Anh, em sai rồi - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt

Anh, em sai rồi (xem 4401)

Anh, em sai rồi

à? Em thậm chí còn không biết bơi nữa, phải không?” Giọng điệu rõ ràng đang mỉa mai.


Bị nói trúng chỗ đau, Tô Tiểu Lai mở miệng, có chút dỗi nói: “Hừ, anh chờ xem, anh của em biết bơi, em sẽ nhờ anh ấy dạy…”


Vẻ mặt Dịch Xuyên Thần cười xấu xa cắt ngang cô: “Nhớ ngày đó, anh còn là thầy dạy bơi của anh em đấy, em gái Tiểu Lai à, có muốn anh làm thầy giáo cho em không?”


Tô Tiểu Lai há mồm, đang muốn nói gì đó. Lúc này điện thoại của Dịch Xuyên Thần reo, nhìn tên người gọi, sắc mặt khẽ biến, anh quay sang nói với Tô Tiểu Lai: “Em chơi trước đi, anh đi nghe điện thoại.”


Nói xong bước đến bóng cây cách đó không xa, “Alô, La San…”


Bên kia truyền đến âm thanh nôn nóng, hỗn loạn: “Xuyên Thần, cậu biết chưa? Người anh ấy thích lại là Tiểu Lai, tớ nên làm gì bây giờ?”


Xem ra La San đã xem chương trình đó, anh thở dài nói: “Buông tay đi! Đừng ngày càng lún sâu hơn nữa.”


“Tớ không muốn!” La San dừng hai giây, châm chọc hỏi: “Không phải cậu thích Tiểu Lai sao?”


“Cậu nói hươu nói vượn gì đó?” Dịch Xuyên Thần nóng nảy, khuôn mặt đỏ gần một nửa.


“Nếu cậu không thích em ấy thì tại sao suốt ngày cứ quanh quẩn bên tớ hỏi chuyện về em ấy.” La San là một người tinh mắt, rất giỏi quan sát.


Dịch Xuyên Thần im lặng, vô thức đưa mắt nhìn về phía Tô Tiểu Lai, không thể phủ nhận, anh rất quan tâm Tô Tiểu Lai, luôn không tự chủ được mà nghĩ về cô, nhưng mà anh vẫn chưa xác định được đó có phải là thích cô hay không.


Thậm chí sau này biết được Trình Thiếu Phàm thích Tô Tiểu Lai, anh cũng không có ý định giậu đổ bìm leo, chiếm trước tiên cơ.


“Được rồi, khoan nói chuyện này đã, tớ phải cúp máy đây, còn có chút việc.” Nói xong liền định cúp máy.


“Khoan đã, không phải cậu đang ở cùng với Tiểu Lai đó chứ?”


“Làm sao cậu biết?” Dịch Xuyên Thần giật bắn người.


“Thiếu Phàm đi khắp nơi tìm em ấy, chiều nay tớ đến nhà Trình Thiếu Phàm, định chúc mừng sinh nhật em ấy… Còn nữa, tớ hẳn là phải cảm ơn cậu, chương trình kia chắc là Tiểu Lai chưa xem được phải không?”


“Buổi tối tớ sẽ đưa cô ấy về, tớ cúp máy đây.” Dịch Xuyên Thần cất điện thoại, thở dài một hơi, quyết định hôm nay đưa cô ấy đi chơi liệu có phải là sai lầm?


***


“Em ăn cay được à? Ngon lắm à?” Dịch Xuyên Thần thật sự không nghĩ rằng các quán ăn lề đường lại ngon như vậy, nhìn người ngồi đối diện đang ăn rất ngon lành.


“Tất nhiên, anh có muốn ăn chân gà nướng không? Không ổn rồi, cay quá, em đi sang bên cạnh mua ly kem đây.” Miệng vẫn còn đang ngốn thức ăn, cô đứng dậy.


Dịch Xuyên Thần ngăn cản cô, “Được rồi, để anh đi mua cho.”


“Cảm ơn.” Tô Tiểu Lai vừa nói xong liền ngồi xuống, cầm bạch tuột nướng ăn chăm chú.


Một lúc sau, Dịch Xuyên Thần cầm một ly kem quay lại, thấy cô vẫn đang ngồi ăn, dưới ánh đèn mờ nhạt, nước mắt Tô Tiểu Lai vì cay mà chảy ròng ròng, anh không khỏi nhíu mày, “Cay như vậy mà em còn ăn?”


“Ha ha, đây gọi là lấy cay để lấn át cay.” Nói xong đứng dậy đoạt lấy ly kem trên tay anh.


Hai người im lặng một lúc, Dịch Xuyên Thần đột nhiên mặt mày nghiêm túc hỏi: “Này Tiểu Lai, không phải em bị bỏ đói mấy chục ngày đấy chứ?”


Haha không biết người này đã thiệt hại với cô cả ngày chưa? Hiển nhiên là quá thiệt hại rồi!!! Dù sao cái gì muốn ăn cũng đều ăn rồi, ngày hôm nay thật hài lòng, liệu ngày sinh nhật như hôm nay còn có thể lập lại… nên dùng từ gì để diễn tả nhỉ, đúng rồi, thích điên cuồng, một mức độ thích rất cao nha.


“Này, không phải hôm nay anh mời khách sao? Em muốn ăn cái gì thì ăn, ăn không biết ngừng nghỉ cũng được?” Tô Tiểu Lai nhìn cái que nhỏ trên bàn cảm thán, đã hai tháng nay cô không được ăn chơi thỏa thích, không được đề cập đến quán ăn lề đường với anh cô nếu không muốn tìm đường chết.


“Em thật là thẳng thắn, anh em bỏ đói em à?” Dịch Xuyên Thần cảm thấy kỳ quái, Trình Thiếu Phàm không thể nào keo kiệt đến độ ngay cả quán ăn lề đường cũng tiếc.


“Anh em dĩ nhiên là không bỏ đói em rồi, nếu không thì làm sao ăn nói với ba mẹ em, chỉ là anh ấy đối với em quá nghiêm khắc, anh ấy chẳng phải là kiểu người như thế sao? Khó mà nói…” Nói đến đây, cô chần chờ một chút, nhìn mắt Dịch Xuyên Thần, hoài nghi nói: “Ôi, em nói với anh, anh sẽ không nói lại với anh của em đấy chứ? Không được, hai người rất thân, em không nói tiếp vẫn tốt hơn.”


“Làm sao có thể? Anh em có hành động cứ như ông hoàng ấy, đôi khi anh cũng thấy khó chịu!” Đây gọi là gì, chính là dẫn dắt từng bước.


Tô Tiểu Lai khẽ chớp mi, phút chốc hai mắt sáng rực, đây gọi là gì, chính là sau mười năm bị áp bức rốt cuộc cũng tìm được đảng phái, tìm được tổ chức, tìm được nhân dân, tìm được đồng bào a, cuối cùng cô đã có được chuỗi ngày mưa, vì thế vỗ mạnh đùi một cái, nói: “Đồng chí à, tôi nhiều năm nay đã chịu đau khổ dưới sự áp bức của anh trai.”


Nói xong còn lấy tay lau đi nước mũi (+___|||)


Tô Tiểu Lai một khi kích động lên sẽ không giống người nữa, không để tâm đến Dịch Thần Xuyên có theo kịp nhịp điệu của mình hay không, cô bất thình lình vươn bàn tay dính đầy nước sốt của mình nắm lấy tay anh rất lâu, giống như những người đồng hương được gặp nhau vậy, đôi mắt lưng tròng nước mắt.


Đợi đến khi Dịch Thần Xuyên có thể phản ứng lại thì bàn tay anh đã được phủ bởi một lớp mỡ dày rồi.


Bao nhiêu cảm xúc bị dồn nén, Tô Tiểu Lai bắt đầu thao thao bất tuyệt, than khóc kể lể lịch sử đau thương của mình trong nhiều năm qua, “Em nói cho anh biết, anh của em đó, đúng là vắt chày ra nước đến cực hạn mà, không ai trên đời này có thể nhỏ nhen hơn anh em được đâu. Anh biết không, lúc học sơ trung, các cô gái thích anh em đều chạy đến tìm em, nhờ em giúp bọn họ đưa thư tình, đương nhiên là phải có hối lộ nho nhỏ chứ em chẳng làm không công bao giờ đâu. Buổi tối khi về nhà, vốn là em định đưa tận tay cho anh em, nhưng mà nghĩ lại anh em thường ngày hay có những hành vi ác độc với mình, em bắt đầu giở thủ đoạn, thừa lúc em ngồi một mình ở băng sau trong xe ô tô, len lén làm rơi cặp của nh ấy, nhân cơ hội đem tất cả thư tình bỏ vào. Đợi đến khi về nhà, em âm thầm đi nói cho ba em biết anh ấy trên trường nhận rất nhiều thư tình của nữ sinh, kết quả có thể đoán được, anh em nhất quyết không thừa nhận, sau đó em liền mở cặp của anh ấy ra, tiếp theo anh ấy bị ba em dẫn vào thư phòng dạy bảo suốt hai giờ. Em cứ tiểu nhân trả thù anh ấy, không ngờ anh ấy còn khen em, nhưng thực ra anh ấy âm thầm lấy mất đồng hồ báo thức của em suốt hai tuần liền, hại em trong khoảng thời gian ấy ngày nào cũng đi muộn, ở trường bị thầy giáo la, về nhà bị ba mắng, anh xem xem, anh em không phải là người quá quá nhỏ nhen hay sao?”


=_=|||


Cái này không phải là do em gây chuyện trước sao, nếu là anh không chừng sẽ giấu đồng hồ báo thức của em suốt một tháng? Dịch Xuyên Thần nhịn không được nghĩ thầm.


Nhưng ngoài mặt là tỏ vẻ đồng tình, vỗ bàn một cái:”Thật không chịu được, anh của em thật là đáng giận mà!”


“Anh cũng ngh

Từ khóa: Anh, em sai rồi,
Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
“Nó chết 2 ngày nay chưa có quan tài chôn, mày còn định đánh nó ư?”

“Anh ơi tỉnh dậy đi! Hôm qua anh mới cưới em mà…”

Kính Vạn Hoa: Hoạ Mi Một Mình – Nguyễn Nhật Ánh

Truyện Không Phải Là Cổ Tích Full

Truyện Ngày Ấy Và Bây Giờ... 10 Năm...! Full