Ánh hoàng hôn mỏng manh - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
XtGem Forum catalog

Ánh hoàng hôn mỏng manh (xem 5419)

Ánh hoàng hôn mỏng manh

ả lời của Phương Thần, vì thế, hỏi với vẻ ngạc nhiên: “Cậu đang làm gì


“Không có gì.” Ánh mắt của Phương Thần cũng dõi theo tiếng bước chân đang đến gần của chàng trai kia, “Hôm nay cậu không đi làm à?”.


“Không, vừa mới về đến nhà, cảm thấy hơi khó chịu.”


“Sao thế?”


“Vì lúc đi mặc ít quần áo, có lẽ đã bị cảm”, Tô Đông ngáp một cái rõ to, giọng nói cũng uể oải thực sự.


Bước chân của Tiêu Mạc rất dài, dù anh bước rất thong dong nhưng cũng nhanh chóng đến ngay bên cô. Phương Thần chỉ kịp nói hai câu, sau đó tắt điện thoại ngẩng đầu lên, cười và nói: “Xin lỗi vì đã làm ảnh hưởng đến hai người”.


Cô gái vừa ôm Tiêu Mạc vẫn đứng đợi tại chỗ, vì ánh sáng không đủ nên Phương Thần không nhìn rõ mặt cô ấy, dù vậy cô vẫn nhận ra thân hình khá đẹp của cô ta sau chiếc váy bó sát người, đứng tựa nửa người vào lan can, không giấu được vẻ điệu đà thu hút.


Dáng vẻ ấy khá giống Tô Đông.


Phương Thần vẫn đang quan sát cô gái rất quyến rũ ở phía bên kia, thì Tiêu Mạc đã đứng bên cạnh cô, đưa bàn tay có những ngón dài lên sờ cằm.


Mặc dù chỉ là câu nói đùa, nhưng rõ ràng câu nói ấy chứa đựng sự thân mật, dù câu nói ấy được thốt ra từ miệng của một cô gái nghiêm túc và có nguyên tắc Tiêu Mạc từng quen, nhưng nó vẫn khiến cho anh cảm thấy hơi ngạc nhiên.


Nghĩ đến đêm phóng túng ở quán rượu nhiều năm trước, Tiêu Mạc không khỏi nhíu mày, anh nhìn Phương Thần rất kỹ, cho tận lúc cô cũng chau mày lại giống anh, anh mới cười và hỏi: “Đến đây ăn cơm à?”.


“Ở phòng kia”, Phương Thần chỉ vào cánh cửa phía sau lưng.


>Em đã uống rượu phải không?”


“Nhìn thấy rõ thế sao?”


“Ừ”, Tiêu Mạc gật đầu. Anh lờ mờ nhớ rằng, buổi tối hôm ấy cô cũng như thế này, khuôn mặt trắng nõn nà với đôi má ửng hồng, toàn thân tỏa ra mùi rượu và bước đến bên anh, đôi mắt của cô dường như cũng trở nên mơ màng. Có lúc anh đã từng nghĩ, không biết mình bắt đầu thích cô gái mười tám tuổi ấy từ bao giờ? Rõ ràng là anh vốn thích những cô gái chín chắn.


Nhưng chỉ có cô mới làm anh nhớ những tháng ngày ấy, đó có thể là một trường hợp đặc biệt.


Cô gái xinh đẹp phía đối diện dường như đã chờ đến sốt ruột, nên thay đổi tư thế mấy lần liền, hơn nữa ánh mắt cứ chăm chăm nhìn về phía hai người.


Phương Thần nói: “Có lẽ không nên như thế này, em cũng phải vào trong rồi.”


“Được, để hôm khác có thời gian chúng ta sẽ nói chuyện.” Tiêu Mạc chợt nhớ ra một chuyện, “Sau thời gian này, công ty của anh sẽ xin được quảng cáo ở báo của các em, hoặc là sắp xếp một buổi phỏng vấn”.


“Vâng, em cũng đã nghe nói về chuyện này. Công trình xây dựng mới tiến hành thuận lợi không?”


“Rất tốt.” Nhân khoảng thời gian trống giữa những lời chuyện trò, Tiêu Mạc nhìn về phía bên kia, nở một nụ cười vỗ về, việc làm ấy của anh bị Phương Thần bắt gặp. Cô làm ra vẻ không biết gì, nhưng rầt hoài nghi rằng, dưới ánh đèn mờ ảo không biết đối phương có nhìn thấy rõ không, còn cô thì không thể không thừa nhận, dường như chàng trai này sinh ra đã có số đào hoa, rõ ràng nhìn qua thì thấy đó chỉ là hành động lấp liếm, nhưng lại mang một sức hấp dẫn rất tự do phóng khoáng.


Không lẽ tính cách thích phiêu du và không ổn định đã đánh vào điểm yếu của phụ nữ chăng?


Vì đã từng cố đè nén, khiến cho thế giới tình cảm trong một thời gian dài rất ống rỗng, vì thế Phương Thần tự cho rằng, việc phân tích điều này là hoàn toàn không thể được.


Có lẽ, đợi một hôm nào đó sẽ nghe thử xem cách nhìn nhận của Tô Đông như thế nào. Nghĩ đến đây, Phương Thần nói tiếp một câu với Tiêu Mạc lúc đó đã quay lưng đi: “Em cảm thấy mùi nước hoa trên người của anh rất quen thuộc”.


Bước chân của người trước mặt hơi chững lại, rồi người ấy quay đầu đáp: “Từ trước đến giờ anh chưa từng dùng Cologne [1'>.”


“Ý em nói là loại nước hoa dành cho phụ nữ.” Phương Thần mỉm cười. Có lẽ vì anh đã áp sát người khác quá, khả năng là hai người đã dính vào nhau một lúc lâu, nên mùi thơm mới lan sang cơ thể anh như vậy.


Tiêu Mạc nghe thế liền cười: “Không lẽ em cũng dùng loại nước hoa ấy?”.


“Không phải”, Cô nhún vai, “đó là mùi mà Tô Đông thích, vì thế em thấy quen thuộc”.


Hôm ấy Phương Thần gọi cửa nhà Tô Đông hơi muộn.


Trong nhà cô ấy quả nhiên là đến cả một viên thuốc cảm bình thường nhất cũng không có, Phương Thần đành phải xuống gác mua, may mà hiệu thuốc ở gần đó. Nhân viên thu ngân là một chàng trai còn rất trẻ, mấy tháng trước Phương Thần cũng đã đến đây mua thuốc nên người ấy vẫn nhớ cô, khi cô trả tiền mỉm cười chào và còn dặn cô cần phải chú ý giữ gìn sức khỏe.


Phương Thần cầm thuốc, cảm ơn một cách lịch sự rồi ra về. Về đến nhà nhìn thì thấy Tô Đông đã cuộn chăn ngủ say. Phương Thần ném chiếc chìa khóa lên bàn, chuẩn bị xong nước ấm rồi mới gọi Tô Đông dậy.


“Cậu cũng biết cách chăm sóc người khác đấy chứ”, Tô Đông nói bằng giọng mũi, rồi uể oải tựa vào đầu giường.


“Mình đâu cần những lời khen ấy.” Phương Thần lắc lắc ngón tay trỏ rồi hỏi: “Buổi chiều cậu đi đâu vậy?”


Tô Đông nhìn như dán mắt vào ti vi, đáp: “Đi loanh quanh chút thôi”.


“Một mình à?”


“Tất nhiên rồi.”


Mặc dù câu trả lời rất trôi chảy, nhưng rõ ràng đó là một lời nói dốì.


Chỉ có điều Phương Thần không có ý định vạch trần.


Kể từ khi Phương Thần quen Tô Đông vào năm mười mấy tuổi cho đến nay, sự hiểu biết về nhau giữa hai người có thể nói là rõ như lòng bàn tay. Kể từ sau khi dẫn theo một đoàn các cô gái xông pha khắp các tụ điểm ban đêm, Tô Đông nghiễm nhiên trở thành “sinh vật hoạt động ban đêm” tiêu chuẩn, còn ban ngày thì ngủ say đến sét đánh cũng không tỉnh dậy.


Ra khỏi cửa nhà vào lúc trời còn sáng, hầu như đó là việc chưa hề xảy ra đối với Tô Đông trong suốt mấy năm gần đây.


Nhìn thấy thần thái và sắc mặt của Tô Đông không được tốt, Phương Thần chỉ ngồi một lát rồi đứng lên đi, trước khi đi cô nói với Tô Đông: “Hai ngày nữa thì mình sẽ đi lên núi một chuyến”.


“Có việc gì vậy?”


“Đi săn.”


“Cùng với Hàn Duệ à?”


Tô Đông nói: “Bây giờ tin đồn ở bên ngoài rất dữ, họ nói là anh ta chiều chuộng cậu hết mức, thậm chí những khi đi cùng cậu đến cả thuộc hạ thân tín cũng không cho đi bên cạnh nữa”.


Phương Thần ngẫm nghĩ: Đúng là có mấy lần chỉ có hai người với nhau. Nhưng, thế thì sao?


Tô Đông ngừng một lát.


Thực ra cho đến nay, cô vẫn không tán thành việc Phương Thần quan hệ với Hàn Duệ… Nhưng biết rằng dù có khuyên cũng chẳng được, nên cuối cùng Tô Đông đành nói với vẻ nghiêm túc: “Môi trường mà Hàn Duệ gắn bó rất nguy hiểm, việc cậu ở bên cạnh anh ta hiện nay đang khiến người khác rất chú ý, vì thế cậu nên cẩn thận một chút. Hơn nữa, gần đây mình nghe nói anh ta đang gặp khó khăn, cậu hãy chăm sóc mình cẩn thận, nhất định đừng để liên lụy tới bản thân”.


“Mình biết rồi.” Phương Thần chỉ dừng lại cửa một giây, nói xong giơ tay vẫy rồi mở cửa bước đi.


________________________________


[1'> Cologne hay còn gọi là Eau

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Ba câu chuyện phải đọc trước khi kết hôn

7 ngày để nói anh yêu em

“Sao chú không đưa vợ con tới?”

Không thịt không vui

“Được thôi, cho tôi 200 ngàn tôi sang phòng ô sin giải quyết”