Bầy Chim Trắng Trong Sân Trường - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
Duck hunt

Bầy Chim Trắng Trong Sân Trường (xem 1277)

Bầy Chim Trắng Trong Sân Trường

không trả lời bạn, càu nhàu:
– Cái ngày chi xui, ra đường gặp chuyện đâu bực mình.
– Còn xuất phim chiều nay?
– Kể như huề, hơn 4 giờ rồi còn gì.
– Dù sao cũng phải ghé nhà con Hằng báo cho nó biết chứ?
Vừa tấp xe vô cổng nhà bạn, Ngà đã mở hết cỡ miệng réo gọi “Hằng ơi Hằng” ba bốn hồi dồn dập. Nhưng ra cổng không phải là người được gọi tên mà lại là một thanh niên lạ hoắc chưa từng thấy ở địa chỉ này.
– Các cô hỏi ai?
Ngà bỗng dưng ấp úng:
– Thưa… Ông… đây có phải nhà của Hằng?
– Chứ các cô hỏi ai?
Người thanh niên nheo mắt, câu chuyện trở thành lắt léo, ngây ngô đối với các cô gái lanh miệng.
Uyên níu chặt lấy vai bạn:
– Hằng có nhà không, chú?
– Như thế các cô là bạn của Hằng?
– Vâng.
Hai người lí nhí gật đầu. Người thanh niên chỉ vào Ngà:
– Cô là Uyên?
– Không, Uyên là bạn cháu đây.
– Vậy cô là Ngà?
– Vâng.
Những người được kể tên đứng nép vào nhau bắt đầu có nỗi lo sợ như người phạm tội nhưng lại không biết mình tội gì. Cuộc hỏi cung tiếp tục:
– Chiều nay các cô rủ nhau đi coi chiếu phim?
– Vâng.
– Sao giờ này các cô mới tới?
– Thưa… tại… tại tụi cháu hỏng xe.
– Thì ra thế.
Không dám nhìn rõ người thanh niên, nhưng các cô gái thấy lởn vởn ở đâu đó hình ảnh những nhân vật trong một phim nào mà ngôi nhà bị bao vây sau khi chủ nhà đã bị bắt cóc, hung thủ còn tiếp tục giăng lưới đón thêm những con mồi khác.
Người thanh niên lịch sự, mở cổng:
– Mời các cô vào.
Uyên và Ngà trao đổi nhỏ với nhau rồi rụt rè bước vào lòng không khỏi hoang mang lo lắng. Như có những họng súng vô hình nào đang rình rập mình chẳng hạn.
– Chắc Hằng có nhà chứ ạ?
Uyên hỏi to và nhìn sâu vào nhà trong. Người thanh niên nhún vai:
– Rất tiếc.
Ngà và Uyên nhìn nhau không khỏi lúng túng khi đã ngồi vào xa-lông. Ngà nhổm lên:
– Còn mẹ Hằng?
– Cả nhà đều đi vắng.
Người thanh niên vẫn đứng ở phía cửa hai tay khoanh trước ngực, nhếch mép cười như nụ cười đắc thắng. Nụ cười này trở nên khủng khiếp khi nó mở ra câu tuyên bố:
– Hiện giờ tôi là chủ căn nhà này.
Tim của Uyên và Ngà hình như đã bắn đi đâu đó chứ không còn ở trong lồng ngực mình nữa. Trước mặt họ bây giờ, người thanh niên trở nên to lớn vạm vỡ hơn cả những tay đô vật siêu hạng với sức mạnh mà chỉ trong nháy mắt có thể tóm lấy cổ áo của hai con bé và quăng nhẹ một cái là cả người lẫn giầy dép không còn biết đâu mà tìm nữa.
Ngà đứng bật dậy:
– Xin phép tụi tôi về.
Người thanh niên đã đứng chắn lấy cửa:
– Không được đâu.
– Nhưng Hằng không có nhà mà.
– Đúng thế, người thanh niên chậm rãi nói, không có Hằng ở nhà nhưng các cô cũng cứ ngồi đây.
Uyên đứng lên như phòng vệ tự nhiên.
– Nhưng chúng tôi không quen ông.
– Đúng thế. Tôi đã được lệnh giữ chân các cô ở lại đây, nếu sai lệnh tôi sẽ bị khiển trách nặng nề. Mong các cô thông cảm.
Muốn xác định rõ nhiệm vụ mình một lần nữa, người con trai nhấn mạnh:
– Cô Ngà tóc ngắn còn cô Uyên tóc dài, tôi nhớ kỹ rồi.
Uyên không nói gì. Ngà bậm môi ngồi lại vị trí, ấm ức tràn họng.
– Như thế là tốt (người thanh niên vạch tay áo mình). Đã là 5 giờ, nói đúng hơn là 5 giờ thiếu 3 phút. Quái quỷ thật, làm gì mà mò mề lâu thế. Thôi được rồi, để tôi tiếp
tục phương án 2. Các cô cứ ngồi yên đấy nhé, coi chừng quanh đây rắn rết đông lắm.
Người thanh niên đi vào trong, tiếng giày cố ý nện cồm cộp xuống nền nhà cho thêm phần long trọng hồi hộp.
– Mời các cô tạm dùng nước.
Hai cái ly và mội chai nước trong vắt có lẽ mới lấy từ tủ lạnh. Những hạt nước bé tí còn bám quanh bờ thủy tinh mát rượi. Không thuốc mê thì thuốc độc, dại gì mà uống.
Hai bạn ngầm nói chuyện với nhau bằng mắt như thế và không ai thèm đụng tới cái ly phần mình. Phải tỉnh táo tìm cách phá lưới, không thể ngồi yên mãi chờ mối nguy hiểm đang rình rập tới gần. Người thanh niên lại xem đồng hồ. Lần này không dấu được vẻ bồn chồn chờ đội, hắn đi tới đi lui, và ngong ngóng nhìn ra ngoài cổng, miệng lầm bầm:
– Đã quá 5 giờ rồi. Khổ quá!
Chợt nhớ điều gì, hắn vội trở vào tìm một mẩu giấy gấp tư dằn dưới bình hoa bàn.
– Đây: phuong án 3. Mời các cô đọc.
Ngà cầm lấy tờ giấy “Đây phuong án 3″ chưa kịp đọc đã nghe tiếng máy xe rồ ngoài cổng cùng lúc với tiếng còi thúc inh ỏi. Người con trai phóng như bay ra khỏi phòng khách, không một lời chào như lời từ giã đối với những “con mồi” đã bị cầm chân nãy giờ trong một đoạn phim tưởng tượng. Hắn đến bên người con gái còn chưa lọt xe vào cổng, đỡ lấy một gói giấy hoa vuông vức như một gói quà, luồn vào bụng áo.
Rồi sẵn xe chưa tắt máy, hắn leo lên rồ ga phóng biến đi trong một nháy mắt.
Lúc này Uyên và Ngà mới hoàn hồn nhào ra rỉa xói Hằng đang đi vào.
– Mi đi đâu, đi đâu? Đã hẹn rồi còn bỏ đi đâu?
Hằng ngơ ngác:
– Các bạn không đọc tờ giấy mình để lại sao?
Ngà xòe tờ giấy còn đang cầm:
– Đã kịp đọc đâu.
Hằng kêu trời, cái tay ấy chẳng được việc gì cả. Mình đã dặn đi dặn lại hễ các bạn ta tới thì phải tiếp đón đàng hoàng, lịch sự.
– Nhưng cái tay ấy là ai mới được chứ?
– Tuấn, thằng em họ ta.
Ngà bậm môi:
– Em của bạn ta là em ta. Vậy mà…
– Vậy mà sao, hắn bắt nạt các bạn hả?
Ngà nhìn Uyên lắc đầu:
– Không sao cả. Mà sao hắn nhự.. gà mắc đẻ vậy?
Hằng cười, quàng tay các bạn:
– Chả là hắn có cô bạn gái mới quen rồi mới giận, mới giận rồi mới làm lành. 5 giờ hắn có hẹn với nàng, 4 giờ hơn hắn mới nhào tới ta năn nỉ gãy lưỡi nhờ đi mua một món quà gì đó để làm lành với cô bạn gái.
– Cái gì trong gói giấy ấy vậy?
Hằng đưa hai ngón tay lên cắt:
– Một cái kéo.
Cả bọn ồ lên thích thú. Nàng làm thợ may hay thợ dệt? Bán vải hay bán bánh cuốn? Làm gì thì làm nhưng nhất định kỳ này cho hắn cắt đứt cái nết dại gái ấy đi.
Uyên thầm nghĩ: Một buổi chiều lắm chuyện. Trong khoảnh khắc của một đoạn phim mà có tới ba khuôn mặt rõ nét.
Là giòng sông, phần nào trôi đi phần nào đọng lại? Uyên mơ hồ thấy có một buổi sáng nào trong hồn mình vừa mở cửa. Và sau những rộn rã tươi vui của tuổi con gái kia, còn lao xao bước chân nào đẫm trên lá. Ai vừa đem đến đây những trang vở trắng để gió thổi tung lên lộn xộn thế này?
Lúc Uyên còn đang đứng ở cửa thì Ngà và Hằng đã sửa soạn đủ thứ lịch kịch dưới bếp.
– Phim nào hay bằng phim đổ bánh xèo, tiếc rẻ chi nữa Uyên. Phụ với bọn mình khiêng ông táo ra sân, bánh xèo phải tay đổ miệng ăn nóng hổi mới ngon. À, lát nữa sẽ có Khôi và Việt lớp mình ghé chơi nữa đấy. Mình mới gặp hay tay này rủ nhau đi chơi bóng bàn. Hy vọng chúng không về trể để khỏi vét chảo.
Khôi và Việt là đôi bạn thân thiết từ những năm còn đá dế, b

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Từ Một Thằng Gay Em Đã Lột Xác Bá Đạo Như Thế Nào

Vì một câu nói của bạn mà chồng tát vợ cháy má

Truyện Mượn bụng buộc chồng quay về

Sau 3 năm chăm sóc chồng sống thực vật, mẹ chồng vờ rủ tôi uống rượu rồi mở cửa cho người đàn ông ấy vào

Theo gió chiều đung đưa