“Vì anh may mắn hơn.” Điệu bộ của cô có vẻ rất đắc ý, “Anh tự cho rằng mình là vua trò chơi chắc, nhưng không nghĩ rằng lại vô dụng với em. Theo quy tắc, ly này là của anh”.
“Với tuổi của em thì không nên.”
“Vậy thì anh hơn em mấy tuổi mà vẫn chưa yêu ai, đó chẳng phải là điều càng không nên ư?” Cô tiến lên trước, cầm tay anh nhét ly bia vào, cười thích chí và giục: “Uống mau đi, không được trốn”.
Cô nhìn Hàn Duệ khẽ mỉm cười, rồi nâng ly lên uống cạn với vẻ chấp nhận, rồi mới mỉm cười hài lòng gật đầu, trở về chỗ ngồi.
“Em say rồi”, anh nói với vẻ lành lạnh.
“Chắc chưa đâu.” Cô nghiêng đầu vẫn giữ nụ cười trên môi, “Ít ra thì em vẫn nhớ rằng, bây giờ thì đến lượt mình, đúng không?”.
“Để hôm khác chơi tiếp”, anh đứng dậy, cầm tay cô, kéo cô cùng đứng lên, “Bây giờ em nên đi ngủ đi”.
Có lẽ cô đã say thật, vì thế mới cảm thấy người mềm nhũn ra, đôi chân dường như đang bước trên bông, cũng mềm nhũn xuống, sau cùng thì để mặc anh vừa dìu vừa bế đặt nằm lên giường. Cô mở mắt nhìn anh quay người bước đi, vẫn không quên nói một câu lịch sự: “Chúc ngủ ngon”. Sau đó mới quay người, cuộn mình trong chăn và ngủ tiếp.
Chương 37
Phương Thần không biết mình đã ngủ trong bao lâu, sau đó thì sực tỉnh dậy.
Rèm cửa không kéo, bên ngoài là một màn đêm đen kịt, không nhìn thấy bất cứ vật gì. Cho dù có ánh trăng thì cũng bị tán lá rậm rì của rừng cây che khuất.
Cô là người ưa sạch sẽ, nên khi tỉnh dậy, việc làm đầu tiên là thay bộ quần áo ngoài bằng chiếc váy ngủ, nếu không sẽ cảm thấy rất khó chịu.
Không tìm thấy dép đâu, cũng chưa biết chỗ có công tắc đèn, cô chỉ nhớ là nước khoáng để ở bên cạnh cửa bếp, vì vậy quyết định để chân trần mò mẫm đi ra.
Nhưng, đúng vào lúc mắt cô đã thích nghi được với bóng tối, đôi chân mới bước đi được mấy bước thì bỗng nhiên đột ngột dừng lại.
Đã muộn như vậy rồi mà ngoài phòng khách vẫn có bóng người ngồi.
Dáng điệu người ấy trầm mặc, xung quanh không chút ánh sáng, khiến bóng của người ấy dường như chìm hẳn trong bóng đêm đen kịt. Chỉ khi cô định thần và quan sát kỹ thì mới thấy đốm lửa ở ngón tay người ấy đang lập lòe cháy.
Phương Thần nhanh chóng lấy lại hơi thở bình thường, hắng giọng mấy cái để đánh tiếng.
Quả nhiên, người ấy lên tiếng hỏi ngay sau đó: “Sao thế?”
Là Hàn Duệ, anh vẫn chìm sâu trong chiếc ghế, bất động chỉ ngước mắt lên nhìn cô.
“Vì sao lại không bật đèn lên?”, cô hỏi.
một chỗ tối như thế này, lẽ ra chẳng nhìn thấy gì mới đúng, nhưng cô lại cảm thấy dường như nhìn thấy ánh mắt của anh rất rõ, nó vượt qua căn phòng nhỏ và chiếu về phía cô, thâm trầm, tối đen như biển cả vô bờ dưới màn đêm.
Vừa tiếp tục đi về phía trước từng bước, cô vừa giải thích: “Em đi tìm ít nước uống.”
Hình dáng xinh đẹp, mảnh mai di chuyển về phía nhà bếp, Hàn Duệ cúi đầu xuống nhìn, lúc đó mới thấy điếu thuốc đã cháy để lại một đoạn tàn dài.
Anh không khỏi cảm thấy ngạc nhiên, dường như cũng không ý thức được rằng trước đó ý nghĩ của mình đã bay tận đến đâu.
Hàn Duệ đưa điếu thuốc lên rít mạnh hai hơi liền, sau đó giụi vào gạt tàn bên cạnh, đứng dậy, quay người mở cánh cửa lớn ra. Một cơn gió mạnh tràn vào mang theo hơi lạnh và ẩm ướt đặc trưng của vùng rừng núi, rồi xuyên thẳng qua chiếc áo mỏng manh trên người anh.
Đúng lúc ấy thì Phương Thần cầm chai nước khoáng đi ra, không chút đề phòng cơn gió bất ngờ, bất giác cô so vai lại, hỏi với vẻ tò mò: “Anh định đi ra ngoài à?”.
“Không”, Hàn Duệ đáp, tiện tay đóng cửa lại.
Phương Thần nhìn lại Hàn Duệ một lúc, những lời nói suýt buột ra đã kịp thời được giữ lại.
Lạ lùng thật đấy.
Trực giác mách bảo cô rằng, hôm nay Hàn Duệ có gì đó khác thường.
Cô không biết anh đang nghĩ gì, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì mới khiến cho anh ngồi hút thuốc một mình trong phòng khách vào lúc nửa đêm như vậy.
Là vì chuyện làm ăn ư? Hay là vì chuyện tình cảm?
Có lẽ không phải là nguyên nhân thứ hai, cô thầm đoán. Vì chính anh cũng đã nói rằng mình chưa từng yêu bất cứ ai. Nếu đã không yêu, thì làm sao có chuyện buồn phiền.
…
Nhưng, những điều đó thì có liên quan gì đến cô?
Cô đứng yên một lúc, rồi sau đó mới sực tỉnh, cho dù anh không ngủ vì lý do gì cũng chẳng có liên quan gì đến cô!
Mặc dù sự thật đã bị ý nghĩ dậy lên trong lòng đè bẹp, nhưng vẻ ngoài cô vẫn tỏ ra rất bình thản, đang định quay về phòng ngủ tiếp, thì nghe thấy tiếng Hàn Duệ vang lên: “Chờ chút đã”.
“Sao cơ?”
Cô dừng nguyên tại chỗ, trong lòng nghi hoặc, chân vẫn đi đất, nền nhà rất lạnh cô khẽ kiễng chân lên.
Bộ váy ngủ bằng lụa, mềm mại rủ xuống cùng với mái tóc buông xõa sau lưng, bó sát vào người cô, để lộ thấp thoáng những đường cong rất đẹp và gợi cảm. Trong màn đêm hầu như không nhìn thấy gì, mặt của chất lụa bóng, mịn màng như tuyết vừa chạm đến đầu gối, không đủ để che kín đôi chân thẳng đều và đôi gót xinh xắn tròn trịa.
Ánh mắt của anh dừng lại rất lâu trên người cô, mãi không dời đi.
Anh biết rõ, từ trước tới nay anh chưa bao giờ nhìn một cô gái nào chăm chú đến thế, chỉ vì trước đến nay anh chưa bao giờ cho rằng ai đó đặc biệt, đáng để anh mất thời gian ngắm nhìn.
Nhưng lúc này trông cô đẹp thật sự. Dù không phấn son nhưng lại đẹp đến mê hồn, cô di chuyển trong bóng đêm trông chẳng khác gì một tấm hình cắt lành lạnh.
Anh im lặng không nói gì, vì anh chợt nhớ đến cảnh lần đầu tiên lái xe chờ cô, rõ ràng là bị đuổi bám, thế mà cô phấn khích tới mức mắt sáng bừng lên, có lẽ kể từ giây phút đó, anh đã cảm thấy rằng, cô cùng một loại giống như anh. Sau đó mọi chuyện đã chứng minh đúng như vậy, vì phần lớn dáng vẻ của cô khi đối đầu với anh đều là lạnh lùng, kiêu ngạo, dường như khắp cơ thể cô tràn đầy sức công kích, giống như một con vật sẵn sàng nhe nanh giơ vuốt ra trong chốc lát.
Tuy nhiên, lại rất trùng hợp, so với sự yếu đuối sợ sệt của các cô gái khác, anh thích thấy cô như thế.
Anh thích điệu bộ ương bướng của cô, quen với sự không thỏa hiệp của cô, có lúc chính bản thân anh cũng không ý thức được khi cố ý trêu chọc cô. Nhưng đến hôm nay anh mới phát hiện ra, thì ra khi cô cười thật lòng mới là lúc đẹp hút hồn người khác nhất.
Cô ngồi chắp bằng trên nền đất, cười thích thú nhìn anh nói, đôi gò má ửng hồng vì men rượu. Có lúc, suýt nữa anh đã không kìm được đưa tay ra, định chạm vào đôi môi đỏ tươi gợi cảm ấy.
…
Bên ngoài nhà vọng vào tiếng động khẽ, giống như tiếng gió đột nhiên thổi mạnh, lướt qua bãi cỏ.
Anh bỗng định thần lại, gọi tên cô bằng một giọng rất trầm: “Phương Thần!”, đồng thời sải bước đến bên cô.
Giọng nói của anh chứa đựng sự gấp gáp dễ dàng nhận thấy, rất ít khi bắt gặp, Phương Thần bất giác ngây người ra, giây tiếp theo chỉ nghe thấy một loạt tiếng nổ loạn xạ và gấp gáp, và rồi bị màn đêm phóng to lên khiến cho màng nhĩ tưởng chừng như bị xuyên thủng.
Ha