ã tự thôi học trước kì ôn thi tốt nghiệp 2 tuần. Sau đó, bẵng 1 thời gian dài, hắn vụt lên trở thành 1 ngôi sao trong hàng ngàn trái tim cô gái trẻ nhờ ông bố giám đốc âm nhạc, cùng chút giọng hát cũng ra trò. Rồi để gia tăng mức độ hâm mộ của công chúng, hắn đã tự vẽ thêm cho mình 1 xuất thân hoàn hảo: từng là 1 học sinh ưu tú và tốt nghiệp trường Đại học Ngoại thương.!
- Hahaha – Phong bật lên cười, rồi nói vẻ khoái chí – tao vừa nghĩ ra trò này vui cực mày ạ!
– Gì nữa đó ba! – Lâm ngờ vực nhìn bạn
– Mày tin không? Thằng Thiên Long chưa tốt nghiệp cấp 3 đấy – Phong nhếch môi ranh mãnh – cũng có nghĩa là học bạ của nó vẫn được lưu lại trường.
– Thì sao?
– Tao sẽ lấy cắp cái học bạ mà tao đoán chắc rằng chứa đầy nỗi nhục 1 thời của nó!
– A ha! Phải rồi – Lâm mở to mắt vẻ ngây thơ – mày sẽ vác bộ mặt non chẹt của mày vào trường rồi trịnh trọng tuyên bố : tôi là bố Thiên Long và tôi muốn rút học bạ cho con mình. Xong họ sẽ vui vẻ đưa ngay học bạ cho mày, thiếu điều muốn hôn mày 1 cái!
– Mày ăn nhầm cái khỉ gì hả Lâm?
Lâm thở dài, ngán ngẩm nói:
- Shittttt, không dễ thế đâu thằng đần. Nếu giả làm bố nó, thì bắt buộc phải có chứng minh nhân dân để đối chiếu đấy.
– Mày làm tao nghi ngờ cái bằng tốt nghiệp loại ưu của mày đó thằng thiếu muối!
Phong kiêu hãnh nói rồi mở toang tủ quần áo xập xệ của cậu bạn. Như mọi lần, anh đều nhăn mặt vì bị cái mùi gỗ cũ hâm hẩm cùng những chiếc quần jean mốc xì xộc thẳng vào mũi. Tuy gu thời trang của Lâm không đến nỗi nào, thậm chí vẫn có vài chiếc áo sơ mi trông rất bắt mắt và sang trọng, nhưng trong mắt Phong thì chưa đến đâu cả. Dù không muốn, anh vẫn bất giác nhớ về chiếc tủ quần áo hoành tráng ở căn nhà vô hồn ấy…
- Tiêu tao rồi, tủ đồ dở hơi này sẽ phá hỏng kế hoạch của tao mất… – Phong ngán ngẩm thốt lên
– Một thằng đến nhà tao chỉ với bộ đồ trên người là giá trị, thì nên ngậm mồm và bớt phàn nàn đi nhé! – Lâm đáp trả ngay tức khắc
Xong anh nhìn bạn đang chăm chú vào màn hình điện thoại với cảm giác nôn nao, lo lắng đến khó tả. Lâm chống tay lên cằm, tự hỏi mấy khi được trông thấy vẻ cuống cuồng, lo lắng ở cậu bạn vốn lúc nào cũng điềm tĩnh kia. Bài hát đó quan trọng với Tuấn, anh hiểu điều đó. Nếu có tên nào dám cả gan cướp lấy tâm huyết của anh, anh thề sẽ khiến cho nó phải hối hận vì đã trót sinh ra trên cõi đời này. Nhưng với 1 người chưa từng nghe qua nó như Phong, thì cớ gì phải lo cuống lên như vậy? Chưa kể mới hôm qua, anh chàng này đã thề sẽ chẳng thèm hé môi với Tuấn nửa lời… Rồi… bỗng 1 ý nghĩ khá lãng mạn len lỏi vào dòng suy tư khiến Lâm phì cười. Khi người ta từ bỏ lòng tự tôn của mình, đó luôn là vì người khác…
- Này, mày định cải
trang thành bố nó thật à? – Lâm vui vẻ hỏi
– Tao sẽ giả làm mẹ nó, nếu tao mọc 2 cái của nợ trước ngực và mông tao to ra 1 tý!
– Dạo này mày thật thô thiển!
Cái trề môi khinh khỉnh của Lâm luôn khiến Phong buồn cười. Anh để yên cậu bạn với những tấm hình rồi tiếp tục vuốt đi vuốt lại màn hình điện thoại. Hàng chục cái tên trôi nhanh qua ngón tay, nhưng Phong vẫn chưa quyết định sẽ gọi cho ai cả. Mặc dù ngay từ đầu, anh đã biết chỉ có thể nhờ vả người ấy trong lúc này thôi…
—————–†—————–
Ánh nắng ban mai tràn qua khung cửa sổ nhỏ, vẫy gọi 1 cách khiêu khích những kẻ mê ngủ nướng. Hương vị thanh mát của nó luôn khiến tinh thần con người ta sảng khoái, tuy nhiên Lâm lại vô cùng bực bội khi thằng bạn thân cứ lay vai anh liên tục; cùng với nhũng tràng la hét đến điếc cả tai. Anh chàng mê ngủ lì lợm này bắt đầu làm Phong nổi cáu, Phong thẳng tay kéo toạt tấm chăn đang quấn gọn lấy người Lâm, để mặc cậu bạn thỏa sức nằm phơi chiếc quần nhỏ màu xám tro của mình rồi bật lên cười ha hả. Lâm bắt đầu cảm thấy 2 bắp đùi lành lạnh, rồi chuyển sang lạnh thấu xương! Sau cùng hết chịu nổi, anh bật người dậy và mắng chửi Phong xối xả:
- Bố cái thằng khỉ này!!! Có tin tao “hậu môn chỉ” mày không hả?! Làm phiền tao cả đêm qua chưa đủ hay sao???!!!
Phong trong chiếc áo phông rộng đơn giản cùng chiếc quần kaki lửng; chỉ đứng khoanh tay nhìn cậu bạn vẻ hả hê mà chẳng buồn đáp trả. Điều này khiến Lâm không khỏi hoài nghi, anh tự hỏi thằng Phong dữ tợn, chuyên “ăn miếng trả miếng” như mọi ngày đâu rồi…và khi anh vô tình liếc mắt về phía bàn làm việc, thì đã thấy Vy đang ngồi 1 cách nhã nhặn trên chiếc ghế xoay, nhưng mặt mũi lại đỏ ửng lên như vừa bị ai đó hôn trộm vậy. Linh cảm mách bảo có chuyện chẳng lành, anh liếc mắt xuống người và giật thót tim khi nhận ra mình chỉ mặc mỗi chiếc quần nhỏ…! Nhanh như cắt, Lâm giật lại chiếc chăn trên tay bạn rồi quấn quanh người. Điệu cười khúc khích của Vy lúc này chỉ khiến cho anh ngượng đến mức muốn cắm đầu xuống đất mà thôi…
- Gì…gì vầy..? mày chơi tao hả thằng ôn dịch kia?!!! – Lâm phùng mang trợn má lên trông khá dữ tợn, nhưng vẫn không giấu được vẻ xấu hổ
– Lạy trời là mày không trần như nhộng – Phong thản nhiên nói – dậy mà chào đón “nhà tài trợ” của chúng ta đi.
– Nhà tài trợ???
Phong gật đầu rồi vẽ ra kế hoạch lấy cắp học bạ cho cậu bạn nghe. Để thực hiện được kế hoạch này anh cần có 2 thứ: trang phục để cải trang và 1 chiếc xe hơi để tiện cho việc đi lại ( trong trường hợp để chạy trốn thì quả thật rất tiện! ). Phong sẽ cải trang thành 1 người đàn ông đứng tuổi, quyền lực và Lâm sẽ giả làm quản lý của cậu bạn. Lâm hơi cau có khi nghe đến khoảng này, nhưng sợ Phong lại giật tấm chăn của mình nên thôi.
- Chắc là chỉ cần 2 thứ đó không đấy? Chứng minh nhân dân thì sao?
– Tao có nó rồi – Phong tự tin đáp – giờ thì vác cái mặt bẩn thỉu của mày vào wc rồi trở ra đây ngay! Chúng ta sẽ xuất phát trong 30 phút nữa.
– Shit…sao tao phải đi chung với mày chứ…? – Lâm dúi đầu mình vào trong chăn, nói 1 cách lười biếng
Mắt Phong đột nhiên sắc như dao, lóe lên 1 tia sáng của sự nham hiểm. Anh túm chặt lấy tấm chăn toan kéo nó ra nhưng Lâm đã kịp thời giữ lại, và đành phải xuống nước với cậu bạn :
- Thôi thôi, sợ mày quá, giờ thì tránh ra cho bố vào nhà vệ sinh!
Khi Lâm trở ra, thì đã trông thấy anh bạn thân thật bảnh bao, sang trọng trong bộ vest đen tuyền, chất liệu vải không thể chê vào đâu được, màu sắc rất đẹp và thẳng thóm từ cổ đến chân. Còn Hạ Vy thì đứng trước mặt Phong, nhẹ nhàng thắt cà vạt cho anh. Ánh mắt cô nàng không hiểu sao lại tràn đầy hạnh phúc như 1 người vợ được chăm sóc chồng trước khi đi làm mỗi buổi sáng…đó là ánh mắt của 1 cô gái si tình từng bị tổn thương đó sao…? Lâm im lặng tựa lưng vào cạnh cửa, 1 cảm giác thoáng buồn thâm nhập vào trong anh và khiến lòng anh bùng lên niềm cảm thông vô hạn đối với Hạ Vy. Nếu Phương Nhi không xuất hiện, có thể Phong sẽ trao cho cô niềm hạnh phúc thật sự, niềm hạnh phúc trọn vẹn chứ không phải chỉ là 1 chút cảm xúc mơ màng được biểu lộ qua ánh mắt. Số phận quả thật rất thích trêu đùa con người…
Vy bất ngờ xoay sang Lâm, cô nói trong khi tay vẫn chưa chịu buông chiếc cà vạt xanh trên cô áo Phong:
- A
- Hahaha – Phong bật lên cười, rồi nói vẻ khoái chí – tao vừa nghĩ ra trò này vui cực mày ạ!
– Gì nữa đó ba! – Lâm ngờ vực nhìn bạn
– Mày tin không? Thằng Thiên Long chưa tốt nghiệp cấp 3 đấy – Phong nhếch môi ranh mãnh – cũng có nghĩa là học bạ của nó vẫn được lưu lại trường.
– Thì sao?
– Tao sẽ lấy cắp cái học bạ mà tao đoán chắc rằng chứa đầy nỗi nhục 1 thời của nó!
– A ha! Phải rồi – Lâm mở to mắt vẻ ngây thơ – mày sẽ vác bộ mặt non chẹt của mày vào trường rồi trịnh trọng tuyên bố : tôi là bố Thiên Long và tôi muốn rút học bạ cho con mình. Xong họ sẽ vui vẻ đưa ngay học bạ cho mày, thiếu điều muốn hôn mày 1 cái!
– Mày ăn nhầm cái khỉ gì hả Lâm?
Lâm thở dài, ngán ngẩm nói:
- Shittttt, không dễ thế đâu thằng đần. Nếu giả làm bố nó, thì bắt buộc phải có chứng minh nhân dân để đối chiếu đấy.
– Mày làm tao nghi ngờ cái bằng tốt nghiệp loại ưu của mày đó thằng thiếu muối!
Phong kiêu hãnh nói rồi mở toang tủ quần áo xập xệ của cậu bạn. Như mọi lần, anh đều nhăn mặt vì bị cái mùi gỗ cũ hâm hẩm cùng những chiếc quần jean mốc xì xộc thẳng vào mũi. Tuy gu thời trang của Lâm không đến nỗi nào, thậm chí vẫn có vài chiếc áo sơ mi trông rất bắt mắt và sang trọng, nhưng trong mắt Phong thì chưa đến đâu cả. Dù không muốn, anh vẫn bất giác nhớ về chiếc tủ quần áo hoành tráng ở căn nhà vô hồn ấy…
- Tiêu tao rồi, tủ đồ dở hơi này sẽ phá hỏng kế hoạch của tao mất… – Phong ngán ngẩm thốt lên
– Một thằng đến nhà tao chỉ với bộ đồ trên người là giá trị, thì nên ngậm mồm và bớt phàn nàn đi nhé! – Lâm đáp trả ngay tức khắc
Xong anh nhìn bạn đang chăm chú vào màn hình điện thoại với cảm giác nôn nao, lo lắng đến khó tả. Lâm chống tay lên cằm, tự hỏi mấy khi được trông thấy vẻ cuống cuồng, lo lắng ở cậu bạn vốn lúc nào cũng điềm tĩnh kia. Bài hát đó quan trọng với Tuấn, anh hiểu điều đó. Nếu có tên nào dám cả gan cướp lấy tâm huyết của anh, anh thề sẽ khiến cho nó phải hối hận vì đã trót sinh ra trên cõi đời này. Nhưng với 1 người chưa từng nghe qua nó như Phong, thì cớ gì phải lo cuống lên như vậy? Chưa kể mới hôm qua, anh chàng này đã thề sẽ chẳng thèm hé môi với Tuấn nửa lời… Rồi… bỗng 1 ý nghĩ khá lãng mạn len lỏi vào dòng suy tư khiến Lâm phì cười. Khi người ta từ bỏ lòng tự tôn của mình, đó luôn là vì người khác…
- Này, mày định cải
trang thành bố nó thật à? – Lâm vui vẻ hỏi
– Tao sẽ giả làm mẹ nó, nếu tao mọc 2 cái của nợ trước ngực và mông tao to ra 1 tý!
– Dạo này mày thật thô thiển!
Cái trề môi khinh khỉnh của Lâm luôn khiến Phong buồn cười. Anh để yên cậu bạn với những tấm hình rồi tiếp tục vuốt đi vuốt lại màn hình điện thoại. Hàng chục cái tên trôi nhanh qua ngón tay, nhưng Phong vẫn chưa quyết định sẽ gọi cho ai cả. Mặc dù ngay từ đầu, anh đã biết chỉ có thể nhờ vả người ấy trong lúc này thôi…
—————–†—————–
Ánh nắng ban mai tràn qua khung cửa sổ nhỏ, vẫy gọi 1 cách khiêu khích những kẻ mê ngủ nướng. Hương vị thanh mát của nó luôn khiến tinh thần con người ta sảng khoái, tuy nhiên Lâm lại vô cùng bực bội khi thằng bạn thân cứ lay vai anh liên tục; cùng với nhũng tràng la hét đến điếc cả tai. Anh chàng mê ngủ lì lợm này bắt đầu làm Phong nổi cáu, Phong thẳng tay kéo toạt tấm chăn đang quấn gọn lấy người Lâm, để mặc cậu bạn thỏa sức nằm phơi chiếc quần nhỏ màu xám tro của mình rồi bật lên cười ha hả. Lâm bắt đầu cảm thấy 2 bắp đùi lành lạnh, rồi chuyển sang lạnh thấu xương! Sau cùng hết chịu nổi, anh bật người dậy và mắng chửi Phong xối xả:
- Bố cái thằng khỉ này!!! Có tin tao “hậu môn chỉ” mày không hả?! Làm phiền tao cả đêm qua chưa đủ hay sao???!!!
Phong trong chiếc áo phông rộng đơn giản cùng chiếc quần kaki lửng; chỉ đứng khoanh tay nhìn cậu bạn vẻ hả hê mà chẳng buồn đáp trả. Điều này khiến Lâm không khỏi hoài nghi, anh tự hỏi thằng Phong dữ tợn, chuyên “ăn miếng trả miếng” như mọi ngày đâu rồi…và khi anh vô tình liếc mắt về phía bàn làm việc, thì đã thấy Vy đang ngồi 1 cách nhã nhặn trên chiếc ghế xoay, nhưng mặt mũi lại đỏ ửng lên như vừa bị ai đó hôn trộm vậy. Linh cảm mách bảo có chuyện chẳng lành, anh liếc mắt xuống người và giật thót tim khi nhận ra mình chỉ mặc mỗi chiếc quần nhỏ…! Nhanh như cắt, Lâm giật lại chiếc chăn trên tay bạn rồi quấn quanh người. Điệu cười khúc khích của Vy lúc này chỉ khiến cho anh ngượng đến mức muốn cắm đầu xuống đất mà thôi…
- Gì…gì vầy..? mày chơi tao hả thằng ôn dịch kia?!!! – Lâm phùng mang trợn má lên trông khá dữ tợn, nhưng vẫn không giấu được vẻ xấu hổ
– Lạy trời là mày không trần như nhộng – Phong thản nhiên nói – dậy mà chào đón “nhà tài trợ” của chúng ta đi.
– Nhà tài trợ???
Phong gật đầu rồi vẽ ra kế hoạch lấy cắp học bạ cho cậu bạn nghe. Để thực hiện được kế hoạch này anh cần có 2 thứ: trang phục để cải trang và 1 chiếc xe hơi để tiện cho việc đi lại ( trong trường hợp để chạy trốn thì quả thật rất tiện! ). Phong sẽ cải trang thành 1 người đàn ông đứng tuổi, quyền lực và Lâm sẽ giả làm quản lý của cậu bạn. Lâm hơi cau có khi nghe đến khoảng này, nhưng sợ Phong lại giật tấm chăn của mình nên thôi.
- Chắc là chỉ cần 2 thứ đó không đấy? Chứng minh nhân dân thì sao?
– Tao có nó rồi – Phong tự tin đáp – giờ thì vác cái mặt bẩn thỉu của mày vào wc rồi trở ra đây ngay! Chúng ta sẽ xuất phát trong 30 phút nữa.
– Shit…sao tao phải đi chung với mày chứ…? – Lâm dúi đầu mình vào trong chăn, nói 1 cách lười biếng
Mắt Phong đột nhiên sắc như dao, lóe lên 1 tia sáng của sự nham hiểm. Anh túm chặt lấy tấm chăn toan kéo nó ra nhưng Lâm đã kịp thời giữ lại, và đành phải xuống nước với cậu bạn :
- Thôi thôi, sợ mày quá, giờ thì tránh ra cho bố vào nhà vệ sinh!
Khi Lâm trở ra, thì đã trông thấy anh bạn thân thật bảnh bao, sang trọng trong bộ vest đen tuyền, chất liệu vải không thể chê vào đâu được, màu sắc rất đẹp và thẳng thóm từ cổ đến chân. Còn Hạ Vy thì đứng trước mặt Phong, nhẹ nhàng thắt cà vạt cho anh. Ánh mắt cô nàng không hiểu sao lại tràn đầy hạnh phúc như 1 người vợ được chăm sóc chồng trước khi đi làm mỗi buổi sáng…đó là ánh mắt của 1 cô gái si tình từng bị tổn thương đó sao…? Lâm im lặng tựa lưng vào cạnh cửa, 1 cảm giác thoáng buồn thâm nhập vào trong anh và khiến lòng anh bùng lên niềm cảm thông vô hạn đối với Hạ Vy. Nếu Phương Nhi không xuất hiện, có thể Phong sẽ trao cho cô niềm hạnh phúc thật sự, niềm hạnh phúc trọn vẹn chứ không phải chỉ là 1 chút cảm xúc mơ màng được biểu lộ qua ánh mắt. Số phận quả thật rất thích trêu đùa con người…
Vy bất ngờ xoay sang Lâm, cô nói trong khi tay vẫn chưa chịu buông chiếc cà vạt xanh trên cô áo Phong:
- A