Anh, em sai rồi - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt

Anh, em sai rồi (xem 4381)

Anh, em sai rồi

y ra nhưng vô ích.


“Không biết vị tiên sinh đây phải xưng hô thế nào nhỉ? Thú thực là tôi không muốn hỏi bạn gái tại sao lại ăn cơm cùng với người đàn ông khác đâu…” Dịch Xuyên Thần lạnh lùng mở miệng, đôi mắt dán chặt vào người “chú” bác sĩ kia.


Mặt mày “chú” bác sĩ kia trở nên kinh khủng, chính mình cũng không hiểu được đây là hoàn cảnh gì. Rõ ràng là đồng nghiệp giới thiệu đối tượng cho anh ta, tại sao lại biến thành bạn gái người khác rồi???? Anh ta đành phải rời ánh mắt sang hướng Tiểu Lai, hy vọng cô có thể giải thích hợp lý tình cảnh này.


Bởi vì hiệu ứng ánh sáng, mắt bác sĩ cận nặng, chiếc ính dày cộp phản quang lóe lóe nên Tô Tiểu Lai không nhìn rõ cảm xúc sau cặp mắt kính kia.


Cô nghĩ rằng dù sao sự việc cũng đã thành một đống bùi nhùi như vậy rồi, không bằng giải thoát cho mình sớm một chút, vì thế cắn môi phối hợp với Dịch Xuyên Thần, trưng ra thái độ rất thành khẩn: “Lâm tiên sinh, rất rất rất xin lỗi, anh ấy quả thật là bạn trai tôi. Ngày hôm qua chúng tôi cãi nhau, tôi dỗi nên hồ đồ…”


Còn không đợi cô diễn hết vai, vị bác sĩ đáng kính vỗ bàn cái bốp, nhảy dựng lên, chỉ thẳng vào mặt hai người : “Thật sự là hồ đồ, không phép tắc! Chuyện tình cảm của hai người mà cũng có thể lôi người ngoài vào sao?”.


Hai người đối diện bất thình lình bị mắng, ngây ngẩn cả người.


Chỉ thấy mặt vị bác sĩ kia xám xịt cầm lấy cặp tài liệu bên cạnh, xoay người rời đi, nhưng mà…một giây sau đó, anh chàng Lâm Bác Sĩ quay trở lại, bưng tách cà phê của Tiểu Lai uống một hơi cạn sạch. Hành động này làm cho hai con người đang sững sờ kia khóe miệng co rút liên hồi….=O=


Bác sĩ buông tách cà phê, nói với hai người còn đang run rẩy kia: “Hừ, thế là công bằng. Tách cà phê này hai người trả!”


Nói xong, không thèm quay đầu lại, sải bước nhanh rất khí thế.


o[╯□╰'>o


Hai người này nãy giờ tựa như rơi vào trạng thái u mê, vẫn không nhúc nhích nhìn tách cà phê không còn một giọt kia, cho đến khi một giọng nữ thánh thót vang lên: “Tiểu Lai, lâu rồi không gặp.”


Hai người lúc bấy giờ mới tỉnh lại. Tô Tiểu Lai thẳng tay đẩy Dịch Xuyên Thần ra, đứng lên đáp lại.


“Chị La, sao chị lại ở đây?”. Sau đó, cô lập tức nhìn cái bàn phía sau, rốt cục cũng hiểu được, hóa ra là bọn họ đi cùng nhau.


La San nhìn Tô TIểu Lai: “Chị với Xuyên Thần ăn cơm ở đây, vừa lúc thấy em cũng ăn cơm ở đây, tại bàn này”. Nói xong, cô ta dừng một chút, lại hỏi liền : “Đúng rồi, anh em dạo này thế nào?”.


“Anh ấy thì có thể thế nào nữa, có thể ăn, có thể uống.”Tô Tiểu Lai đáp rất trôi chảy.


Nghĩ cũng lạ, hình như lâu lắm Lam San không đến tìm anh cô, cũng không dây dưa dùng dằng với cô. Aiza, chắc chuyện không thành nên đi tìm tình yêu mới rồi!!! Cô nhìn La San rồi lại nhìn Dịch Xuyên Thần. Hai người này chắc chắn có JQ (gian tình), lần trước ở khu trò chơi hai người này cũng đi cùng nhau đó.


Dịch Xuyên Thần liếc mắt một cái đã thấy rõ cái tâm tư đen tối của Tiểu Lai, vì thế đứng dậy, sửa lại ý nghĩ sai lầm của cô: “Em Tiểu Lai, để anh giới thiệu cho em, với một cách rất rất chính thức nha, La San, em họ của anh”.


Tô Tiểu lai lập tức xấu hổ : “A, tại sao chị La San không gọi anh là anh họ?”


“Ha ha ha, tại vì tuổi chênh lệch không nhiều đó. Anh ấy chỉ hơn chị có 2 tháng, làm sao chị có thể dễ dàng gọi một tiếng “anh” được.” La San trả lời cô, lời nói toát ra tình cảm anh em sâu đậm.


Điều này làm cho Tô Tiểu Lai phiền lòng. Nhìn đi, anh em nhà người ta quan hệ hòa hảo, trong khi cô với anh trai dường như vẫn có một bức tường chưa vượt qua được.


Dịch Xuyên Thần đột nhiên chuyển đề tài, vẻ mặt cười cười: “Tiểu Lai à, chuyện vừa nãy cảm ơn anh thế nào đây?”


Đầu óc người này không phải là có vấn đề chứ? Chuyện vừa rồi đó còn không phải là do anh ta sao? Cô còn chưa truy cứu thì thôi, thế mà anh ta dám vác mặt đòi thưởng đó. Đúng là con người không biết xấu hổ, mặt dày.


“Em còn chưa tính sổ với anh đâu. Vừa nãy nói năng lung tung cái gì thế?” Tô iIểu Lai bốc hỏa.


“Ủa, chớ đó không phải là vì cứu em sao? Em nghĩ rằng anh ngời ngời như thế này mà hạ mình làm bạn trai em à?” Dịch Xuyên Thần kênh kiệu tuôn ra câu trả lời.


“Anh thật đúng là mặt dày vô đối!”. Tô Tiểu Lai nhịn không nổi nữa rồi, nổi cơn tam bành luôn.


“Anh mặt dày như thế nào?”. Dịch Xuyên Thần tiếp tục đùa giỡn.


La San ở một bên nhìn hai người đấu võ mồm, nhịn không được nở nụ cười. Cô phát hiện rằng chỉ khi Xuyên Thần ở cạnh Tiểu Lai mới có vẻ đáng yêu như thế.


Cuối cùng người giảng hòa vẫn là La San: “Được rồi, Xuyên Thần, đừng chọc Tiểu Lai nữa. Mình thấy Tiểu lai vẫn chưa ăn cơm, chắc chắn là đói bụng rồi đó”.


Những lời của La San đã nhắc nhở Tiểu Lai về cái bụng trống trơn của mình…


Dịch Xuyên Thần cũng không chọc Tiểu Lai nữa. Thời gian còn dài, mà trong tay thì đã có điểm yếu rồi, việc gì phải vội chứ. Ha haha haha…..


Vì thế, 3 người rốt cục cũng ngồi xuống ăn cơm, nhà hàng liền yên tĩnh trở lại.


***


Từ khi Tô Tiểu Lai đi học chính trị, Trình Thiếu Phàm cũng không rảnh rỗi. Mỗi buổi sớm đều đánh thức Tiểu Lai, sau đó tự mình lái xe đưa cô đến trường. Chính trị vốn dĩ là môn học buồn tẻ nhàm chán, nhưng thầy giáo lại dùng khiếu hài hước của mình để làm bài giảng thêm sinh động, đỡ chán ngán. Tuy nhiên, Tiểu Lai là nhân vật đặc biệt, cô luôn luôn nhớ đến thời trốn học oanh liệt vàng son với biệt tài cúp cua của mình. Thế nên, chưa đến 2 ngày, Tô Tiểu Lai đã phát bệnh cũ: trốn học!


Haizz…cô chán đến chết rồi! Mở di động, xem lịch : ngày mai là ngày 15 tháng 8, cũng chính là ngày sinh nhật cô. Được rồi, thật là háo hức đó !


Hôm nay, Trình Thiếu Phàm đi con xe cực kỳ phong cách của mình đến đón TIểu Lai, cô làm ra vẻ thần bí hỏi : “Anh, ngày mai là ngày gì?”. ( ̄▽ ̄)


Trình Thiếu Phàm lái xe, liếc mắt qua Tô TIểu Lai một cái, thản nhiên nói : “Sinh nhật em”.


Tô Tiểu Lai biết chắc anh sẽ không quên, vì mấy năm nay chả bao giờ anh quên không tặng quà cho cô cả.


Trong lòng đương nhiên là vui mừng rạo rực, cô hỏi tiếp: “Anh, ngày mai em có thể được giải phóng một ngày không? Có một ngày tự do đó?”.


“Nghỉ để làm gì?”. Trình Thiếu Phàm đương nhiên biết rõ nhưng vẫn cố hỏi, nhưng ngữ khí rất mềm mại nhẹ nhàng.


“Sinh nhật chứ sao”. Tô Tiểu Lai biết Thiếu Phàm cũng không tức giận, xem ra việc có thể thành đó ~\(≧▽≦)/~


“Mới đi học có hai ngày mà đã đòi nghỉ, không được!”.


Tô Tiểu Lai cảm thấy vô cùng uất ức, nhẹ giọng nói : “Một năm mới có một ngày sinh nhật mà anh…”


“Được thôi! Vậy sáng ngày mai đi học bình thường, giữa trưa anh đến đón em.”


Chương 27: Tỏ Tình Vào Ngày Sinh Nhật [1'>


Tô Tiểu Lai vừa nghe giảng vừa mơ màng đi vào giấc ngủ, cái môn chính trị này vốn là chỉ đi học cho có, nên cô cũng chẳng cần câu nệ hình thức làm gì, cứ thẳng thắn mà nằm úp xuống bàn đánh một giấc cho hết giờ.


Cô bị tiếng cười liên tục đánh thức, v

Từ khóa: Anh, em sai rồi,
Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Đọc Truyện Cưa Chị Hàng Xóm Voz Full

Đọc Truyện Trớ Trêu Online Trên Điện Thoại

“Cho tôi ngủ nhờ đêm nay thôi, 14/2 nên nhà nghỉ không còn phòng nữa”

Shock Tình

Cô vợ bỏ trốn của bạo quân