8211; Bé cái mồm thôi – Lâm rít qua kẽ răng – còn nữa, mày đừng nói kiểu vô ơn như vậy! Mặc dù Nhi làm đảo lộn tình cảm của mày, nhưng cô ấy đã cho mày cả 1 mạng sống đấy.
– Nói vậy là mày tin tao sao…?
Lâm gật nhẹ đầu trước sự mừng rỡ của Phong. Làm sao anh có thể không tin được khi chính mắt anh cũng thấp thoáng thấy bóng dáng của Nhi ở cậu bạn? Và quan trọng hơn, trước giờ anh vẫn luôn tin tưởng Phong. Nhưng bi kịch tình yêu này sẽ khiến bạn anh phải sống trong đau khổ đến hết đời nếu không từ bỏ được nó, vậy chi bằng hãy chấp nhận nó, để có cơ hội tìm thấy hạnh phúc thật sự trong đời mình. Nếu chịu khuất phục trong ngục tù, thì suốt đời ta cũng chỉ là 1 tên tội phạm bị xã hội ruồng bỏ, chi bằng hãy liều lĩnh vượt ngục, trốn thoát khỏi song sắt giam cầm thể xác lẫn tâm hồn ta để tiến ra đón nhận ánh sáng ở thế giới bên ngoài. Có thể ta sẽ bị thương, tồi tệ hơn là đánh đổi cả mạng sống, nhưng ta vẫn có cơ hội thay đổi định mệnh của mình, dù có như thế nào đi chăng nữa, cũng không hối tiếc!
Bỗng, Phong đứng phắt dậy, tiến về phía cửa sổ. Anh nhìn mông lung qua khung cửa với đôi mắt vô cùng ưu tư rồi cất lời, âm điệu nghe du dương như 1 bài hát vậy…:
- Mày biết không Lâm? Từ nhỏ tao chỉ biết ngắm nhìn thế giới qua khung cửa này, ngắm mấy đứa trẻ khỏe mạnh, tha hồ đùa giỡn với nhau mà lòng tao thấy tủi thân vô cùng. Tao đã luôn ước sao mình có thể khỏe mạnh để làm những gì tao muốn và đến bất cứ nơi đâu tao thích, tao nghĩ…chỉ cần có trái tim mới, tao sẽ có 1 cuộc sống hạnh phúc, mỹ mãn,…vậy mà…
– Mày muốn đi đâu?
– Biển! – Phong đáp nhanh – từ nhỏ tao đã mê biển rồi, nhưng…chưa bao giờ tao được đi cả…!
Lâm đưa mắt nhìn xung quanh căn phòng rộng thênh thang, không thiếu 1 thứ gì của cậu bạn. Tivi, máy vi tính, những trái bóng đủ loại được đặt trong chiếc rổ to đùng ở góc phòng, bên cạnh là cột bóng rổ chỉ cao hơn chủ của nó 1 tý, dưới tấm thảm nhung màu đỏ là 1 bàn cờ vua _ Phong là 1 cao thủ của bộ môn trí tuệ này _ còn chiếc tủ màu bạc cạnh bàn học, là 1 đống đồ chơi linh tinh từ thuở ấu thơ của cậu bạn, có lần Phong đã lôi hết tất cả ra để “khoe” với Lâm, mặc dù Phong vừa cười vừa thao thao bất tuyệt về những món đồ chơi hiện đại mà biết bao đứa trẻ cùng lứa lúc ấy đều mơ ước, nhưng Lâm vẫn cảm thấy 1 nỗi cô đơn sâu sắc ẩn chứa trong đôi mắt của Phong… Tuổi thơ của Lâm, cũng như những chàng thanh niên bình thường khác đều là trò bắn súng nước, trốn tìm, những con hẻm thân quen, xe đạp,…còn đối với Phong, tuổi thơ của anh chỉ vỏn vẹn nằm gọn trong căn phòng này….!
Lâm ngồi “giảng đạo” cho Phong nghe 1 hồi lâu, trấn an cậu bạn rồi ra về. Dọc đường đi, anh suy nghĩ rất nhiều về những chuyện kinh thiên động địa mà Phong kể anh nghe, nó vừa khiến anh choáng váng, vừa khiến anh thấy thương cảm cho bạn vô cùng. Đoạn, anh dừng xe lại, do dự 1 hồi rồi quay đầu xe, chạy về hướng nhà của Tuấn…
Chương 9: Danh tiếng
Tuấn ngồi trên chiếc salon nhỏ, vừa ăn vội bát mì nóng hổi, vừa dán mắt vào bộ phim tình cảm lãng mạn trên tivi. Anh cũng chẳng hiểu nổi mình nữa, miệng anh nói không cần đến tình yêu, nhưng tận sâu trong lòng anh vẫn luôn khát khao được yêu thương…Mùi vị chua cay và hơi nóng bốc lên từ bát mì bất giác làm cho anh muốn ôm 1 ai đó đến phát điên lên được…
Tiếng gõ cửa vang lên bất chợt khiến Tuấn giật bắn mình. Anh ghét nhất mỗi khi đang cần không gian yên tĩnh, lại có kẻ đến phá đám. Tuấn đặt mạnh bát mì xuống bàn, cọc cằn ra mở cửa. Nhưng thật bất ngờ, anh không thể tin được người đứng trước mặt mình lúc bấy giờ là Bảo Lâm. Tại sao cậu nhiếp ảnh gia lại đến tìm anh vào nửa đêm như thế này, trong khi 2 người chưa bao giờ nói chuyện với nhau quá 3 câu…?
- À…chào anh – Lâm lúng túng gãi đầu – trước tiên tôi xin lỗi vì đã làm phiền anh vào lúc này.
– Vào vấn đề chính đi! – Tuấn nói ngay, giọng điệu khá khó chịu
Lâm bỗng dưng nghiêm mặt, như dự báo trước cho Tuấn chuyện anh sắp nói ra là vô cùng quan trọng và đề nghị Tuấn nên nghiêm túc để nghe:
- Chuyện về Phong và anh. Anh không tin về chuyện thay tim đổi tình có phải không?
– Trông cậu cũng sáng sủa, thông minh lắm, nên đừng bảo với tôi là cậu cũng tin vài chuyện hoang đường đó đấy!
Chợt, Lâm vịn chặt vai Tuấn, đôi mắt xoáy sâu vào anh chàng ca sĩ và bắt đầu biện minh cho bạn. Lâm dám dùng tính mạng của mình ra để đảm bảo rằng: Phong không phải là dân đồng tính. Nhưng sau ca phẫu thuật lại đem lòng yêu Tuấn, đặc biệt chỉ với mỗi 1 mình anh! Rồi Lâm bộc bạch giúp Phong mọi nỗi đau, nỗi đắng cay, sự tủi hổ mà Phong phải chịu vì thứ tình yêu ngang trái này, về cuộc sống hoàn hảo mà Phong từng mơ ước, về gia đình tương lai của Phong nếu như anh không thể quên được mối tình này…
- Tôi đã nhìn thấy bóng dáng của Nhi ở Phong, và tôi đang tự hỏi…anh có giống tôi điểm này hay không…?
– Tôi… – Tuấn bắt đầu toát mồ hôi lạnh, miệng lắm bắp không nói thành lời. Nếu đến cả Lâm còn thấy như vậy thì lẽ nào chuyện “thay tim đổi tình” này là thật? Và lẽ nào…trong cơ thể nhỏ bé của cậu nhóc tóc vàng kia, đang tồn tại tình yêu vĩnh cửu dành cho anh? Thảo nào, mỗi lần trông thấy Phong là anh nhớ Nhi đến phát điên lên được.!
Nhìn thái độ bối rối của Tuấn, Lâm hiểu anh chàng này cũng từng trông thấy điều gì đó đặc biệt ở Phong, chỉ là anh ta đang cố chạy trốn khỏi sự thật mà thôi. Lâm khẽ thả lỏng tay mình, vỗ vai Tuấn rồi an ủi nói:
- Tôi biết anh đã chịu 1 nỗi đau mất mát quá lớn, đến nỗi khó có thể chấp nhận 1 ai khác vào lúc này, đặc biệt là 1 tên con trai! Nhưng Tuấn à, tôi không dám ép buộc anh phải đến với Phong, tôi chỉ xin anh đừng xa lánh cậu ấy. Vì hơn ai hết, Phong là người đau khổ nhất trong chuyện này…
– Nhưng…cho dù tình yêu của Nhi thật sự tồn tại trong cậu ta thì tôi cũng không thể nào…yêu Phong được! – Tuấn ngồi thụp xuống, 2 tay ôm lấy mặt – mặc dù tôi có vài hành động hơi điên rồ…
Bất giác, Lâm hơi rùng mình khi nhớ lại lời kể của Phong về đêm mặn nồng của 2 người. Anh nghĩ mình không nên để Tuấn biết anh đã nghe được điều này, có khi Tuấn sẽ tránh mặt luôn cả anh. Nhưng…kiểu người của anh chàng này không phải loại dễ dãi về mặt tình cảm, vậy chuyện qua đêm với Phong, có khi nào là thật lòng…? Nghĩ rồi, Lâm ngồi xổm xuống ngang mặt với Tuấn, lấy từ túi ra 1 tấm vé rồi nói:
- Tối mai là đêm đầu tiên vở kịch Ánh sáng và Bóng tối công diễn, nó sẽ rất vui nếu anh đến xem. Còn riêng về anh…tôi nghĩ anh nên thử cho chính mình 1 cơ hội.
Xong, Lâm chào Tuấn rồi ra về. Khi tiếng xe của cậu nhiếp ảnh gia mất hẳn, Tuấn mới chầm chậm đứng lên và bước vào trong nhà. Bát mì lúc bấy giờ đã lạnh ngắt, bộ film tình cảm trên tivi cũng kết thúc tự bao giờ, anh thắc mắc đoạn kết của nó sẽ là hạnh phúc hay bi kịch? Nhưng đây chính là sự khác nhau giữa phim ảnh và cuộc sống, nếu muốn biết đoạn kết của 1 bộ phim nào đó, an
– Nói vậy là mày tin tao sao…?
Lâm gật nhẹ đầu trước sự mừng rỡ của Phong. Làm sao anh có thể không tin được khi chính mắt anh cũng thấp thoáng thấy bóng dáng của Nhi ở cậu bạn? Và quan trọng hơn, trước giờ anh vẫn luôn tin tưởng Phong. Nhưng bi kịch tình yêu này sẽ khiến bạn anh phải sống trong đau khổ đến hết đời nếu không từ bỏ được nó, vậy chi bằng hãy chấp nhận nó, để có cơ hội tìm thấy hạnh phúc thật sự trong đời mình. Nếu chịu khuất phục trong ngục tù, thì suốt đời ta cũng chỉ là 1 tên tội phạm bị xã hội ruồng bỏ, chi bằng hãy liều lĩnh vượt ngục, trốn thoát khỏi song sắt giam cầm thể xác lẫn tâm hồn ta để tiến ra đón nhận ánh sáng ở thế giới bên ngoài. Có thể ta sẽ bị thương, tồi tệ hơn là đánh đổi cả mạng sống, nhưng ta vẫn có cơ hội thay đổi định mệnh của mình, dù có như thế nào đi chăng nữa, cũng không hối tiếc!
Bỗng, Phong đứng phắt dậy, tiến về phía cửa sổ. Anh nhìn mông lung qua khung cửa với đôi mắt vô cùng ưu tư rồi cất lời, âm điệu nghe du dương như 1 bài hát vậy…:
- Mày biết không Lâm? Từ nhỏ tao chỉ biết ngắm nhìn thế giới qua khung cửa này, ngắm mấy đứa trẻ khỏe mạnh, tha hồ đùa giỡn với nhau mà lòng tao thấy tủi thân vô cùng. Tao đã luôn ước sao mình có thể khỏe mạnh để làm những gì tao muốn và đến bất cứ nơi đâu tao thích, tao nghĩ…chỉ cần có trái tim mới, tao sẽ có 1 cuộc sống hạnh phúc, mỹ mãn,…vậy mà…
– Mày muốn đi đâu?
– Biển! – Phong đáp nhanh – từ nhỏ tao đã mê biển rồi, nhưng…chưa bao giờ tao được đi cả…!
Lâm đưa mắt nhìn xung quanh căn phòng rộng thênh thang, không thiếu 1 thứ gì của cậu bạn. Tivi, máy vi tính, những trái bóng đủ loại được đặt trong chiếc rổ to đùng ở góc phòng, bên cạnh là cột bóng rổ chỉ cao hơn chủ của nó 1 tý, dưới tấm thảm nhung màu đỏ là 1 bàn cờ vua _ Phong là 1 cao thủ của bộ môn trí tuệ này _ còn chiếc tủ màu bạc cạnh bàn học, là 1 đống đồ chơi linh tinh từ thuở ấu thơ của cậu bạn, có lần Phong đã lôi hết tất cả ra để “khoe” với Lâm, mặc dù Phong vừa cười vừa thao thao bất tuyệt về những món đồ chơi hiện đại mà biết bao đứa trẻ cùng lứa lúc ấy đều mơ ước, nhưng Lâm vẫn cảm thấy 1 nỗi cô đơn sâu sắc ẩn chứa trong đôi mắt của Phong… Tuổi thơ của Lâm, cũng như những chàng thanh niên bình thường khác đều là trò bắn súng nước, trốn tìm, những con hẻm thân quen, xe đạp,…còn đối với Phong, tuổi thơ của anh chỉ vỏn vẹn nằm gọn trong căn phòng này….!
Lâm ngồi “giảng đạo” cho Phong nghe 1 hồi lâu, trấn an cậu bạn rồi ra về. Dọc đường đi, anh suy nghĩ rất nhiều về những chuyện kinh thiên động địa mà Phong kể anh nghe, nó vừa khiến anh choáng váng, vừa khiến anh thấy thương cảm cho bạn vô cùng. Đoạn, anh dừng xe lại, do dự 1 hồi rồi quay đầu xe, chạy về hướng nhà của Tuấn…
Chương 9: Danh tiếng
Tuấn ngồi trên chiếc salon nhỏ, vừa ăn vội bát mì nóng hổi, vừa dán mắt vào bộ phim tình cảm lãng mạn trên tivi. Anh cũng chẳng hiểu nổi mình nữa, miệng anh nói không cần đến tình yêu, nhưng tận sâu trong lòng anh vẫn luôn khát khao được yêu thương…Mùi vị chua cay và hơi nóng bốc lên từ bát mì bất giác làm cho anh muốn ôm 1 ai đó đến phát điên lên được…
Tiếng gõ cửa vang lên bất chợt khiến Tuấn giật bắn mình. Anh ghét nhất mỗi khi đang cần không gian yên tĩnh, lại có kẻ đến phá đám. Tuấn đặt mạnh bát mì xuống bàn, cọc cằn ra mở cửa. Nhưng thật bất ngờ, anh không thể tin được người đứng trước mặt mình lúc bấy giờ là Bảo Lâm. Tại sao cậu nhiếp ảnh gia lại đến tìm anh vào nửa đêm như thế này, trong khi 2 người chưa bao giờ nói chuyện với nhau quá 3 câu…?
- À…chào anh – Lâm lúng túng gãi đầu – trước tiên tôi xin lỗi vì đã làm phiền anh vào lúc này.
– Vào vấn đề chính đi! – Tuấn nói ngay, giọng điệu khá khó chịu
Lâm bỗng dưng nghiêm mặt, như dự báo trước cho Tuấn chuyện anh sắp nói ra là vô cùng quan trọng và đề nghị Tuấn nên nghiêm túc để nghe:
- Chuyện về Phong và anh. Anh không tin về chuyện thay tim đổi tình có phải không?
– Trông cậu cũng sáng sủa, thông minh lắm, nên đừng bảo với tôi là cậu cũng tin vài chuyện hoang đường đó đấy!
Chợt, Lâm vịn chặt vai Tuấn, đôi mắt xoáy sâu vào anh chàng ca sĩ và bắt đầu biện minh cho bạn. Lâm dám dùng tính mạng của mình ra để đảm bảo rằng: Phong không phải là dân đồng tính. Nhưng sau ca phẫu thuật lại đem lòng yêu Tuấn, đặc biệt chỉ với mỗi 1 mình anh! Rồi Lâm bộc bạch giúp Phong mọi nỗi đau, nỗi đắng cay, sự tủi hổ mà Phong phải chịu vì thứ tình yêu ngang trái này, về cuộc sống hoàn hảo mà Phong từng mơ ước, về gia đình tương lai của Phong nếu như anh không thể quên được mối tình này…
- Tôi đã nhìn thấy bóng dáng của Nhi ở Phong, và tôi đang tự hỏi…anh có giống tôi điểm này hay không…?
– Tôi… – Tuấn bắt đầu toát mồ hôi lạnh, miệng lắm bắp không nói thành lời. Nếu đến cả Lâm còn thấy như vậy thì lẽ nào chuyện “thay tim đổi tình” này là thật? Và lẽ nào…trong cơ thể nhỏ bé của cậu nhóc tóc vàng kia, đang tồn tại tình yêu vĩnh cửu dành cho anh? Thảo nào, mỗi lần trông thấy Phong là anh nhớ Nhi đến phát điên lên được.!
Nhìn thái độ bối rối của Tuấn, Lâm hiểu anh chàng này cũng từng trông thấy điều gì đó đặc biệt ở Phong, chỉ là anh ta đang cố chạy trốn khỏi sự thật mà thôi. Lâm khẽ thả lỏng tay mình, vỗ vai Tuấn rồi an ủi nói:
- Tôi biết anh đã chịu 1 nỗi đau mất mát quá lớn, đến nỗi khó có thể chấp nhận 1 ai khác vào lúc này, đặc biệt là 1 tên con trai! Nhưng Tuấn à, tôi không dám ép buộc anh phải đến với Phong, tôi chỉ xin anh đừng xa lánh cậu ấy. Vì hơn ai hết, Phong là người đau khổ nhất trong chuyện này…
– Nhưng…cho dù tình yêu của Nhi thật sự tồn tại trong cậu ta thì tôi cũng không thể nào…yêu Phong được! – Tuấn ngồi thụp xuống, 2 tay ôm lấy mặt – mặc dù tôi có vài hành động hơi điên rồ…
Bất giác, Lâm hơi rùng mình khi nhớ lại lời kể của Phong về đêm mặn nồng của 2 người. Anh nghĩ mình không nên để Tuấn biết anh đã nghe được điều này, có khi Tuấn sẽ tránh mặt luôn cả anh. Nhưng…kiểu người của anh chàng này không phải loại dễ dãi về mặt tình cảm, vậy chuyện qua đêm với Phong, có khi nào là thật lòng…? Nghĩ rồi, Lâm ngồi xổm xuống ngang mặt với Tuấn, lấy từ túi ra 1 tấm vé rồi nói:
- Tối mai là đêm đầu tiên vở kịch Ánh sáng và Bóng tối công diễn, nó sẽ rất vui nếu anh đến xem. Còn riêng về anh…tôi nghĩ anh nên thử cho chính mình 1 cơ hội.
Xong, Lâm chào Tuấn rồi ra về. Khi tiếng xe của cậu nhiếp ảnh gia mất hẳn, Tuấn mới chầm chậm đứng lên và bước vào trong nhà. Bát mì lúc bấy giờ đã lạnh ngắt, bộ film tình cảm trên tivi cũng kết thúc tự bao giờ, anh thắc mắc đoạn kết của nó sẽ là hạnh phúc hay bi kịch? Nhưng đây chính là sự khác nhau giữa phim ảnh và cuộc sống, nếu muốn biết đoạn kết của 1 bộ phim nào đó, an