Ái phi, nghe nói nàng muốn trèo tường - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt

Ái phi, nghe nói nàng muốn trèo tường (xem 5498)

Ái phi, nghe nói nàng muốn trèo tường

ch, cả người yếu ớt, mỏng manh, tựa như chỉ cần một cơn gió thổi qua, sẽ tran biến như thế.


“Lạc Dật ca ca, Ngân Nhi, Ngân Nhi nhịn không được , đau quá……”


Nàng ho nhẹ, hai mắt nhắm nghiền, bàn tay đặt trên ngực nắm chặt thành quyền, đầu ngón tay dùng sức khảm sâu vào lòng bàn tay, dường như, chỉ có như thế, mới giảm bớt một chút thống khổ.


Đây là do hắn dạy của nàng, nếu như không phải vạn bất đắc dĩ, tuyệt đối không thể thương tổn chính mình, Lạc Dật biến sắc, nhìn từng giọt đỏ tươi từ trong lòng bàn tay non nớt nhiễu xuống, rơi trên váy trắng, như từng nụ mai nhỏ nở rộ trên tuyết, dị thường chói mắt.


“Ngân Nhi, không cần thương tổn chính mình.”


Khinh Âm rốt cục nhịn không được ở bên tai nàng hô nhỏ, dùng một tay muốn mở bàn tay đang nắm chặt của nàng, nhưng mà, làm thế nào cũng không mở ra được, lại không dám dùng sức, sợ thương đến nàng.


“Vô dụng, hiện tại, ai nói nàng đều không nghe được.”


Lạc Dật nhíu chặt hai hàng lông mày, nhẹ nhàng lắc đầu, đôi mắt trong sáng như ngọc lưu ly, thẳng tắp xem xét Khinh Âm, hy vọng hắn có thể nói ra đáp án mà mình mong muốn.


“ Lời Bản tướng quân đã nói, tuyệt không thu hồi, nước đổ khó hốt.” Khuôn mặt cứng đờ, Khinh Âm kiêu ngạo nhếch cằm, nhưng khóe môi lại thoáng rung động, cố gắng trấn định.


Thùy hạ mi mắt, Lạc Dật bất đắc dĩ phun ra một hơi, không đành lòng nhìn Ngân Nhi đau đớn, ngẩng đầu, nhìn bầu trời xanh trong cao cao phía trên, không lẫn một chút tạp chất, có phải tất cả đều là định mệnh?


Bọn lính khẩn trương trừng lớn hai mắt, nhìn khuôn mặt cứng ngắc của tướng quân, không người nào dám tiến lên, mở miệng khuyên can, nhìn dung mạo xinh đẹp của cô nương kia rõ ràng là đang chịu tội, trên mặt mỗi người đều lộ ra thần sắc đồng tình, nhưng không ai không biết, tướng quân tính cách cao ngạo, lời nói của bất cứ ai, đối với người mà nói chỉ là ‘gió thổi qua tai’ mà thôi.


“Ngân Nhi, nàng đừng thương tổn chính mình, được không?”


Nhìn váy trắng dần dần bị nhuộm hồng, Khinh Âm ngưng mi, ngữ khí ôn nhu mang theo đau xót nhè nhẹ, đại chưởng nắm lấy bàn tay nhỏ bé, ướt máu tươi, nóng bỏng như nước sôi….tất cả, chạm vào bàn tay thô ráp của hắn, tựa như một mũi đao, đâm mạnh vào tim, khiến gân xanh nổi hằn trên trán.


“Lạc Dật ca ca, Lạc Dật ca ca, Lạc Dật ca ca……”


Hoàn toàn không nghe được hắn đang nói cái gì, nàng nhắm chặt hai mắt, miệng hô to, hai tay nắm thành quyền, quơ lung tung khắp mọi hướng.


Đau, đau quá, đau quá…… nàng không còn cảm nhận được gì, chỉ cảm thấy chỗ quặn đau ngay ngực càng lúc càng lợi hại, toàn thân cũng bắt đầu run rẩy, nước mắt cũng không ngừng chảy xuống, tích lạc trên váy áo đỏ tươi, như mẫu đơn nở rộ, càng lúc càng rực rỡ.


“Khinh Âm ca ca ở đây, Ngân Nhi, Ngân Nhi!”


Hắn không thể ngăn lại đáy lòng nổi lên ghen tuông, thầm nghĩ muốn nàng sửa miệng, kêu gọi chính mình,


“Ngân Nhi, Khinh Âm ca ca ở đây, ngay tại đây!”


Rốt cục, nàng dường như cũng nghe được thanh âm của hắn, mi mắt nhắm chặt nhẹ nhàng mở ra, hắn một trận vui sướng.


“Ngươi là cái…… đồ điên! Nôn……”


Mím chặt môi, rốt cuộc không thể đè nén, nàng há miệng, hộc ra một ngụm máu đen, bao trùm lên đóa mẫu đơn diễm lệ kia, chỉ trong một khoản thời gian ngắn, váy áo trắng tinh, nhất thời biến thành dữ tợn……



Lời này vừa nói ra, quân sĩ nhất thời đối với tướng quân khâm phục không thôi, ai nói tướng sĩ vô tình, vì quốc gia vào sinh ra tử, đầu rơi máu chảy, còn việc nhi nữ thường tình chỉ là mây gió thoáng qua?


Nhưng, lại không khỏi đồng tình tướng quân, yêu thượng một nữ nhân mà trái tim nàng không thộc về mình, không có tình cảm với mình, cũng là tội nghiệt!


Nắm chặt bình sứ, Lạc Dật cúi đầu, nhìn chăm chú vào tình trạng của Ngân Nhi, đau lòng vô hạn, rốt cuộc, mình làm thế này, là đúng hay sai?


“Viêm Hi……” thiên hạ mảnh mai đột nhiên mở miệng, nỉ non gọi tên từ tận đáy lòng.


“Đây chính là đáp án mà ngươi muốn.” Lạc Dật thở dài, đây cũng là đáp án của chính mình.


“Không, đây không phải, không phải… từ nhỏ, nàng vì không muốn ta bị thương, thà rằng nhìn búp bê vải mà nàng yêu thích nhất bị nước cuốn trôi, cũng không cam nguyện cho ta đi mạo hiểm, này chẳng lẽ không phải là ‘yêu’ sao? Sợ ta chịu đói, thường xuyên lấy thức ăn tặng cho ta, so với tên thờ ơ lạnh nhạt kia, nàng yêu nhất, vẫn là ta!” Hắn không thể tin, quát lên, gương mặt tà mĩ có chút vặn vẹo.


Trầm mặc không nói, lấy khăn lụa từ trong ngực ra, muốn chà lau vết máu trên khóe môi Ngân Nhi, nhưng, tay cầm ti quyên thủ khẽ run lên, máu kia phun ra, chức tỏ, nàng đã thương vào phế phủ.


Bị thương, làm sao chỉ có hắn (ý a là Khinh Âm a)? Lạc Dật chua sót cười.


Ngày đó, sau khi tỉnh dậy, nàng đã quên tất cả, mình trở thành người duy nhất mà nàng dựa vào, nhưng trong tiềm thức, nàng vẫn không quên được người vẫn đặt ở trong lòng, chỉ có thể nói, hắn thua.


“Kỳ thật, ta làm sao không chấp nhất……” Hắn mím môi, ôn nhu cầm lấy bàn tay nhỏ, lạnh băng của nàng, vuốt lên mặt mình, ánh mắt mê ly.


“Ngươi……” Khinh Âm ngẩn ngơ, đột nhiên cười to,


“Cho nên, tất cả những thứ này, đều là âm mưu của ngươi cùng Ngân Nhi đúng hay không, nàng căn bản không có sinh bệnh, đúng hay không?”


“Không! Ngươi có khi nào thấy ta nói dối chưa, Khinh Âm, nhiều năm như vậy, trên chiến trường, ngươi chỉ học được âm mưu quỷ kế, học được đề phòng lòng người, nhưng,… nhưng không học được tin tưởng người khác, điểm trí mạng chính là tự cho thông minh, chẳng khác nào ngươi muốn mệnh của Ngân Nhi.” Lạc Dật vạn phần mỏi mệt, trong giọng nói mang theo chút kích động cùng cô đơn.


Nụ cười trên môi nhất thời cứng ngắc, thu liễm ánh mắt cợt nhã, bàn tay to xoa xoa hai má Y Y càng lúc càng lạnh, vừa rồi vẫn còn mềm mại ấm áp, hiện tại, cơ hồ đã muốn lạnh như băng tựa như thi thể.


Cánh môi non mềm tái nhợt một mảnh, hơi thở như có như không, mỏng manh tựa như chỉ một cơn gió nhẹ sẽ trôi đi, tan biến.


“Tại sao có thể như vậy, Ngân Nhi, nàng… nàng đừng ngủ.” Nhẹ nhàng mà vuốt, hắn sốt ruột nói.


Chính mình ở dưới Thanh Sơn, chờ nàng lâu như vậy, như thế nào vừa mới thấy mặt, đã muốn bỏ mình mà đi? Nàng để ý sinh tử của hắn, vì sao, bây giờ lại tuyệt tình như vậy?


“Còn không đến một khắc.” Lạc Dật lãnh hạ thanh, nhắc nhở, nắm lấy bàn tay nhỏ bé, lực đạo cũng thật sâu sắc.


“Không, cho dù chết, ta cũng sẽ không buông tay, có lẽ chỉ có chết đi, nàng mới là của ta, ai cũng không thể đem nàng cướp đi, biết đâu, kiếp sau, chúng ta còn có thể gặp nhau, đến lúc đó, nàng yêu khẳng định là ta, không phải Viêm Hi!” Vẻ mặt thác loạn, hắn trong lời nói cũng có chút điên cuồng. Binh lính đứng một bên nghe được cũng mao cốt tủng nhiên. (nổi daga2, lông dựng ngược)


Cái gì, hắn muốn đợi Ngân Nhi cô nương chết đi rồi tự sát?


“Chụp!”


Một cái tát hung hăng giáng xuống khuôn mặt tuấn mị, lưu lại năm ngón tay rõ ràng, tên điên cuồng rốt cục trấn định xuống, không thể tin được,

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Gửi chút bình yên đến bạn đêm nay

6 năm - 1 hạnh phúc

Rủ người yêu đi xem bói và sốc với câu phán của thầy

Nhẹ Bước Vào Tim Anh

Truyện ngắn: Gia đình tôi