ, và kia rồi, Phong đang đứng cạnh bàn của 1 đám thanh niên lạ mặt. Bất chợt, Phong túm lấy cổ áo tên gần nhất hét lên câu gì đó, khiến khách khứa xung quanh đều xoay người lại quan sát. Tuấn hốt hoảng chạy đến, vội vàng gỡ tay cậu chủ ra khỏi tên kia và trách anh vì tội động thủ với khách hàng. Tuy nhiên, chuyện không hay đã xảy ra
- À, thằng tóc đỏ này chắc là bồ nó nè tụi bây! – 1 tên trong đó hất mặt nói với bọn bạn vẻ thích thú
Tuấn cảm giác như vừa có tia sét đánh thẳng 1 góc 90 độ xuống đỉnh đầu mình. Phong vẫn cố vùng vẫy để thoát khỏi sức mạnh từ bàn tay Tuấn, miệng thì thỏa sức quát:
- Mẹ kiếp! Bọn khốn chúng bây im hết cho tao!!!
Cả bọn chợt phá lên cười như kiểu Phong vừa diễn 1 trò hề rẻ tiền cho bọn nó xem vậy! Rồi tên vừa bị túm cổ điệu đà sửa lại cổ áo của nó và nói giọng mỉa mai:
- Ngày xưa nhìn mày đầu gấu thế cơ mà, giờ không dám làm gì tụi tao à?! Mà trông mày cũng dễ thương đấy, nếu mày là con gái thật thì tốt quá ,hahaha
Tên ngồi cạnh đặt mạnh ly café xuống bàn, thở dài nói:
- Đến khổ với bọn công tử bột khoái tạo scandal như mày, trông ngứa mắt bỏ mẹ!
Bỗng…chúng nó đều im bặt! Tên đang nói cũng xanh mặt mà khóa mồm lại. Nét mặt của Tuấn bây giờ cực kì đáng sợ, đặc biệt là đôi mắt. Ánh mắt anh trợn trừng, sát khí tỏa ra hừng hực, còn những đường gân máu trong mắt lằn lên như hiện thân cho những vết thương mà chúng rạch vào trái tim Phong vậy. Nếu lửa có thể thiêu đốt được mọi thứ, thì sức nóng từ đôi mắt ấy có thể thiêu rụi cả lửa. Đến Phong cũng nghệch mặt ra vì thái độ đáng khiếp sợ của chàng ca sĩ. Bọn thanh niên vô văn hóa kia sợ hãi kéo nhau bỏ chạy hết, mặc dù ngoài miệng chúng ấp úng bảo đã trễ giờ cho việc chết tiệt nào đó.
Phong lay nhẹ vai Tuấn, ấp úng:
- Anh…ổn chứ?
Vẻ mặt Tuấn đã bình thường trở lại như vừa giải phóng thứ sức mạnh vô biên nào đó. Phong thở phào nhẹ nhõm khi nhận ra ánh mắt Tuấn đã dịu hơn rất nhiều rồi, đúng như ánh mắt đầy uy lực vẫn thường hớp hồn anh…
- Tôi không sao, thật ra… tôi cũng ít nổi giận lắm.
– May mắn là ít đấy – Phong tặc lưỡi – trông anh sợ chết được!
Tuấn phì cười, tự nhiên đưa tay xoa đầu Phong. Nhưng khi nhận ra cả chục ánh mắt đều đang hướng về 2 người, Tuấn mới vội rút tay về, lòng hoang mang nghĩ đến scandal sáng hôm qua…Cô bé Vân đến bàn thu dọn ly tách rồi nở nụ cười thân thiện như mọi ngày, cô còn bảo 2 người cứ tự nhiên và cứ để cô đánh lạc hướng các vị khách lắm chuyện hộ cho. Sau khi Vân đi khỏi, Tuấn mới hỏi han Phong về đêm hôm qua khi về nhà, vì anh biết bố cậu chủ là 1 người cực khó tính. Phong sau hồi lưỡng lự, cũng quyết định kể hết cho Tuấn nghe. Kể rằng bố anh đã tức giận như thế nào, cuộc cãi vã kinh thiên động địa dẫn đến việc anh phải rời bỏ ngôi nhà mà anh đã sống hơn 20 năm, và cả hung thủ của những bức ảnh trên báo…
- Bỏ nhà ra đi?!! – Tuấn gằng giọng hỏi – ngu ngốc! Vậy đêm qua cậu đã ở đâu?!
– Nhà thằng Lâm. – Phong đáp – giờ tôi giống hệt Tô Sán lúc bị phá sản!
Tuấn vừa mấp máy môi định hỏi Phong thêm câu gì đó thì điện thoại cậu chủ bất chợt reo lên. Là vị đạo diễn đáng kính. Ông bảo rằng ông muốn gặp Phong gấp. Nghe giọng điệu nghiêm trọng của ông thôi là Phong đã biết “chuyện gấp” kia dính đến scandal rồi. Dù không muốn, Phong cũng đành phải giao Sound of Paradise lại cho Vân quản lý và đến gặp vị đạo diễn. Tuấn nhìn theo bóng cậu chủ cho đến khi tấm lưng nhỏ bé kia dần khuất sau cánh cửa lớn. Một nỗi lo lắng khôn cùng dâng lên khiến anh cảm thấy thật day dứt. Nếu anh không chấp nhận tình cảm của Phong, không cho cả 2 cơ hội được ở bên nhau và giá như anh cự tuyệt Phong đến cùng thì chuyện rắc rối này đã không xảy đến với cậu chủ. Xã hội này còn quá cổ hủ, họ khó có thể chấp nhận những điều đã thoát ly ra khỏi luật lệ thông thường, và đương nhiên những điều không theo quy luật tự nhiên đều bị cho là sai trái…
——————-†——————-
Trong phòng vị đạo diễn
Phong ngồi trên chiếc ghế mây, đối diện với người đàn ông trông rất lịch lãm. Ông tên Cường, là 1 người nghiêm khắc nhưng cũng rất đôn hậu. Ông lật đi lật lại tờ báo đến chán rồi quẳng nó xuống bàn, xong với tay lấy tách trà và uống 1 cách từ tốn. Phong hồi hộp quan sát từng hành động nhã nhặn của ông đến nín thở…
Đặt nhẹ tách trà xuống bàn, vị đạo diễn ngẩng mặt lên cười hiền với Phong rồi hỏi thăm cậu như thể chưa có chuyện gì xảy ra. Điều này bất giác khiến anh cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, và anh thầm cám ơn trời đã cho mình quen biết với người đàn ông đáng kính này.
- Cháu không giỏi che giấu cảm xúc Phong à – ông Cường vừa nói vừa rót trà vào tách – hay tại chú quá tinh ý?
– À…vâng, chuyện này quả thật quá sức tưởng tượng với cháu.
Vị đạo diễn cười nhẹ, nhưng đôi mắt ông lại thoáng 1 nỗi niềm xa xăm. Ông tằng hắn rồi hỏi anh 1 cách cẩn trọng:
- Chuyện trên báo là sự thật à Phong?
– Vâng. – Phong đáp gọn
– Quá khứ nổi loạn của cháu?
– Vâng. – Phong đáp kèm theo 1 tiếng thở dài
Không ngần ngại vì bị trí tò mò kiểm soát, vị đạo diễn tiếp tục:
- Cả bức ảnh hôn nhau kia?
Phong khổ sở gật đầu…
- Cháu yêu cậu ta?
– Chú à!! – Phong cáu gắt – chú đừng tra hỏi cháu như tội phạm có được không? Phải! Những điều mọi người đang nghĩ về cháu là đúng cả! Cháu lưu manh giả danh trí thức đấy, còn là tên đồng bóng nữa đấy!!!
– Im đi Phong!!! – ông Cường bỗng nổi giận – đừng nói những lời cay nghiệt với bản thân mình như vậy!!
Phong hơi giật mình, không khí xung quanh trùng xuống…vị đạo diễn đứng lên đi vòng qua chân giường kiểm tra chiếc điện thoại đang sạc pin của mình bằng bàn tay run run, rồi ông quay lại chiếc ghế đối diện với Phong. Ông lấy lại bình tĩnh và xin lỗi anh trong khi anh vẫn còn đang thắc mắc lý do khiến ông nổi giận như vậy. Rồi 2 thầy trò tiếp tục uống trà trong yên lặng…tiếng kim đồng hồ tích tắc bắt đầu gây khó chịu cho Phong…thậm chí anh còn cảm giác âm thanh đang to dần ra nữa…
Được 10 phút sau, vị đạo diễn quyết định phá vỡ bầu không khí nặng nề. Ông khuyên Phong nên tạm thời lánh mặt khỏi làng giải trí, không tham gia cũng như không nhận thêm bất cứ lời mời quả