Ca Thay Tim Định Mệnh - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
XtGem Forum catalog

Ca Thay Tim Định Mệnh (xem 3169)

Ca Thay Tim Định Mệnh

t thúc sự than khóc của mình… Tuấn khẽ lần tay vào cổ áo Phong, lôi ra mặt dây chuyền chữ W và mân mê nó…Trái tim Phong đập liên hồi bởi đầu ngón tay kia vô tình chạm vào da thịt anh, bất chợt thổi bùng trong anh niềm khát khao muốn có được Tuấn 1 lần nữa…!
Phong cẩn trọng vuốt mái tóc hơi ẩm ướt của chàng ca sĩ, và 1 chút rung động ngọt ngào đó đã âm thầm nung chảy tâm hồn Tuấn…Tuy nhiên, vẫn không ngăn được anh phải nói ra những lời vô cùng xót xa…:
- Tôi mong cậu hiểu, tôi không hề có ý định lẩn trốn cậu, thậm chí cho dù chúng ta có kết thúc, tôi vẫn sẽ làm việc ở Sound of Paradise. Nhưng Phong à, cậu không thể xóa bỏ sự nghi ngờ của mọi người khi chúng ta cứ dính nhau như hình với bóng, vả lại… – Tuấn ngập ngừng nhìn vào ngực trái Phong – hãy thử yêu 1 cô gái nào đó và trở lại cuộc sống bình thường như trước đây…
Phong run run sờ lên ngực mình, rồi báu chặt đến mức nhàu nát chiếc áo sơ mi. Những giọt nước mắt được chôn giấu từ vực thẳm đáy lòng đồng loạt vùng ra khỏi khóe mi của anh. Mặc dù ngượng lắm, nhưng Phong không thể kìm nén cảm xúc được nữa…Tuấn đâu biết rằng anh đã từng tìm kiếm hết cô gái này đến cô gái khác chỉ để khỏa lấp khoang tình cảm tưởng như bị lệch lạc vì sự thiếu thốn. Tuy nhiên, càng cố đi ngược lại con sóng Sự thật, càng bị nó vật cho té ngã 1 cách đau đớn; và không mất quá lâu để anh nhận ra điều này. Cô gái Phương Nhi đó, dường như luôn âm thầm dõi theo Phong ở 1 góc mây phía đường chân trời, bởi khi Phong chỉ vừa tán tỉnh cô em xinh tươi nào đấy, thì trái tim anh lại trở nên đau nhói không thể tả xiết. Như 1 lời nhắc nhở kín đáo nhưng không kém phần quyết liệt, cô gái ấy sẽ không để người thừa kế âm thầm bán đi toàn bộ tài sản của mình cho bất cứ gã thương gia nào trên chuyến du hành.
- Tôi không có quyền được lựa chọn! – Phong túm nhẹ cổ áo Tuấn – chẳng lẽ anh nỡ mặc kệ tình yêu của cô ấy sao!?
Cái lạnh khẽ lùa vào lớp áo thun mỏng tang bất giác khiến Tuấn rùng mình. Anh hơi co người lại rồi khẽ thở dài…
- Cuộc sống này là của cậu, tôi không muốn trông thấy cậu dằn vặt đau khổ vì trái tim của Phương Nhi nữa. Tình yêu cao đẹp đó tôi sẽ khắc sâu trong tâm khảm này, nó đã trở thành 1 ký ức không thể đánh mất của tôi, và Vũ Phong à…
Tuấn vờ lảng tránh ánh mắt cậu chủ, xoay mặt về phía làn mưa và tiếp tục:
- Thời gian qua tôi đã mù quáng vì cậu. Tôi cũng chẳng biết vì điều gì, vì tôi thật sự có tình cảm với cậu hay chỉ vì cậu mang trái tim của người con gái tôi yêu? Tôi chưa xác định được tình cảm bản thân cũng như không muốn phá hỏng sự nghiệp của cậu. Thế nên…
Bằng cử chỉ dịu dàng đầy sự trân trọng, như thể đây là điều cuối cùng Tuấn có thể làm cho Phong. Anh vén tóc cậu chủ sang 1 bên rồi hôn lên vầng trán đang nóng hừng hực. Đôi môi anh phút chốc trở nên tê dại, anh tự cắn nhẹ vào môi mình để kìm nén cơn chấn động nhỏ từ làn môi, từ sự dằn xé tận đáy lòng. Phong không nói được 1 lời nào cả…anh cảm thấy nụ hôn của Tuấn thật tàn nhẫn…! Anh muốn níu giữ con người này ở bên mình mãi mãi, nhưng mọi cố gắng để cản ngăn sự biệt ly trở nên vô nghĩa khi hơi ấm của Tuấn dần dần xa rời anh. Cuối cùng, Tuấn lặng lẽ quay lưng đi, bóng hình ấy dần bị nuốt chửng bởi bóng tối phía cuối hành lang. Tiếng bước chân thân thuộc của anh vẫn còn vang vọng trong tâm trí Phong và trở thành nỗi ám ảnh chỉ vài giây sau đó.
Đau đớn đến tột cùng, Phong co rúm người lại và bật khóc. Tiếng khóc thảm thiết như 1 con thú bị tử thương. Ngay lúc này anh chỉ ước sao chiếc kim đồng hồ liều lĩnh kia có thể mặc kệ quy luật vĩnh hằng của nó để giúp Tuấn quay trở về bên anh và hôn anh 1 lần nữa… Phong cố gượng lên nhưng người mềm nhũn, anh lảo đảo và khụy 2 đầu gối xuống nền gạch lạnh thấu xương. Đôi vai anh run bần bật, 2 tay thì cứ ôm lấy ngực mình…và cõi lòng không ngừng gào thét cái tên “Thiên Tuấn”. Rồi anh ngất lịm đi vì sự mệt mỏi quá độ sau 1 ngày tồi tệ. Bầu trời càng lúc càng xám xịt, những hạt mưa dai dẳng vẫn mãi rơi trong đêm khuya lạnh giá…
Phong bần thần tỉnh lại và nhận ra mình đang nằm trên chiếc giường của cậu bạn. Đồng hồ đã điểm 1 giờ sáng mà Bảo Lâm vẫn còn ngồi loay hoay với những bức ảnh vừa chụp. Nghe tiếng trở mình của Phong, Lâm hơi giật mình và liếc về phía giường. Anh cất giọng hỏi vẻ lo lắng:
- Mày tỉnh rồi hả? Sao tự dưng khi nãy nằm ngất trước cửa nhà vậy?
Phong chìm đắm trong nỗi nhớ nhung tuyệt vọng, nỗi đau ấy vẫn còn ngự trị trong lòng anh, nó hút cạn sức sống và khiến cổ họng anh đắng ngắt vị xót xa buồn thảm. Anh cứ nằm yên không buồn trả lời Lâm. Đôi mắt nhòa lệ của anh giờ đây chỉ còn lại những kỷ niệm, anh có thể trông thấy nụ cười sáng ngời như ánh trăng của Tuấn, cử chỉ chau mày khó chịu khi anh ăn phải thứ gì có vị ngọt lịm, và rất nhiều hình ảnh khác nữa về người thanh niên ấy. Khoảng trống giữa các ngón tay bỗng chốc trở thành nỗi ám ảnh sâu sắc…và cả nụ hôn cuối cùng ấy giở chỉ còn là hư vô…
Lâm nôn nóng rời khỏi bàn làm việc, bước nhanh đến lay mạnh vai Phong và tiếp tục gặng hỏi:
- Mày không sao chứ?! Nghe thấy tao nói gì không?!!
– Để tao yên 1 lúc được không…? – Phong đáp giọng yếu ớt
– Liên quan đến ông Tuấn đúng không?!! – Lâm nói gần như quát
Phong im lặng 1 hồi lâu rồi tung chăn ngồi dậy. Vẻ mặt thất thần thiếu sức sống của anh khiến cậu bạn không khỏi lo lắng. Lâm thở dài rồi đi đến bàn làm việc thu dọn hết những bức ảnh thật gọn gàng, xong anh bước về phía Phong, chống 2 tay lên hông và dõng dạc tuyên bố:
- Rồi, đêm nay mày sẽ thế chỗ của mấy bức ảnh dở dang đó đấy. Giờ kể tao nghe mọi chuyện đi. Yên tâm là bây giờ chẳng có cái quái gì làm tao bất ngờ nữa đâu.!
—————-†—————–
Ánh nắng của buổi sớm tinh mơ khẽ soi rọi khắp căn phòng khiến Tuấn choàng tỉnh giấc. Anh vùng dậy, thỏa sức vươn vai và ngáp 1 hơi dài sặc mùi lười biếng. Rồi từ phía nhà bếp, mùi thơm quyến rũ của món mì xào hải sản xộc thẳng vào mũi anh. Tuấn tự hỏi rằng ai đang ở trong đấy trổ tài nội trợ, trong khi anh chẳng bao giờ thuê người làm cả. Bị trí tò mò kích thích, Tuấn bật dậy toan bước vào nhà bếp kiểm tra thì đột nhiên…anh khựng lại…vẻ mặt gần như hoảng hốt. Trong chiếc áo sơ mi trắng ngần của anh, Phương Nhi trông vô cùng gợi cảm và tươi tắn. Cô bê đĩa mì xào đặt trên chiếc bàn gỗ tròn rồi lém lỉnh nói:
- Anh phải xử lí bộ mặt ngáy ngủ kia xong xuôi thì mới được ăn đấy.!
– Em…là Phương Nhi thật sao? – Tuấn sửng sốt
– Em đây mà – cô cười hiền
Gương mặt kia, giọng nói kia và cả nụ cười dịu dàng kia…không thể nhầm lẫn với 1 ai khác được. Nhưng Phương Nhi đã mất rồi! Ý thức được điều đó nên Tuấn càng cảm thấy hoang moang hơn bao giờ hết. Trong vài giây phân tích sự việc bằng cái đầu còn chưa hẳn tỉnh táo, anh kết luận rằng đây có thể chỉ là 1 giấc mơ. Nhưng anh cảm giác mọi thứ xung quanh chân thật đến rợn người, âm thanh tích tắc của tiếng kim đồng hồ và tiếng ong ong từ chiếc máy lạnh cũ kĩ vẫn sống động như thường ngày. Tuy nhiên, anh mặc kệ là thực hay mơ, điều anh mong muốn lúc này là ôm chặt cô vào lòng cho thỏa nỗi nhớ nhung

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Điều Ước Từ Biển Cả

Truyện ngắn: Gia đình tôi

Tựa như tình yêu

Kinh thành tam thiếu: Ông xã gõ cửa lúc nửa đêm

Đằng nào cũng bị loại