Trình Thiếu Phàm thở phào nhẹ nhõm, chậm rãi đặt cô nằm ngay ngắn xuống giường, rồi anh nhìn từng giọt từng giọt nước chai dịch đi vào mạch máu của cô. Sự đau đớn của cô cuối cùng cũng giảm bớt, vừa mệt mỏi vừa nháo loạn, chỉ chốc lát là cô liền chìm sâu vào giấc ngủ.
Anh cúi thấp đầu, cầm lấy khăn mặt ẩm nhẹ nhàng lau hết mồ hôi trên trán cô, lúc tầm mắt anh chuyển xuống khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn còn vương những giọt nước mắt, đột nhiên trong lòng bỗng thấy nặng chịch, vô cùng khó chịu. Anh đứng lên và rời khỏi phòng.
Đi ra khỏi phòng, anh căn dặn dì Chu thay quần áo cho Tiểu Lai giúp anh, tránh để cô bị cảm lạnh.
***
Trong đại sảnh của Trình gia.
Trình Thiếu Phàm ôn hòa ngồi trên ghế mặt đối mặt với Dịch Xuyên Thần, không khí bao trùm hơi thở lạnh lẽo làm cho ai đó hô hấp khó khăn. Trình Thiếu Phàm không nói gì, hai mắt hung hăng nhìn chằm chằm vào Dịch Xuyên Thần. Dịch Xuyên Thần bị ánh mắt của anh làm cho ớn lạnh, cả người nổi hết cả da gà, cuối cùng cũng mở miệng phá vỡ không khí trầm mặc ấy: “Chuyện đó, mình… Mình hôm nay… thôi được rồi. Chuyện của Tiểu Lai là lỗi của mình, mình vốn không biết Tiểu Lai không ăn được những món ven đường, nếu không mình nhất định sẽ không đưa cô ấy…”
Trình Thiếu Phàm đột nhiên cắt ngang lời anh, giọng nói cao hơn và mang theo sự tức giận vô cùng: “Tiểu Lai không hiểu chuyện, cậu đi cùng chẳng lẽ cũng không hiểu chuyện sao?”
Dịch Xuyên Thần rõ ràng có chút khó xử: “Mình, mình biết hôm nay là sinh nhật cô ấy nên cũng muốn làm cô ấy vui vẻ mà thôi.”
Thà anh đừng nói ra câu này có khi còn tốt hơn, Thiếu Phàm lại càng tức giận hơn: “Dịch Xuyên Thần, cậu cũng biết hôm nay là sinh nhật Tiểu Lai, còn không thèm nói với tôi một tiếng mà đã đưa cô ấy đi. Tôi mặc kệ là cậu đối với Tiểu Lai có ý đồ gì, tốt nhất là lập tức từ bỏ ý định đó đi. Tôi sẽ không cho phép bất cứ ai thừa cơ lợi dụng đâu.”
Dịch Xuyên Thần hiện giờ cũng thấy tức giận. Chẳng lẽ anh không có quyền theo đuổi hạnh phúc của chính mình hay sao? Đây quả nhiên là tác phong mạnh mẽ của Trình Thiếu Phàm.
“Cậu nói vậy là có ý gì? Tiểu Lai thích ai cậu biết được à? Nhỡ đâu cô ấy không thích cậu thì sao?”
Đây chính là vấn đề mà Thiếu Phàm anh lo sợ nhất. Một câu Dịch Xuyên Thần nói ra đã có thể đánh trúng tim đen của anh. Nhưng Trình Thiếu Phàm sẽ không để cho người khác nhìn thấy bộ dạng sợ hãi của mình, vì thế anh vẫn rất khí phách mở miệng: “Được thôi. Vậy chúng ta cùng mỏi mắt trông chờ xem sao.”
Dịch Xuyên Thần đi rồi, Trình Thiếu Phàm vẫn ngồi ở đại sảnh hút hết điếu thuốc rồi mới đi lên lầu.
Khi Tô Tiểu Lai tỉnh lại, đầu vẫn cảm thấy đau nhức, cô nhìn quanh một lượt trong phòng. Không đúng nha, đây không phải phòng của cô. Đây là đâu vậy? Chẳng lẽ đêm qua cô lại không về kí túc xá. Chết rồi, thảm rồi. Nếu để cho anh trai cô biết, thểcô cũng bị ăn mắng thậm tệ cho coi.
Lúc này, dì Chu mở cửa, từ từ đi vào phòng: “Tiểu Lai, tỉnh rồi à? Con cảm thấy khỏe chưa?”
“A, dì Chu. Tại sao dì lại ở đây?” Tiểu Lai ngồi dậy, vẻ mặt kinh ngạc.
“Tiểu Lai à, con bị bệnh đến mức trở nên hồ đồ sao? Tối hôm qua con vừa nháo vừa khóc, thiếu gia đã phải trông con cả đêm không rời đấy?” Dì Chu quan sát cô. Thật đúng là ngây ngô ngốc nghếch, thảo nào thiếu gia lại lo lắng cho con bé này như vậy.
Vẻ mặt của Tiểu Lai vẫn mờ mịt. Dì Chu nhìn cô như vậy, cô đành phải cố gắng nhớ lại mọi chuyện của đêm qua. Cuối cùng cô bỗng dưng bừng tỉnh.
“Dì Chu, anh con cũng ở đây ạ?” Tiểu Lai không khỏi căng thẳng đứng bật dậy. Bây giờ trong đầu cô là một mảnh hỗn loạn, làm sao cô có thể nghĩ ra được nhiều kịch bản cho tốt được đây ||||_||||
Dì Chu hình như là nghĩ ra điều gì đó, nói: “Đúng rồi, sáng sớm nay thiếu gia phải sang Mỹ, nghe nói là lão thái gia bị bệnh, ông ấy còn dặn là phải mang theo cháu đi, nhưng thiếu gia nhìn bệnh tình của cháu hiện giờ, quyết định không đưa cháu đi cùng nữa.”
“Ông Trình bị bệnh ạ? Có nghiêm trọng không dì?” Nghĩ lại, cô cũng đã nhiều năm không gặp ông Trình rồi, sao đột nhiên ông lại đột nhiên bị bệnh chứ? Trong lòng Tiểu Lai buồn bã, chỉ mong ông không có việc gì là tốt rồi. Cô còn nhớ rõ, có năm nào ông Trình về nước thăm Thiếu Phàm, còn tặng cô bộ truyện tranh hài nhiều tập rất hay, khiến cô vui sướng coi làm bảo bối đến giờ.
“Dì cũng không rõ lắm. Nghe nói sức khỏe ông ấy vẫn tốt, cũng không biết sao đột nhiên lại ngã bệnh. Sáng nay thiếu gia cũng mới nhận được tin thôi.” Dì Chu cũng cảm thấy kì lạ, hai ngày trước ông ấy vẫn tốt đẹp mà, còn bảo là muốn đi du lịch nữa, sao nói ngã bệnh liền ngã bệnh ngay vậy?
“À, đúng rồi. Thiếu gia nói là trong thời gian này , cháu phải ở lại đây dưỡng bệnh cho thật tốt, dù thế nào cũng không cho cháu đi.”
Sao anh lại làm vậy chứ??? Dù có ở cách xa như thế nào vẫn không quên quản thúc cô. Thật là!!
“Vậy còn khóa học chính trị của cháu làm thế nào bây giờ?” Tô Tiểu Lai đột nhiên nhớ ra, mình vẫn còn nhiệm vụ gian khổ này.
“Cậu ấy không có nhắc đến. Nếu không cháu gọi điện cho cậu ấy hỏi xem.” Dì Chu đề nghị.
Cô không muốn mở miệng hỏi anh chuyện này đâu.
“Thôi, bỏ đi.” Tiểu lai duỗi tay, nằm trở lại giường.
***
Trải qua vài ngày nghỉ ngơi, Tiểu Lai bắt đầu khỏe hơn và vui vẻ trở lại. Mỗi ngày dì Chu đều bị cô làm cho nhức đầu. Biệt thự Trình gia một thời gian rồi không hề náo nhiệt như vậy, nhưng hiện giờ Tô Tiểu Lai thấy mình cũng bị dọa cho phát hoảng rồi, cô đi đến đâu cũng có người đi theo, cô đã nói với họ không biết bao nhiêu lần câu: “Đừng-có-đi-theo-tôi-nữa!!! Tôi sẽ không trốn ra ngoài đâu.” Nhưng có nói thế nào thì những người đó vẫn cung kính đáp lại một câu duy nhất với cô: “Đây là mệnh lệnh của thiếu gia trước khi rời đi, mong Tiểu Lai tiểu thư thứ lỗi.”
Tiểu Lai cảm thấy mình sắp phát điên rồi, hóa ra đây là sự trừng phạt của anh trai đối với cô.
Trải qua lời xin xỏ được quay về nhà trọ thất bại lần thứ n, Tô Tiểu Lai bám riết không tha, lần thứ n+1 thong thả đi đến bên dì Chu nói: “Dì Chu, dì có thấy thoải mái không ạ?”
Dì Chu nhắm mắt dưỡng thần, hưởng thụ sự phục vụ miễn phí của Tiểu Lai.
“Nếu không con lại xoa bóp vai cho dì nữa nhé?” Cô tươi cười, ân cần hỏi.
“Ừ. Mà Tiểu Lai này, con học được cách mát xa này ở đâu vậy? Thật sự rất thoải mái.” Dì Chu không nhịn được khen cô vài câu.
Tô Tiểu Lai khúc khích cười, có thể không thoải mái được hay sao? Trước kia cô toàn đi mát xa cho những nhân vật quan trọng, những người đó lại còn trả đầy tiền cho cô nữa. Dì Chu, dì được hưởng thụ sự phục vụ miễn phí thế này, hẳn dì sẽ cho con một con đường sống đúng không??
“À vâng. Dì Chu à, dì xem, con ở đâu đã nhiều ngày như vậy rồi, con cũng không nên quấy rầy dì lâu như vậy…” Tô Tiểu Lai còn chưa nói ra một tràng thao thao bất tuyệt đã bị dì Chu cắt ngang.
“Được rồi, được rồi. Con chê bà già n