Ánh hoàng hôn mỏng manh - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
Polly po-cket

Ánh hoàng hôn mỏng manh (xem 5421)

Ánh hoàng hôn mỏng manh

c đầu. Không những c không sợ, ngược lại cô còn cảm thấy một niềm phấn khích lớn chưa từng có, khiến cho suốt đêm đó cô cứ trằn trọc mãi trên chiếc giường gỗ nhỏ mộc mạc một hồi rất lâu mới ngủ được.


Thành công và kích thích, lần đầu tiên cô nếm trải mùi vị của hai cảm giác đó cùng một lúc, thì ra nó tuyệt diệu như vậy.


Đồng thời, cũng là lần đầu tiên cô đã giành được một thứ bằng sức mạnh của mình, còn trước đó, hầu như mọi vinh dự và những gì tốt đẹp đều thuộc về Lục Tịch rạng rỡ, kể cả cơ hội ra nước ngoài. Còn cô, cho dù đó là giấc mơ được nhen nhóm ngay từ hồi nhỏ, cũng chỉ có thể là một chiếc bóng không đáng để ý ở phía sau Lục Tịch. Vì vậy, cho dù là ước mơ đẹp đẽ có một ngôi nhà gỗ nguyên sơ trong rừng sâu giống như trong các bộ phim truyền hình nước ngoài như thế này cô cũng chưa bao giờ nói với bất cứ ai.


Mặc dù đêm mới là thời điểm đi săn tốt nhất, nhưng vì từ đây đến bãi săn còn cả một quãng đường, hơn nữa sau khi khảo sát thực địa thì phát hiện ra rằng, cơn mưa xuân hôm trước đã làm cho con đường núi trở nên rất khó đi, vì thế để đảm bảo an toàn, Hàn Duệ quyết định ở lại một đêm, chờ đến sáng hôm sau sẽ xuất phát.


Đồ ăn cũng đã được chuẩn bị sẵn từ trước và để trong hộp bảo quản, không qua nhiều công đoạn chế biến và đều là những món đơn giản. Là phụ nữ tất nhiên Phương Thần phải tự nguyện xắn tay lên vào bếp.


Tài nghệ nấu nướng của cô rất bình thường, dù ở chung nhà với Chu Gia Vinh lâu như vậy nhưng cô vẫn không học được một phần mười kỹ thuật của anh, do đó cô chỉ xào nấu hai món đơn giản thông thường.


Phương Thần cởi áo khoác ra, chỉ mặc một chiếc áo dệt kim cổ chữ V rộng rãi đứng bên bếp, mái tóc đen nhánh hơi rối một cách tự nhiên. Vì không thường xuyên vào bếp nên động tác của cô không lấy gì làm thuần phục, nhưng cô thái rau với vẻ rất chuyên tâm, đầu cúi xuống, để lộ phần cổ dài và trắng muốt dưới ánh đèn.


Cô không phát hiện ra lúc đó Hàn Duệ đứng dựa nửa người bên cửa, lặng lẽ nhìn cô từ phía sau. Chiếc áo len rất dài và rộng, che kín đến bắp đùi, càng làm nổi bật phần eo lưng mềm mại mảnh mai dường như không đầy một vòng ôm của cô.


Lưỡi dao chạm xuống thớt, rất đều đặn, cũng có lúc hơi ngập ngừng một lúc.


Hàn Duệ vẫn đứng yên lặng như vậy, trong một đêm yên tĩnh như đêm nay, âm thanh lách cách và có đôi chút âm trầm như rót vào lòng anh, hết lần này đến lần khác, khiến anh chợt nảy ra một ý nghĩ: Có lẽ cô vốn không thuộc về nơi này, cô có thể làm rất nhiều việc khác, nhưng có lẽ cô hoàn toàn không hợp với việc làm một người vợ hiền, một người mẹ tốt tiêu chuẩn.


Tuy nhiên, cảnh tượng trước mắt lạ kỳ thay lại khiến anh thấy rất ấm áp. Anh nghĩ, có lẽ là do liên quan đến môi trường, trong một nơi rừng sâu núi thẳm đến điện nước cũng không có như thế này, anh chưa từng ở riêng với bất cứ cô gái nào như bây giờ.


Yên tĩnh, tịch mịch, chỉ có bóng đêm mênh mông ngoài cửa sổ và chiếc đèn lay động trong ngôi nhà.


Có lẽ vì búi tóc hơi lỏng, nên mấy lọn ở sau xòa xuống, khẽ khàng chạm vào sau gáy cô. Anh không nghĩ gì nhiều liền sải bước đến bên cô. Anh không biết là động tác của mình mạnh hay nhẹ, cũng không nghĩ đến việc có thể làm cô giật mình, mà im lặng đưa tay ra, ngón tay chạm lên mái tóc cô.


Giống như lớp lông vũ màu đen, mịn màng mượt mà, làn tóc lọt qua kẽ tay anh xòa xuống, dường như nó cũng lặng lẽ chạm vào cõi lòng anh.


Đó là một chấn động chưa từng thấy bao giờ, khiến anh dừng động tác lại.


Làn gió đêm lướt qua đầm nước bên cạnh cửa sổ, phát ra những âm thanh nặng nề và đứt quãng, rồi luồn qua khe cửa thổi vào làm bay bay những sợi tóc và là váy của cô.


Anh cao hơn cô nửa cái đầu, bóng trùm lên cả người cô, che khuất những phần ánh sáng lay động.


Đúng lúc cô ngạc nhiên quay đầu lại, anh thu bàn tay đang chạm vào mái tóc cô, tay kia nhanh chóng giữ lấy khuôn mặt cô, đôi môi nóng hổi đặt ngay lên môi cô không chút do dự.


Có thể vì cô thấy hơi lạnh, nên đôi môi cũng mang cảm giác ấy. Khi môi anh chạm vào môi cô, cô bất giác co người lại nhưng như thế lại càng khơi dậy ham muốn trong cơ thể anh.


Anh chỉ dừng lại trong nửa giây, rồi để mặc rau và thớt rơi xuống đất. Anh bế bổng cô lên, đặt cô ngồi lên chiếc bàn xi măng, giữ chặt lấy cổ và eo của cô, bắt đầu hôn cô tới tấp.


Chiếc lưỡi linh hoạt mang theo hơi thở mạnh mẽ của người đàn ông đẩy sâu vào bên trong qua hàm răng hơi hé của cô, lướt đến mọi chỗ trong miệng cô một cách kiên quyết và đầy sức mạnh.


Bàn tay của anh to lớn và ấm áp, nó dường như dính chặt vào da thịt cô và khiến cho cả người cô nóng bừng lên.


Những nụ hôn ấy đến quá bất ngờ, hơn nữa mỗi lúc một thêm cuồng nhiệt, trong khoảnh khắc ngắn ngủi cô không biết nên làm gì. Mặc dù nền xi măng rất lạnh, nhưng cô cảm thấy trong người như có một ngọn lửa, nó đang bốc lên không biết từ góc nào, và nhanh chóng bốc cháy rừng rực, rồi lan đến mỗi bộ phận, mỗi một đốt xương của cô.


Cô cũng bắt đầu ôm anh và hôn trả lại.


Cô không biết mình đang làm gì nữa, chỉ cảm thấy rằng đầu óc hoàn toàn trống rỗng, không nhớ được gì và không thể nghĩ được gì. Lưng của anh rất chắc chắn, cô nhắm mắt lại ôm anh thật chặt, cũng giống như bàn tay anh ôm cô. Dường như cô muốn thu hết hơi thở và hơi ấm trên người anh.


Cửa sổ bị va mỗi lúc một mạnh, hơi thở hổn hển của hai người cũng mỗi lúc một dồn dập trong không gian nhỏ hẹp. Ánh đèn trên đầu lay động, in thành bóng chuyển động và ấm áp trên khuôn mặt của hai người.


Sau đó, cô thấy bỗng dưng anh dừng lại.


Cô mở mắt nhìn vào mắt anh và nhanh chóng bị hút vào đôi mắt đen thẳm ấy. Nơi sâu thẳm nhất trong đôi mắt ấy dường như có một điểm rất sáng, cô rất rõ anh muốn làm gì, tư duy vốn đang trong cơn hỗn độn đã bất ngờ trở lại như ban đầu.


Cô nắm lấy tay anh bằng một lực vừa phải, kịp thời để nó dừng lại ở điểm cuối cùng của bộ y phục.


Anh im lặng nhìn cô bằng đôi mắt thăm dò, còn cô mỉm cười nói: “Em đói rồi”.


Giọng nói hơi có vẻ nũng nịu, cô rất ít khi nói như thế. Anh nhìn cô một lần nữa, rồi thu tay về, khẽ vỗ vào lưng cô, thuận tiện kéo cô xuống đất.


Phương Thần tiếp tục rửa rau cho vào nồi, thời gian sau đó chỉ có một mình cô bận rộn trong bếp. Đến khi cô bê mâm cơm bước ra ngoài, thì nhìn thấy anh đứng tựa vào cửa phòng khách lặng lẽ hút thuốc, cô dừng lại một chút rồi mới nói: “Ăn cơm thôi”.


Mở cánh cửa ra, bên ngoài trời tối như mực, giơ bàn tay lên cũng không nhìn thấy ngón.


Trong bán kính mấy chục dặm, hình như chỉ có duy nhất căn nhà họ đang ở là có chút ánh đèn le lói. Và trong màn đêm tối đen ấy đang ẩn giấu điều gì, thì không ai biết được.


Dù ở trong một hoàn cảnh xa lạ như vậy nhưng cô không thể cảm thấy có chút bất an và lo sợ nào, không biết có phải vì có Hàn Duệ ở bên cạnh hay không.


Mặc dù trên núi cũng có đường điện, nhưng ngoài một bóng đèn trắng ra, trong phòng không có bất cứ đồ điện nào, đối với những người quen sống ở thành phố, thì khoảng thời gian d

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Cô Vợ Của Tôi

Mai rồi em sẽ là anh

Chồng bị tai nạn nằm liệt giường, thương vợ còn trẻ nên tìm mọi cách đuổi đi ai ngờ

Phượng ẩn thiên hạ

Chồng bị tai nạn nằm liệt giường, thương vợ còn trẻ nên tìm mọi cách đuổi đi ai ngờ