Đáng thương thay, nam tử kia thật vất vả mới ‘lập công chuộc tội’, chỉ vì chuyển lời giúp công chúa, lại khiến mình bị tai bay vạ gió.
Khụ ra một ngụm máu tươi, ánh mắt nam tử chuyển thành âm vụ, lại nhịn xuống, rất sợ làm Chính vương nổi giận, độc dược trong người phát tác không có giải dược của hắn cấp cho, cũng chỉ có con đường chết.
“Thuộc hạ tuân mệnh, nhưng mà, công chúa còn nói, trong cung nhàm chán, thỉnh Chính vương tìm cho nàng vài cái nam thị hầu hạ, nếu không, mặc dù người có muốn mệnh của nàng, nàng cũng sẽ đào tẩu.”
Vốn lời này không nên nói, nhưng mà, nghĩ rằng, hai bên đều bị tra tấn, còn không bằng trước mặt Chính vương nói ra, nếu như Chính vương quản được công chúa, chính mình về sau cũng miễn được phiền toái.
“Nàng còn dám mở miệng yêu cầu bổn vương, muốn nam thị?”
Chính vương lạnh lùng cười, nhưng lại không tiếp tục hạ thủ trên người nam tử,
“Bổn vương đem nàng từ trên đường trở về, nếu không phải bởi vì diện mạo của nàng cùng phượng phúc Lạc Tang quốc giống nhau như đúc, hiện tại, bất quá chỉ là một ả khất cái hèn mọn ven đường, tốt lắm, đêm nay, ngươi mang nàng tới gặp bổn vương.” Khuôn mặt quỷ dị cười, hắn tiến lên, nâng nam tử dậy.
“Thuộc hạ tuân mệnh.” Không biết vì sao, nam tử nhìn thấy sắc mặt hiện tại của hắn, trên người nổi lên một tầng da gà.
Dám can đảm cùng mình đàm điều kiện, cũng không nhìn lại thân phận mình là cái gì, dưỡng nhiều năm như vậy, cũng dám vi phạm vào điều cấm kị của mình, kêu gào sao, yêu sách sao, như vậy, được, sẽ thuận theo ý nàng!
“Còn có, Hoàng thục phi bên kia, có hoài nghi bổn vương?”
“Theo thuộc hạ biết, Hoàng thục phi giờ phút này đang cùng Mẫn Hách Vương gia trở mặt, nhất thời không đi thăm dò chuyện này, nàng vốn muốn chờ hắn trở về hỏi, không ngờ lại bị Vương phi làm cho rối loạn, cho nên, tựa hồ chỉ có Hoàng Thượng điều tra.” Nam tử hành tẩu giang hồ nhiều năm, tin tức tự nhiên có vẻ linh thông, hắn tự tin đáp.
“Ác? Ngươi nói, nếu như để cho Mẫn Hách Vương gia biết việc này, sẽ thế nào?” Chính vương đột nhiên nghĩ ra một kế, âm âm cười,
“Bổn vương không chỉ phái sát thủ, cũng muốn bọn họ tàn sát lẫn nhau!”
Tàn sát lẫn nhau! Nam tử nhất thời trước mắt sáng ngời, nếu như có thể không tốn sức lực, lại thu thập được hai người, như vậy, còn lại Vương phi, bất quá chỉ là vật trong bàn tay, tùy thời có được.
“Buổi tối đem công chúa đến, bổn vương cần phải cho nàng làm việc này.” phất ống tay áo, Chính vương dẫn đầu ly khai không gian ảo ảnh.
“Thuộc hạ tuân mệnh.” Nam tử lảo đảo đứng lên, nhìn bóng dáng hắn dần dần xa khuất, oán hận cắn răng, một ngày nào đó, chính mình sẽ trả lại hắn gấp ngàn lần!
“Công chúa, là thuộc hạ, Chính vương muốn gặp người.” giọng nói quen thuộc của nam tử ở phía sau vang lên bên tai nàng.
Là hắn! Mở tay hắn ra, nàng tức giận, chỉ là một nô tài cũng dám cả gan chạm vào mình, nhất định phải cáo trạng cùng phụ vương mới được, hừ!
“Phụ vương ở đâu?” Nàng mềm mại hỏi.
“Thỉnh công chúa thứ thuộc hạ đắc tội.” Nói xong, nắm lấy lưng áo của nàng, nhẹ nhàng đạp lên tường, linh hoạt nhảy lên đỉnh điện, dưới ánh trăng, khinh công về phía Tây thẳng tiến.
Đến khi đến ngôi miếu cũ nát kia, vẫn phương thức cũ, đốt hồng hương, làm xuất hiện lối vào không gian ảo ảnh.
“Công chúa, thỉnh, Chính vương đang ở bên trong không gian đợi người, thứ thuộc hạ còn có chuyện quan trọng cần làm, cáo từ trước.” Cung kính cúi nửa người hành lễ, nam tử rời khỏi miếu thờ.
Cũng không hề nghi hoặc, nàng trực tiếp bước vào mật đạo của không gian ảo ảnh, dù sao, đây cũng là phương thức gặp mặt thường xuyên giữa nàng cùng phụ vương.
Quả thực, mới đi được vài bước, đã nhìn thấy thân ảnh mập thấp kia.
“Phụ vương.”
Nàng hạ thấp người, ánh mắt có hơi toát ra nghi hoặc,
“Không biết tìm Sầm Nhi đến, là có gì chuyện quan trọng?” bình thường đều có cấp dưới trực tiếp truyền lời, hôm nay, sao lại mang mình đến đây, chẳng lẽ là… yêu cầu của mình hơi quá đáng?
Tuy nàng là cô nhi, do hắn ở ven đường nhặt được, nhưng hắn đã tuyên bố với bên ngoài, nàng là nữ nhi thất lạc nhiều năm của hắn, bởi vậy, từ khi nàng mười hai tuổi, liền bị Chính vương mang vào trong cung, từ đó tính cách yếu đuối, nhu nhược của nàng từ từ biến thành kiêu ngạo, ương ngạnh, tất cả, đều bởi vì hắn vô cùng sủng ái nàng.
“Nghe nói, con chưa câu dẫn thành công Phù Vân Khâu Trạch?” Hắn nhìn nàng, gương mặt mập mạp không hiển thị tức giận.
“Sầm Nhi thiếu chút nữa bị hắn giết, phụ vương, hắn giống như một khối băng vậy, lạnh lùng vô tình, còn chưa nói được mấy câu, sẽ động thủ. Lần trước, Sầm Nhi mặc dù đã thoát hết quần áo, hắn cũng không động tâm, loại quái vật này, kêu Sầm Nhi câu dẫn như thế nào đây?” Nàng hờn dỗi nói, tiến lên, một tay ôm lấy cánh tay hắn, nhẹ nhàng lay động.
“Như vậy, con cùng Mẫn Hách Vương gia, lại là xảy ra chuyện gì? Bổn vương nhớ rõ, chỉ cho con hiệp trợ hắn, vẫn chưa cho phép con lên giường của hắn đi?” Hắn cười nhạo một tiếng, mỗi lần đều dùng chiêu này, không nhàm chán sao?
Xấu hổ buông lỏng cánh tay, nàng có chút ủy khuất, quyệt quyệt thần.
“Ở La phu quốc còn có bốn gã nam thị, ở Lạc Tang, Sầm Nhi cũng chỉ thích Mẫn Hách Vương gia cùng Lạc Dật Vương gia, hai mỹ nam tử kiệt xuất như vậy, người nói Sầm Nhi nên làm thế nào?”
Hắn đồng ý cho nàng nạp nam thị, là vì giúp nàng huấn luyện mị công, về sau giúp hắn một phần lực, dùng ‘mỹ nhân kế’ thu phục nhân tâm, ổn định biên cương, ai ngờ, nàng lại biến đó thành ham thú hoan lạc?
“Nên làm thế nào?” Hắn lạnh lùng cười, đột nhiên, một tay cầm lấy một bên vú của nàng, vuốt ve,
“Nếu ngươi đã không thể nhịn như vậy, vậy phụ vương sẽ thỏa mãn ngươi, như thế nào?”
“Phụ vương……” Nàng sợ tới mức sắc mặt nhất bạch, nhìn bộ dáng ghê tởm của hắn, nhất thời dịch vị từ dạ dày bốc lên, muốn lui về phía sau, không gian ảo ảnh đột nhiên vặn vẹo, khóa chặt lại, đem hai người vây quanh ở một chỗ.
Chính vương tà cười, một tay bắt lấy nàng, ấn lên trên tường.
“Ngươi từ nhỏ đã hỏi bổn vương: vì sao không dạy ngươi thuật pháp, bây giờ, bổn vương sẽ nói cho ngươi biết: vì bổn vương muốn khống chế ngươi, ngươi bất quá chỉ là một món đồ chơi nhặt được ven đường, thật cho rằng mình là công chúa cao quý sao? Từ nay về sau, nếu như không làm đúng chỉ thị của bổn vương,bổn vương nhất định khiến ngươi sống không bằng chết!”
“Không!” Nàng nột nột nói nhỏ, nhìn ‘phụ vương’ luôn luôn đối với nàng yêu thương, sủng ái đang vương tay, tàn ác xé nát quần áo của nàng, cuồng dã thú tính……
Không để ý tới lời nói của hắn, Khinh Âm ôn nhu ôm lấy bả vai Ngân Nhi, ngồi xuống, làm cho nửa người nàng nằm trong lòng mình.
Thân hình bé nhỏ của nàng tựa như búp bê bị rút hết khí lực, gương mặt tái nhợt, môi trắng bạ