“Cái con a đầu ngốc ấy thì có thể nói ra được lời ngọt ngào gì chứ!”, mặt lộ rõ vẻ bất cần, thế nhưng trong lòng thật sự rất muốn biết hôm đó An Thanh Đằng đã nói gì với cậu ta.
“Cô ấy nói với tôi: Khi anh chạm vào môi em, toàn thân em như đang bốc cháy, có cảm giác như thể trước đây chúng ta đã từng quen biết! Đó chắc chắn là mùi vị của tình yêu…”, cậu ta nhoẻn miệng cười, nụ cười hạnh phúc.
Đôi mắt màu hổ phách lấp lánh như hai vì sao sáng, cảm giác hạnh phúc ấy cứ như thể cậu ta đã có được cả thế giời này vậy.
Cậu ta còn chưa nói xong thì cả mảng cỏ dưới tay tôi đã bị nhổ bật cả rễ. Nhìn thấy cái bộ dạng đáng ghét của cậu ta, tôi thực sự rất muốn xông đến cho cậu ta thêm hai đấm!
“Sẽ có một ngày, cô ấy sẽ nhớ ra rằng: tôi chính là Lạc Lạc mà cô ấy trân trọng nhất trong cuộc đời này!” nói xong, cậu ta bật cười đắc chí với tôi.
“Tôi sẽ không để ngày ấy tìm đến!”, khuôn mặt tôi bình thản, nhưng giọng điệu lại lạnh lùng đến mức khiến cho không khí xung quanh đó như đóng băng lại, “Hừ, cậu tiếp cận lại với Thanh Đằng chẳng qua là vì nhìn thấy trái cô ấy đã có chủ!”
“Trái tim cô ấy đã có chủ?”, nghe đến đây, Y Tùng Lạc nhìn tôi nghi hoặc.
“Cô ấy đã hoàn toàn là người của tôi rồi!”, tôi nhìn ra xa, thản nhiên như đang công bố sắc lệnh mà không ai có thể vi phạm.
“Không thể nào! Cậu có thể cho cô ấy cái gì chứ? Ngoài việc suốt ngày quấn quýt với đám con gái trước mặt cô ấy, cậu còn có thể làm được gì cho ấy chứ? Từ nhỏ đến lớn cậu luôn ích kỉ như vậy! Cậu chỉ nghĩ đến việc làm sao để độc chiếm cô ấy, làm sao để chơi đùa cô ấy! Cậu chưa bao giờ nghĩ đến cảm nhận của cô ấy cả! Cậu có biết không? Bao lâu nay, cái mà cô ấy cần nhất chính là đôi bờ vai cho cô ấy dựa vào khóc khi cô ấy đau buồn! Cậu thử nghĩ xem cậu đã làm được như vậy chưa?”
Thật là… như vậy sao? Tại sao tôi lại cảm thấy những điều cậu ta nói như một con dao sắc cứa vào tim gan tôi?
“Hừ, đừng có kích động như vậy, cậu cũng chẳng tốt đẹp hơn là mấy đâu! Cái gì cậu cũng thích tranh giành với tôi, tìm đủ mọi cách lấy được tình yêu của cô ấy chẳng phải vì cậu biết cô ấy là của tôi hay sao? Nếu như chẳng phải cô ấy là món đồ chơi trong tay tôi liệu cậu có thèm để mắt đến cô ấy không?”
“Tôi không giống cậu! Nói cho cậu biết, sẽ có một ngày, cô ấy sẽ nhớ ra tôi chính là Lạc Lạc mà cô ấy trân trọng nhất trong đời!”
“Đừng có nằm mơ nữa! Kể từ bây giờ, cậu mãi mãi chỉ đứng ở vạch xuất phát của sự thất bại mà thôi! Cả đời này cô ấy sẽ là người của Hạ Thất Lăng này!”, tôi cười đắc thắng với Y Tùng Lạc, “Bởi vì, trong tay tôi đã nắm được một… con át chủ bài mà cậu không bao giờ có thể tưởng tượng được đâu!”
Nói xong, tôi liếc nhìn cậu ta bằng con mắt lạnh băng, từ từ đút tay vào túi quần và bỏ đi.
Đằng Nhi, anh thích em nép vào lòng anh khóc lóc, sau đó thân mật gọi tên anh, Thất Thất…
“Thất Thất, làm thế nào bây giờ, em không tìm được thiên sứ của em… em đã vất vả tim kiếm suốt mười bảy năm nay mà vẫn không tim thấy thiên sứ của mình…”, em đã khóc lóc và nói trong mơ như vậy.
Lúc ấy, anh rất muốn nói với em rằng: anh chính là thiên sứ của em! Một thiên sứ luôn ở bên em và chính bản thân anh cũng không hay biết! Một thiên sứ có đôi cánh màu đen luôn bảo vệ em!
Không muốn em cứ nghe thấy cái tên Liêu Vi Nhi là hoảng hốt, không muốn em cứ nhìn thấy Liêu Vi Nhi là run rẩy sợ hãi, không muốn thấy em run rẩy núp sau lưng anh tìm sự bình yên… Vì thế anh đã dùng sự tàn nhẫn của mình để dựng lên hết màn bị kịch này đến màn bi kịch khác. Hạ Thất Lăng nên là một người dũng cảm, không sợ trời, không sợ đất… ngay cả một Đằng Nhi nhỏ bé cũng không phải là ngoại lệ!
Em… có hiểu được nỗi khổ tâm của anh không?
Có thể, anh thật sự là một ác quỷ! Nhe nanh múa vuốt để sống, như vậy anh sẽ cảm thấy tự do hơn…
Xin lỗi nhé Đằng Nhi… anh không muốn em trở thành con rối trong tay anh, nhưng số phận đã sắp đặt em phải trở thành con rối trong đời anh! Một con rối mà cả anh và Y Tùng Lạc đều muốn có được!
***
Đêm khuya.
Trong một quán rượu ở trung tâm thành phố.
Ở đây rất ồn ào. Trên sàn nhảy, đám người đang lắc lư, nhảy nhót theo tiếng nhạc. Những loại người khác nhau, dưới ánh điện lập lòe, cùng rượu, âm nhạc… thả hồn cùng say đắm.
Tôi gọi một chai rượu, ngồi trước quầy ba uống một mình.
Cô độc là sự cuồng loạn của một con người.
Cuồng nhiệt là sự cô đơn được trút ra từ một đám người.
Những cô gái với dáng đi uốn éo, bộ quần áo gợi cảm lượn lờ quanh các bàn rượu. Tôi rót rượu vào cốc, lạnh lùng đưa mắt quan sát tất cả mọi thứ xung quanh.
“Này anh đẹp trai, ngồi một mình à?”, trước mặt tôi xuất hiện một cô gái trang điểm rất đậm. Cô ta nhướn mày, đôi mắt chớp chớp nhìn tôi như phát điên.
Chao ơi, già tới mức có thể làm mẹ tôi được rồi, thế mà còn gọi “anh” ngọt xớt, đúng là không có liêm sỉ!
Tôi liếc mắt nhìn cô ta từ đầu đến chân, đánh giá bằng hai chữ: xấu hoắc! Một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi, trang điểm, ăn mặc như thể một cô gái hồn nhiên, ngây thơ, eo bánh mì, lại để hở rốn; đôi chân thô, lại còn mặc quần siêu ngắn. Một khuôn mặt đầy những đốm tàn nhang được đánh phấn dày, đỏ như đít khỉ. Còn cả đôi môi kia nữa chứ, chẳng khác gì hai cái xúc xích.
Lúc ấy tôi chỉ muốn nhào đến bóp nát cô ta ra! Trời ơi, trông cô ta chả khác gì một con yêu quái già từ trong rừng sâu chạy ra! Nhìn cái bộ dạng cô ta trông thật đáng buồn nôn!
“Anh trai à, em ngồi xuống bên cạnh anh có được không?”, thấy tôi không nói gì, cô ta cao giọng hỏi lại.
Tôi nhoẻn miệng cười với cô ta rồi nói: “Được thôi! Cô muốn ngồi lên đùi tôi cũng không sao!”
“Thật không?”, nói dứt lời cái khuôn mặt có thể sánh ngang với cái đít khỉ kia lại càng đỏ hơn, đưa tay lên bịt miệng tỏ vẻ xấu hổ như cô gái mới lớn vừa được khen. Thế nhưng tôi vẫn ngồi uống rượu, mỉm cười nhìn cô ta, chẳng tỏ vẻ gì là không vui hay khinh ghét gì cả.
“Anh yêu, em đến đây!”, cô ta quay người, cái mông to đùng lắc lư trước mặt tôi.
Tôi nắm chặt chai rượu, mỉm cười với cô ta, nụ cười khó hiểu. Sau đó tôi từ từ nhấc chân lên, nhằm thẳng vào cái mông đang từ từ hạ xuống kia. Con mụ đó không đề phòng gì nên ngã chỏng gọng ra đất.
“Cái con trâu già như cô mà còn dám ra ngoài gặm cỏ non sao? Đừng để tôi nhìn thấy cô lần nữa! Cút!”, nói dứt lời, tôi ném chai rượu về phía cô ta. Tôi cố tình ném cái chai sượt qua vai cô ta, chỉ thế thôi cũng khiến cho cô ta sợ chết khiếp rồi!
Tiếng động rất lớn thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh. Cô ta vội vàng lẩn mất trong ánh mắt nghi hoặc và chế nhạo của mọi người. Sau đó, không khí của quán ba lại trở lại ồn ào như bình thường. Đây chẳng qua là một khúc nhạc đệm nho nhỏ trong cuộc sống về đêm của bọn họ mà thôi, ai cũng coi đó như một việc hết sức bình thường. Dù sao thì, ở những nơi như thế này, những chuyện khủng khiếp hơn thế này nhiều không kể xiết.
Tôi nghĩ, sau này cùng An Thanh Đằng kết